Thu Trì từ giấc ngủ sâu từ từ tỉnh lại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu mơ hồ ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, từ bàn tay truyền đến một cảm xúc động chạm ấm áp.
Thu Trì không biết mình có phải đang nằm mơ không, cậu nhớ là mình đã lên cơn đau đầu sau đó ngất đi.
Cậu cố gắng mở mắt, nhưng ánh sáng phát ra từ bóng điện khiến cậu thấy cay mắt, cậu chớp mắt vài cái, sau khi nhìn được rõ thì liền nhìn thấy gương mặt của Cố Triều.
"Tiểu Trì." Cố Triều nắm bắt lấy tay cậu, giọng hắn cất lên vô cùng khàn đặc, "Em thấy sao rồi? Có cảm thấy đau chỗ nào không?"
Thu Trì lắc đầu, sau đó im lặng nhìn hắn.
Đồng hồ trên tường đã chỉ năm giờ, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, không biết Cố Triều về từ bao giờ, nhưng nhìn hốc mắt đỏ âu của hắn, cũng không khó để đoán, chắc hẳn hắn đã thức trắng cả một đêm.
Thu Trì mang theo giọng mũi nói: "Mừng anh về."
Cố Triều sửng sốt, trong phút chốc hắn cảm thấy hốc mắt cay cay, hắn nhắm mắt lại hít một hơi sâu rồi lại mở mắt ra, cười nói: "Anh về rồi."
Thu Trì ho khan vài tiếng, Cố Triều lập tức đứng dậy rót cho cậu một cốc nước ấm.
Cổ họng được một dòng nước ấm chảy qua, cả người cũng cảm thấy ấm áp, Thu Trì thoải mái thở ra một hơi.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi va vào cửa sổ tạo ra những âm thanh êm tai, lòng bàn tay được Cố Triều ủ đến nóng lên, từ ngón tay đến lòng bàn tay đều là ấm áp, cánh mũi còn ngửi được một mùi hương bạc hà thoang thoảng, khiến cậu cảm thấy an tâm cũng thấy thoải mái.
Trong bầu khí thoải mái này, Thu Trì lại cảm thấy buồn ngủ, cậu nhìn Cố Triều khẽ nói: "Anh ơi, em lại buồn ngủ."
"Ngủ đi." Cố Triều nghe vậy liền nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc cậu, nói: "Anh ở đây."
Thu Trì lại nói: "Em muốn anh ôm." Cậu đưa cả hai tay về phía hắn, làm động tác muốn ôm: "Em muốn anh ôm em ngủ."
Cố Triều sửng sờ trước hành động này của cậu, trong lòng giống như bị cào nhẹ, nhìn Thu Trì làm hành động ỷ lại vào hắn như thế này, khiến cho một kẻ có dc vọng kiểm soát cao như hắn cảm thấy thỏa mãn.
"Được." Cố Triều lập tức nằm trên giường, vòng tay ôm lấy Thu Trì, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng làm động tác vỗ về, hắn nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cậu, khàn giọng nói: "Cục cưng, ngủ ngon."
Gối đầu lên cánh tay rắn chắc, cả người được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, lưng được nhẹ nhàng vỗ về, Cố Triều nhìn bề ngoài thì lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể hắn lại rất nóng , ở trong vòng tay hắn, dù là trời chuyển lạnh hay mưa rơi Thu Trì vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, Thu Trì cảm thấy rất an tâm, chẳng bao lâu sau mí mắt Thu Trì cũng dần dần nặng trĩu, rồi lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thu Trì lại ngủ thêm một giấc dài, đến gần giữa mới tỉnh lại, cậu vừa chuyển mình lập tức có một sức mạnh ôm chặt lấy.
Cố Triều từ lúc bắt đầu đều không thay đổi tư thế, kể cả khi có ngủ vẫn ôm chặt lấy Thu Trì không buông, dù vậy hắn ngủ không sâu, cảm thấy người trong lòng khẽ chuyển động liền lập tức mở mắt ra.
"Cục cưng, chào buổi sáng." Giọng Cố Triều khi thức giấc rất khàn.
