Kinh ngạc một đợt nối tiếp một đợt. Đầu tiên là con gái đòi ông chuyển nhượng cổ phần công ty. Tiếp đó còn dùng chính sinh mệnh của ông để uy hiếp.
Lăng Thịnh giống như vẫn luôn không nhìn thấu con gái của mình. Ông luôn thấy mình đã làm hết chức trách một người cha. Hóa ra chỉ là ông tưởng bở thôi.
"Tĩnh Tĩnh, con hận ba sao?" Ông nhẹ giọng hỏi, không nhận lấy chiếc bút kia.
"Đương nhiên hận. Hận không thể làm ông và Lăng Nặc tất cả đều chết hết đi."
Lăng Tĩnh cười lạnh nhìn ông: "Lúc trước chuyện cơ mật của công ty bị tiết lộ, là tôi làm. Lăng Nặc gánh chịu nợ nần. Tôi vốn tường cô ta sẽ không chịu nổi mà tự sát, không ngờ cô ta lại chống chọi được. Còn ông, tôi vốn muốn tới bệnh viện chọc ông tức chết, không ngờ cơ thể ông lại dần dần bình phục. Lăng Nặc thường xuyên đến đây, tôi không tìm được thời cơ ra tay."
Chuyện đã tới nước này, Lăng Thịnh cũng đại khái minh bạch: "Là vì mẹ của con, con mới hận chúng ta phải không?"
"Phải! Ông hiểu là được rồi." Lăng Tĩnh bộc lộ bộ mặt hung ác: "Ký tên!"
Dùng hết sức lực, Lăng Thịnh đem hợp đồng ném ra ngoài, giấy trắng mực đen tán loạn trên mặt đất. Lăng Tĩnh bị chạm đến thần kinh nhạy cảm, đưa tay nhổ ống dẫn khí.
"Ặc... Ặc ặc..." Lăng Thịnh há miệng thở dốc, nhìn gương mặt Lăng Tĩnh, trong mắt ông trào lên nước mắt.
Đứa con gái ông nuôi nấng nhiều năm như vậy, là một kẻ vô ơn, mơ ước công ty của ông, muốn cướp đoạt tính mạng của bọn ông.
Đôi mắt trở nên mơ hồ, nhìn không rõ. Ổng sắp rời khỏi thế giới này sao?
"Đùng!"
Một cỗ đại lực đánh Lăng Tĩnh té nhào xuống đất. Cô ta còn chưa kịp đứng lên đã thấy bác sĩ cùng y tá vọt vào.
"Nhanh! Tiến hành cấp cứu!"
Màu áo trắng vây quanh Lăng Thịnh. Lăng Tĩnh từ dưới đất bò dậy, trông thấy người vừa vào cửa, lập tức sợ hết hồn. Rõ ràng cô ta đã xác nhân nữ nhân kia vừa đi công tác, sao lại tới được đây?
"Ngạc nhiên chưa?" Lăng Thanh Huyền cảm thụ được tần suất hô hấp của Lăng Thịnh, đem hợp đồng trên mặt đất đá đến trước mặt Lăng Tĩnh.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Cô ta nhanh chóng nhặt hợp đồng trên mặt đất lên. Thấy Lăng Thịnh đã ngất đi, cô ta nhích dần về phía cửa, bị Lăng Thanh Huyền kéo một cái, lần nữa ngã nhào xuống đất.
Chạy cái gì. Bổn tọa hiền lành như vậy mà.
"A! Đau..." Lăng Tĩnh che lại chỗ bị bầm do té ngã, đột nhiên nở nụ cười. Cô ta chọn vị trí mới ra tay, bệnh viện nhất định không tìm được chứng cứ cô ta sát hại Lăng Thịnh. Cho dù Lăng Nặc chạy đến, cũng không thể làm gì cô ta.
Nữ nhân này thế mà mạnh như vậy, muốn làm té chết cô ta sao?
"Tôi chỉ đến thăm ba thôi mà. Sao chị lại động thủ với tôi?"
Lăng Thanh Huyền đã khống chế lực độ trên tay mới không khiến cô ta trực tiếp té thẳng xuống địa phủ. Bây giờ nhìn bộ dáng phách lối của cô lại muốn động thủ.
【Ký chủ, nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi. Ngàn nhịn vạn nhịn cũng không thể gϊếŧ cô ta đâu.
Nhìn bộ dáng ngẩn người của cô, Lăng Tĩnh vội vàng chạy ra ngoài.
Lăng Thanh Huyền không tiếp tục đuổi theo. Bác sĩ nói Lăng Thịnh đã qua cơn nguy hiểm. Cô chuyển ông qua phòng bệnh VIP, sắp xếp người chuyên môn trông nom.
Dưới gối đầu của Lăng Thịnh để một phần hợp đồng cổ phần, còn có một cái điện thoại di động đang ghi âm.
Gừng càng già càng cay. Bổn tọa chỉ tăng cường giám sát, Lăng Thịnh còn ghi âm lại.
Di động là giữa chừng mở ra, phỏng chừng là nhìn ra ý đồ của Lăng Tĩnh.
Thời điểm Lăng Thanh Huyền cất kỹ những vật này chuẩn bị đem Lăng Tĩnh đánh tan, cô ta đã chạy về biệt thự của kim chủ. Cô ta ngồi xuống còn chưa kịp bình phục hơi thở, đột nhiên có người từ phía sau duỗi tay bịt miệng mũi cô ta lại.
"Ưm! Ưm! Ưm!"
Trở về quá gấp, cô ta không chú ý cửa sổ.
"Ai? Là ai?" Cô ta giãy dụa kịch liệt, người nọ đem tay chuyển xuống cổ cô ta.
