"Ngươi đã tới, Họa Mục Tiên, bọn ta đều đang chờ ngươi..." âm thanh lạnh băng kỳ quặc vang lên từ trong sương mù, khiến Họa Mục Tiên không thể xác định được phương hướng là nơi nào.
"Ai đó? Tại sao ngươi biết tên ta?" Họa Mục Tiên nhíu mày, cảm giác chuyện này có chút không đúng. Nó thật sự không giống với huyễn cảnh mà hắn tưởng tượng.
"Phân Niệm thứ nhất của ngươi, Ký Ức." bóng đen dần dần lộ diện trước mắt Họa Mục Tiên. Đó là một nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ, có vài nét rất giống với Họa Mục Tiên. Hay nói đúng hơn... người này chẳng khác nào hình tượng trưởng thành của hắn.
Một cái bóng đen khác lại xuất hiện, hắn chẳng khác nào với nam tử kia, bọn họ tựa như hai giọt nước nhìn thẳng về phía Họa Mục Tiên.
"Phân Niệm thứ hai, Sức Mạnh."
"Phân niệm... phân niệm... Ý của các ngươi nói... Ta tự chia nhỏ ý niệm của mình ra thành nhiều phần?" Họa Mục Tiên nhạy bén suy đoán.
"Không hổ là chủ thần, ngươi xứng đáng làm chủ nhân của bọn ta." Sức Mạnh chợt nở nụ cười hài lòng, quay đầu thản nhiên nhìn Ký Ức "Những chuyện còn lại đều dựa vào ngươi, hắn bây giờ quá yếu để có thể hấp thu được ta. Nếu không phải vì y bất thường, chúng ta cũng không cần lộ diện sớm như vậy."
"Chỉ là đề phòng thôi..." Ký Ức trầm mặc đáp.
"Chủ thần, ngươi có muốn biết được sự thật? Về cách mà ngươi tồn tại? Về cách mà thế giới này hoạt động? Và cả về chuyện xưa của chúng ta với Cẩn Dục Lăng?" Ký Ức chìa bàn tay của mình về phía Họa Mục Tiên, gương mặt từ đầu tới cuối chưa từng đổi sắc, tựa như một hình nhân rập khuôn hoạt động dưới sự điều khiển của người khác.
Mặc dù có rất nhiều nghi ngờ và đề phòng, nhưng câu hỏi của hai kẻ xa lạ kia thật sự quá hấp dẫn với Họa Mục Tiên.
Chuyện xưa của mình và Cẩn Dục Lăng? Vậy là hắn biết y từ trước sao?
Họa Mục Tiên không chút do dự nắm lấy bàn tay của Ký Ức, màn sương bỗng nhiên tụ tập về phía bọn họ dày đặc, sau đó lại biến hóa không ngừng.
•
•
Ngươi nghĩ rằng ngươi đặc biệt?
Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng một thân phận tầm thường thấp kém, một hài tử nông thôn không chút thực lực có thể sống tại thế giới đáng sợ này?
Dù có vận khí lớn bao nhiêu, Họa Mục Tiên, ngươi vẫn chỉ là một hài tử.
Nhưng ngươi khác biệt với bọn họ một chỗ, ngươi đã chết rất nhiều lần, và trọng sinh rất nhiều lần.
Ngươi không biết đúng không? Cũng phải thôi, vì mỗi một lần trọng sinh, ký ức của ngươi về kiếp trước đều biến mất, thứ còn sót lại chính là bản năng, một thứ linh cảm giúp ngươi vượt qua tai nạn và chết chóc.
Kiếp thứ nhất, ngươi bị bắt làm nô lệ, và đã chết đói trên đường vận chuyển tới nơi buôn bán.
"Hắn đang giấu quả dại trong túi áo, mau tới lấy thôi."
"Hừ, tiểu tử này vận khí cũng thật tốt, ngoan ngoãn giao nộp ra đây." nhiều tên nô lệ lực lưỡng vẻ mặt dữ tợn vây quanh nam hài.
Nam hài yếu ớt ôm chặt đồ ăn trong tay, nếu bị đoạt đi thì hắn sẽ chết đói mất "Thứ này... Là tôi tự tìm được mà."
"Hừ, dám ngoan cố sao? Đánh chết nó! Cẩn thận đừng cho mấy tên thương nhân biết được." tên cầm đầu khinh thường trước sự ngu ngốc của Họa Mục Tiên. Dù thức ăn có hiếm cỡ nào cũng không quan trọng hơn mạng sống, tiểu tử này không hiểu rõ đạo lý đó thì chết sớm cũng đáng.
Bụp bụp... Bốp bốp...
Họa Mục Tiên bị đánh bầm tím hết toàn thân, xương cốt yếu ớt cũng bị gãy, hơi thở dồn dập thoi thóp cận kề cái chết.
Thật là một cái chết tầm thường và tủi nhục...