Thu Trì lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngẩn đầu nhìn hắn, đáp: "Chào buổi sáng, anh Triều."
"Còn đau đầu không?" Cố Triều vừa hỏi vừa hạ xuống trán cậu một nụ hôn.
"Không đau." Thu Trì vừa nói vừa lắc đầu.
"Cục cưng, sau này không được dọa anh nữa." Cố Triều ôm chặt lấy cậu, giống như muốn hòa làm một với cậu.
Đột ngột nhận được điện thoại nói rằng cậu đột nhiên lên cơn đau đầu đến nỗi hôn mê bất tỉnh, dọa cho hắn sợ hãi một trận, không còn tâm tình gì ở lại nữa nơi này nữa, giao hết mọi việc cho Diệp Tu rồi phóng xe quay về bệnh viện.
May mắn là Thu Trì không gặp vấn đề gì lớn, bác sĩ nói cậu bị di chứng do va đập mạnh, họ đã tiêm cho cậu một liều thuốc giảm đau, ngủ một giấc dậy liền không sao nữa.
Hắn thầm nghĩ, nếu lúc đó Thu Trì xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ dỡ cả cái bệnh viện này.
Thu Trì thấy chính mình không ngừng khiến Cố Triều lo lắng, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy cùng hổ thẹn: "Em xin lỗi."
Cố Triều không nói gì, nhưng cánh tay vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng ra, mãi lúc sau hắn mới khàn giọng nói: "Anh nhất định không trả em lại thế giới cũ đâu."
Thu Trì mang theo giọng mũi "ừm" một tiếng, nghĩ lại lúc đó cậu cảm thấy khá kỳ quái, hình như trước khi ngất cậu đã nghe được một giọng nói của một ai đó, nhưng cậu bây giờ lại không nhớ ra được giọng nói đó là của ai, cũng không nhớ ra được nội dung là gì, nhưng cậu chắc chắn không phải điều gì vui vẻ.
Bên ngoài trời lúc này đã ngừng mưa, hai người giữ tư thế ôm chặt đối phương như vậy, cảm nhận hỏi ấm của đối phương truyền đến, ai cũng không muốn buông tay, mãi cho đến khi Ân Trung mang đồ ăn đến hai người mới tách ra.
Ân Trung đến nhưng lần này không có Tiểu Thất đi theo.
"Tiểu Thất đâu rồi ạ?" Thu Trì không thấy Tiểu Thất đâu liền hỏi.
Ân Trung mỉm cười nhẹ giọng nói: "Tiểu thư hiện tại đang làm bài tập, cho nên không thể tới."
Thu Trì nghiêng đầu: "Bài tập?"
Cố Triều đang tách lấy hạt cherry ra khỏi thịt quả, giải thích: "Tiểu Thất cũng đã sáu tuổi, đã đủ tuổi vào lớp một.
Trong lúc em ở đây, anh đã thuê một bảo mẫu chăm sóc cho con, đồng thời dậy học cho Tiểu Thất, nếu bắt kịp bài giảng thì năm sau có thể thuận lợi nhập học." Làm xong hắn lau tay rồi đút cho Thu Trì: "Hôm qua anh đã định nói với em."
Thu Trì vừa nhai cherry vừa gật đầu: "Ra vậy."
Do hôm qua gấp gáp cho nên Cố Triều đã chạy thẳng về đây nên không thể mua được cherry, nhưng hắn đã dặn đàn em đi mua về.
Tuy cậu nói muốn ăn cherry do chính tay hắn mua, nhưng Cố Triều không một vết thương ngồi đây với cậu là đủ rồi.
Cherry ngọt lịm mát lạnh, Thu Trì ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều, Liều Quân cùng mấy bạn học trong lớp đến thăm.
Nhiều người không khỏi trầm trồ vì lần đầu được chứng kiến phòng bệnh sang trọng như vậy, hào hứng hỏi quan hệ giữa cậu và Cố Triều.