"Là Mạnh ca ca của em đây." Mạnh Bình cười hắc hắc hai tiếng, đồng thời tay dùng thêm sức, "Tĩnh Tĩnh, anh đợi em thật lâu mà không thấy em trở về."
Thời khắc này Mạnh Bình toàn thân chật vật. Công ty Mạnh thị bị xí nghiệp Tiêu thị chiếm đoạt, Mạnh Bình phá sản, trong nhà cha mẹ thúc giục chuyện gã cùng Lăng gia, người vì hắn mà thua lỗ đều phái người tới đánh gã. Gã chịu không nổi, chịu không nổi cuộc sống như vậy.
Nhiều lần trắc trở, gã tìm được chỗ ở hiện tại của Lăng Tĩnh, mới biết được Lăng Tĩnh đã được người khác bao nuôi.
Không chỉ có thể, gã còn vô tình nghe thấy ghi âm trong di động. Ngày đó những lời Lăng Tĩnh mắng chửi Lăng Thanh Huyền, tất cả đều được ghi lại.
Ả đàn bà này đã sớm phản bội gã, còn giả bộ vô cùng ủy khuất.
"Mạnh, khụ khụ, buông, anh buông ra!" Lăng Tĩnh dùng móng tay bấm mạnh vào tay hắn, đồng thời há miệng cắn, máu tươi làm người buồn nôn, cô ta thoát khỏi kiềm chế của Mạnh Bình.
"Mạnh Bình, khụ khụ, Mạnh ca ca. Anh bình tĩnh một chút. Hộc, hộc. Anh xem hợp đồng này. Em đang nghĩ cách đoạt lấy tập đoàn Lăng Thịnh. Anh đừng gϊếŧ em."
Lăng Tĩnh thấy gã chật vật bất kham, quần áo rách rưới dính đầy tro bụi, bên hông hình như dắt một cây dao, trong nháy mắt chân run rẩy.
Gã tới gϊếŧ cô ta. Gã muốn gϊếŧ cô ta.
Sự hào hoa phong nhã ngày xưa đã không còn, gương mặt khiêm tốn lễ độ trở nên dữ tợn, Mạnh Bình bước tới gần Lăng Tĩnh, bắt lấy cô ta: "Được. Anh chờ. Nhưng bây giờ phải cho em một trừng phạt nho nhỏ."
Nói rồi gã thô lỗ xé nát quần áo của Lăng Tĩnh, nhìn thấy dấu vết của đàn ông khác trên người cô ta, rút dao bên hông ra.
"Không! Đừng... A!"
________________________________________________________________________________
Trong phòng bệnh VIP, Lăng Thịnh dần tỉnh lại. Tiêu Ý đem trái táo vừa gọt xong đưa cho Lăng Thanh Huyền ngồi bên cạnh.
"Ba, còn khó chịu ở đâu không?" Thu hồi tay bắt mạch, Lăng Thanh Huyền há miệng cắn quả táo.
Lăng Thịnh yên lặng chịu đựng một ngụm cẩu lương, ho nhẹ: "Không có, chỉ là trong lòng có chút buồn phiền."
Ông còn đang nghĩ đến chuyện của Lăng Tĩnh, Lăng Thanh Huyền đưa cho ông một quả táo: "Ba, nói cho ba một tin tốt."
Lăng Thịnh nhận lấy, đột nhiên phát hiện động tác của mình không còn chậm chạp nữa, còn rất có sức lực. Đây là chuyện gì?
Lăng Thanh Huyền đem bệnh án chính xác đưa cho ông: "Bệnh án lúc trước là con ngụy tạo. Ba không có bị ung thư gan thời kỳ cuối."
"Chuyện này..." Lăng Thịnh sợ đến nỗi tim ngừng đập một lát. Con gái cưng của ông nói cái gì? Ông không có bệnh?
Cô đã truyền một tia linh lực áp chế cơ năng của cơ thể, cộng thêm điều dưỡng, thân thể của Lăng Thịnh hẳn là so với lúc trước còn tốt hơn.
Bệnh án này chỉ là để qua mặt Lăng Tĩnh mà thôi.
Liên hệ tới biểu hiện trước đó của Lăng Tĩnh, Lăng Thịnh nhịn không được mà bật cười. Ông đã hiểu, cũng đã minh bạch.
Tình thương của cha trong mắt kẻ vô ơn, chỉ là để lợi dụng.
Ông chưa từng nghĩ Lăng Tĩnh là một đứa nuôi nhưng không thân, lại còn thống hận ông cùng con gái lớn.
Nếu ông thật sự đem công ty cho Lăng Tĩnh thì ông cùng con gái lớn sẽ thật sự rơi vào kết cục mà cô ta nói.
"Ba, nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện sau này giao cho con là được." Tiêu Ý nắm tay Lăng Thanh Huyền, hứa hẹn với ông: "Không bao lâu nữa, ba có thể thấy con và thân ái kết hôn. Ba phải dưỡng cơ thể thật tốt mới được."
Thân thể khỏe mạnh rồi, nghi vấn của Lăng Thịnh đối với Tiêu Ý cũng nhiều thêm. Nhưng nhìn Lăng Thanh Huyền không phản bác, ông cùng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo họ trở về làm việc.
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Ý nắm tay Lăng Thanh Huyền chụp một bức, đăng trên Weibo nhấc lên ngàn cơn sóng dữ.
Dù sao tai tiếng lúc trước còn chưa lắng xuống, tấm ảnh này đăng lên, như đang giải thích gì đó.
"Thân ái, tụi mình đi chọn áo cưới nha?" (❁'◡'❁)