Kiếp thứ hai, ngươi vẫn bị bắt làm nô lệ, nhưng ngươi đã đoạt thức ăn từ tay đám người khác, và ngươi đã sống sót. Ma Thiên Tôn đã mua sinh mệnh của ngươi, ngươi lại phải tiếp tục dòng vận mệnh ngớ ngẩn kia tại Ma giáo.
Nam hài mặc xám y bẩn thỉu, nhưng bởi gương mặt sạch sẽ, thanh tú nên dính không ít phiền toái.
Hắn bị một ả ma tu ép khô dương khí, sau đó còn bị ả vạch mặt. Ả lộ ra nụ cười quỷ mị và khát máu "Ân... Huyết tinh rất hợp với ngươi đó, Tiểu Tiên Nhi. Nhưng ta không thể để ngươi sống sót được, với khí chất và thiên phú của ngươi thì trong tương lai sẽ làm được rất nhiều chuyện lớn, ta phải bóp chết ngươi từ trong trứng nước. Tha thứ cho ta nhé?"
Kiếp thứ ba, rồi lại kiếp thứ tư, ngươi chết vô số lần vì không chịu nổi những cạm bẫy và tra tấn tại Ma giáo, thậm chí chưa từng ngóc đầu lên nổi một lần.
"Ha ha, một tên nô lệ dơ bẩn như ngươi mà dám bước vào đại sảnh U Minh sao? Tính một bước đổi đời bám vào giáo chủ sao? Quá mức kiêu ngạo mà!"
"Đem hắn cho muội muội ta được không? Nàng đang thiếu lô đỉnh."
"Không được, đệ đệ của ta cũng cần một con rối, hắn ta rất thích hợp."
Họa Mục Tiên ánh mắt tối đi, bỗng nhiên hắn đột ngột vùng lên cắn nát cổ tên ma tu kia.
"Aaaa!!! Mày dám!!!"
Xoẹt xoẹt!
Thân thể của Họa Mục Tiên bị chém làm đôi, nhưng trên đôi môi của hắn vẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Ít nhất... Hắn đã có chống cự lại...
Số lần chết hóa thành bản năng, mỗi một lần trọng sinh, ngươi lại kéo dài thêm khoảng thời gian sống sót của mình.
Mãi tới khi... ngươi đạt tới ngưỡng sức mạnh của thần linh.
Bản năng phụ thuộc vào hai yếu tố, chính là lý trí và cảm xúc. Mà người đã tác động vào dòng vận mệnh của ngươi, không ai khác chính là Cẩn Dục Lăng.
Y là chấp niệm lớn nhất của chúng ta, cũng là lý do mà ngươi quyết định sử dụng sức mạnh phân niệm này.
Cách mà thế giới này vận hành, chính là dựa vào luật lệ và nhân quả, nhưng thứ đó lại không tác dụng với ngươi.
Nó cũng có thể cho là một đặc ân, hoặc là... ngươi đã bị thần ruồng bỏ.
Thần được cai trị bởi thần, và một thế giới lại bị cai trị bởi một thế giới khác.
Tầng tầng lớp lớp vận mệnh kết nối với nhau, và ngươi có thể phá hủy tất cả bằng cách lặp lại vô số lần trọng sinh.
Nhưng ngươi lại không làm thế, Họa Mục Tiên.
Lý do duy nhất mà ngươi trọng sinh chỉ vì nam tử kia.
Vì sao từ lần đầu tiên ngươi gặp Cẩn Dục Lăng, ngươi lại bị thu hút và ám ảnh như vậy?
Câu trả lời quá rõ ràng, trong vô vàn lần trọng sinh, người mà ngươi mê luyến luôn luôn là y.
Cẩn Dục Lăng.
Ký Ức đột nhiên tiếp lời bằng thanh âm băng lãnh "Hiện tại ngươi không cần lo lắng nữa, ta đang làm hệ thống của y như dự định của chúng ta."
"Hệ thống? Nó là thứ gì?" Họa Mục Tiên mê man hỏi.
"Well~~ Đó là một câu chuyện dài đấy, chủ thần." Sức mạnh bật cười gian trá, mi mắt híp lại tựa như hồ ly nhìn chằm chằm Họa Mục Tiên "Ta thật mong đợi biểu cảm trên gương mặt ngươi sẽ như thế nào khi nghe xong chuyện kia."
"..." Họa Mục Tiên không thể tưởng tượng nổi phân niệm của mình lại có tính cách này.
P/s: Mọi người hiểu rồi nhé, nam chính có được bàn tay vàng không phải dễ dàng đâu, phải dùng mạng sống và máu thịt để đánh đổi. Đây cũng chính là lý do Họa Mục Tiên yêu sớm và hắc hóa u ám như vậy. Vì nó chính là bản năng!!!
Hệ thống mà Trầm Lăng đang sở hữu cũng từ bản thể của Họa Mục Tiên mà ra, không phải ngẫu nhiên được chọn lựa.