Mọi người trong lớp hầu như ai cũng là con nhà khá giả, nhưng so với hào môn thế gia vẫn cách rất xa, cũng chưa từng được thuê một căn phòng bệnh sang trọng như vậy, cho nên rất tò mò về mối quan hệ giữa cậu và Cố Triều khiến cậu ngượng ngùng phải nói hai người là anh em họ.
Dù sao chuyện tình đồng tính trên đất nước này vẫn chưa được hoàn toàn, Thu Trì không biết phản ứng họ sẽ như thế nào, nhưng trước mắt cậu không muốn công khai mối quan hệ này, cũng không muốn làm họ sốc.
May mắn là bọn họ đều tin lời cậu, chỉ có Liễu Quân nhìn cậu với ánh mắt muốn nói lại thôi.
Hiện tại là đầu tuần, lại còn vào thời điểm thi cử, thời gian trống không nhiều, mọi người đều phải vất vả lắm mới có thể dành ra một khoảng thời gian để đến thăm cậu.
Chỉ riêng việc này thôi cũng khiến cậu rất cảm kích, mọi người ở thế giới này, ai ai cũng đối xử với cậu rất tốt.
Bởi vì thời gian không nhiều cho nên bọn họ không nán lại lâu, sau khi thăm hỏi xong liền quay về trường vì buổi tối còn có tiết.
Sau khi bất tỉnh, thời gian ở bệnh viện của cậu từ ba tăng lên thành một tuần, việc này dù cậu không muốn cũng không thể thương lượng.
Việc này khiến cậu có chút lo lắng về việc thi cử, nhưng may mắn là Lâm Đặng đã thu âm toàn bộ những bài giảng quan trọng, bên cạnh còn có Cố Triều phụ đao, nhờ vậy Thu Trì mới yên tâm được phần nào.
Nhưng điều cậu không ngờ là, Cố Triều rất giỏi tiếng Anh và tiếng Pháp, hắn không chỉ giúp cậu ôn lại ngữ pháp mà thậm chí những bài toán khó cậu không giải được thì hắn chỉ cần nhìn qua là đã lập biết cách giải.
Khiến Thu Trì không khỏi thán phục, trong lòng thầm nghĩ, nếu biết như vậy thì ngay từ đâu đã tìm Cố Triều phụ đạo cho cậu rồi.
Nhưng sau đó cậu phát hiện ra một vấn đề, Cố Triều không cho cậu rời khỏi bệnh viện, thì làm sao cậu có thể đi mua sinh nhật cho Cố Triều được đây.
Hôm đó Cố Triều có việc phải ra ngoài, Lâm Đặng đến thăm, cậu liền nhờ cô giúp, cô nói: "Cậu có thể lên mạng đặt đó."
Thu Trì nói: "Tớ mù công nghệ."
Lâm Đặng vỗ ngực, nói: "Đừng lo, có tớ đây, tớ giúp cậu."
Lâm Đặng chỉ cậu một trang web chuyên bán đồ, cô nói: "Đây là trang mua sắm lớn nhất hiện nay, từ hàng bình dân cho đến hàng hiệu, cái gì cũng có."
Thu Trì lướt qua một lượt, rồi nói: "Bình dân thì bỏ đi, nhưng mấy mẫu quần áo hàng hiệu này tớ thấy cũng không ổn lắm."
"Không ổn sao?" Lâm Đặng lại tìm vài shop bán tây trang đắt tiền cho cậu: "Bình thường anh ta mặc quần áo hãng gì?"
Thu Trì thật sự không biết Cố Triều mặc quần áo hãng gì, cho nên lắc đầu nói: "Quần áo thường thì anh ấy mặc đồ rất đơn giản, tớ cũng không rõ là hãng gì, nhưng tây trang của anh ấy hình như đều là hàng đặt may."
Lâm Đặng: "..?"
Lâm Đặng cảm thấy không thể theo nổi xu thế của mấy tên tư bản.
Lâm Đặng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thì cậu tặng anh ta cái gì đó mà anh ta chưa có."
Thu Trì ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lời: "Tớ thấy anh ấy không thiếu cái gì hết."
Giày đã có cả một tủ, đồng hồ cũng có đến mấy trăm cái, cà vạt cũng có cả một đống, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, mỗi ngày thay một cái cũng tuyệt đối không bị trùng.
Rẻ thì không được, đắt quá thì cậu lại sợ mình không mua nổi.
Lâm Đặng nghe vậy không khỏi bất lực, nói: "Tớ thấy không thì cậu tự buột nơ lên người, tặng chính cậu cho anh ta."
Thu Trì lập tức nói: "Trò cũ rích như vậy mà cũng có thể làm sao."
Lâm Đặng nói: "Cũ hay không cũ thì anh ta cũng sẽ vui đến chết đi sống lại."
"A." Đột nhiên Thu Trì đột nhiên nghĩ ra một ý, liền nói: "Phải rồi, nhẫn thì sao? Cậu thấy ổn không?"
Lâm Đặng gật đầu cười nói: "Được đó, nhẫn là ý không tồi."
Dứt lời Lâm Đặng liền tìm cho cậu mấy trang wed của cửa hàng trang sức, sau một hồi tìm cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng lý tưởng.
"Đây là cửa hàng trang sức Dior, rất nổi tiếng." Lâm Đặng hào hứng giới thiệu, cô chỉ vào màn hình nói với cậu: "Đồ trang sức ở đây giá cả tuy hơi cao, nhưng là thiết kế rất đẹp."
Thu Trì nhìn qua mấy mẫu nhẫn, quả thật rất đẹp, sau đó cậu bị một thông báo sự kiện hấp dẫn.
"Thiết kế nhẫn?"
Lâm Đặng nhìn qua liền giải thích cho cậu: "Nếu cậu không thể tìm được mẫu nhẫn nào vừa ý thì có thể đặt thiết kế riêng.
Dior mỗi năm đều sẽ tổ chức cuộc thi này, nếu thiết kế được chọn thì họ sẽ mua lại thiết kế của cậu, không những thế cậu còn thể sở hữu một chiếc nhẫn do cậu thiết kế mà không tốn một đồng nào, đây là điểm độc đáo của Dior."
Thu Trì nghe vậy hai mắt sáng rực, đây chính là thứ cậu muốn tìm.
Thu Trì ngay lập tức liên hệ với bên Dior, muốn thiết kế một chiếc nhẫn, sau khi được trao đổi chi tiết qua điện thoại, Thu Trì lập tức bắt tay vào thiết kế nhẫn.
Lâm Đặng thấy cậu hào hứng như vậy, cô cũng vui lây, rồi nhớ ra một vấn đề quan trọng, hỏi: "Phải rồi, cậu biết sô đo của Cố Triều không?"
Thu Trì nói: "Không sao đâu, tớ vẽ Cố Triều vài lần, cho nên đã nắm được số đo ngón tay của anh ấy rồi."
"Vẽ thôi cậu cũng có thể nắm được sao?" Lâm Đặng thán phục: "Thật lợi hại."
Thu Trì rất ngại ngùng khi được cô khen.
Lâm Đặng ở lại thêm một tiếng cũng phải quay về trường bởi vì chiều vẫn còn có tiết.
Thu Trì sau khi tạm biệt cô liền dặn dò những vệ sĩ ở bên ngoài: "Nếu anh Triều về thì thông báo cho tôi biết trước nhé." Thu Trì muốn tạo cho hắn một bất ngờ, cho nên không thể để cho hắn biết được.
Vệ sĩ dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cậu.
Cả buổi chiều Thu Trì ngồi trên giường, phác thảo chiếc nhẫn lên giấy, khi Thu Trì tập trung, tốc độ tay của cậu rất nhanh, ngòi viết linh hoạt di chuyển trên giấy hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Đến sáu giờ tối, bản vẽ hoàn thành, Thu Trì rất hài lòng với thiết kế của mình, cậu nhìn bản thiết kế của mình với ánh mắt vô cùng tự hào.
Thu Trì chụp ảnh bản thiết kế của mình gửi qua gmail của Dior, sau đó đem bản thiết kế thật giấu đi..