Thu Trì cứ đứng yên tại chỗ nhìn Cố Triều, quên luôn cả sợ hãi, quên luôn cả run rẩy, mãi đến khi cậu bị tên đàn em gọi đến tiếng thứ ba cậu mới hoàn hồn lại.
Thu Trì gãi đầu cười xòa, nói: "Thật xin lỗi, ngại quá ha ha."
Tên đàn em làm động tác mời, Thu Trì tiếp tục duy trì nụ cười xã giao mà đi đến ngồi đối diện Cố Triều.
Vừa đặt mông xuống, Thu Trì lập tức đứng lên, kinh hoàng "A" một tiếng.
Hành động này của cậu khiến Cố Triều và tên đàn em giật mình, Thu Trì cũng nhận ra mình thất thố vội vàng cúi thấp đầu xin lỗi rồi ngồi xuống.
Trong đầu Thu Trì không ngừng réo gọi Tiểu Thất.
"Tiểu Thất, tao nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng: Tao! Không! Biết! Xăm! Hình!"
Tiểu Thất nói: "Thân ái, việc này thân ái cứ an tâm, mọi kỹ năng của thân thể này ngài đã được thừa hưởng kể từ nhập vào, ngài chỉ cần cầm đồ nghề lên là sẽ tự động biết làm thôi."
Thu Trì: "Thần kỳ như vậy?"
Tiểu Thất: "Thân ái, hệ thống sẽ cung cấp cho ngài dịch vụ trải nghiệm tốt nhất, nên ngài không cần phải sợ gì hết."
Thu Trì nghe vậy lòng chỉ vừa thả lỏng thì Tiểu Thất lại nói: "Nhưng yếu tố tinh thần thì ngài phải tự mình cố gắng nhé, người này là nam chính hắc đạo đó, thân ái cố gắng đừng đắc tội người ta nha."
Thu Trì: "Mày đừng tưởng dùng giọng lo li để nói chuyện là tao sẽ không anti mày nhé!"
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Thu Trì nhìn ra phía sau thấy một đoàn người mặc vét đen đi vào, tất cả đều khoanh tay ra sau, đứng thành hàng ngay ngắn phía sau Cố Triều, cảnh tượng này khiến Thu Trì không nhịn được run lên.
Đúng lúc này một tách trà nóng hổi đặt trước mặt cậu, Thu Trì ngước lên nhìn, một ông quản gia tuổi tác đã ngoài sáu mươi mỉm cười thân thiện nhìn cậu.
Hai mắt Thu Trì sáng lên, không suy nghĩ đã nói: "Sebastian!"
Ông quản gia: "..."
Đàn em: "..."
Cố Triều: "Phụt!"
Vị quản gia già vẫn mỉm cười thân thiện, nhẹ nhàng nói: "Tên tôi là Ân Trung."
Thu Trì bừng tỉnh, cậu đưa tay che miệng, sau đó vội vàng xua tay bào chữa nói: "Tôi, tôi, tôi rất thích một bộ truyện tranh trong đó có một, một người quản gia rất, rất giỏi tên Sebastian, nên...!tôi, tôi xin lỗi."
Giọng Thu Trì nói ngày càng nhỏ, đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, nhưng đôi mắt lại lén nhìn về phía Cố Triều.
Nam chính đang cười, tuy chỉ là cười nhẹ nhưng hắn thật sự đang cười!
Trong tiểu thuyết, nam chính cười rất ít, từ chương đầu đến chương cuối, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả những lần đó Cố Triều chỉ cười với nữ chính mà thôi.
Thu Trì không nhớ trong nguyên tác, tác giả đã miêu tả hắn khi cười thế nào, nhưng cậu nhớ được một câu như thế này.
"Cố Triều có thể sẽ không mỉm cười, nhưng khi hắn cười mọi vạn vật xung quanh đều chỉ có thể làm nền cho hắn, đẹp hơn cả ánh sao trong đêm, không gian lẫn thời gian dường như muốn ngừng động chỉ để ghi nhớ nụ cười này."
Tim Thu Trì đập lệch đi, trong mắt nhịn không được mà si mê, nếu không phải là Tiểu Thất lên tiếng cảnh cáo, Thu Trì sẽ dùng ánh mắt này nhìn hắn cả ngày.
"Thân ái!!" Tiểu Thất hoảng sợ kêu lên: "Ngài mau tỉnh táo lại!"
Thu Trì giật bắn cả người, sau đó âm thầm vuốt ngực, vừa rồi nguy hiểm quá đi mất, xém chút nữa là hắn đi tìm đường chết giống với bản nguyên tác rồi, may mà có tóc mái dài nên che đi được ánh mắt của cậu.
Trong lòng Thu Trì không ngừng khen Tiểu Thất làm rất tốt, đồng thời cũng tát chính mình mấy cái, cậu rõ ràng là thẳng nam, sao có thể bị nhan sắc nam nhân mê hoặc chứ?
Nhưng Thu Trì không thể phủ nhận Cố Triều thật sự rất đẹp trai, tuy rằng khi đọc miêu tả của tác giả cậu cũng tưởng tượng ra hình ảnh của Cố Triều nhưng không đẹp đến như vậy, cái chiếc nhan sắc này, đừng nói là nữ ngay cả nam cũng muốn lên giường với hắn.
Bây giờ cậu thật sự đồng cảm với thân chủ, một thẳng nam sắt thép như cậu cũng run động trước nhan sắc này, thân chủ là gay sao có thể cưỡng lại chứ.
Bên kia Cố Triều dường như đã cười xong, hắn ho một cái rồi nói: "Nếu muốn, cậu có thể tiếp tục gọi ông ấy là Sebastian."
Nét mặt quản gia Ân Trung vô cùng đau khổ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của ông chủ nhà mình ông chỉ nuốt ngược nước mắt vào trong mà nói với Thu Trì: "Đúng vậy, nếu thích cậu cứ gọi tôi là Sebastian."
Thu Trì xua tay, nói: "Không cần đâu, tôi ban nãy chỉ là buột miệng mà thôi."
Nét mặt Ân Trung nhìn cậu càng thêm hòa nhã, tuy cậu nhuộm tóc tai đầy lỗ khuyên nhưng vẫn cảm thấy cậu rất hiểu chuyện, không giống bề ngoài lết bết như thế này.
Cố Triều đổi tư thế ngồi khoanh chân, nói: "Vậy bắt đầu vào chuyện chính rồi chứ?"
Lúc này Thu Trì mới nhìn thẳng vào Cố Triều, cậu nuốt nước bọt một cái rồi gật đầu, dùng hết sức can đảm để hỏi: "Cố tổng muốn, muốn xăm hình gì?...!Ở, ở đâu?"
Hai mắt Cố Triều dường như sáng lên một chút, nói: "Cậu biết tôi à? Hửm?"
Âm cuối Cố Triều đè rất nặng khiến Thu Trì sợ run cả người, cậu có cảm giác chỉ cần trả lời không hợp ý hắn sẽ bị xử bắn ngay lập tức.
Toàn thân Thu Trì run lên bần bật, cậu trong lòng nói với Tiểu Thất: "Tao nghĩ lại rồi, tao thà bị hồn bay phách tán."
Tiểu Thất vì nhiệm vụ không thể không đem bán ký chủ nhà mình: "Thân ái, nhiệm vụ đã nhận thì không thể xóa, nếu không sẽ bị trừng phạt."
Thu Trì hỏi : "Phạt cái gì?"
Tiểu Thất nói: "Được tận hưởng cái chết của thân chủ và cảm nhận đau đớn gấp mười lần trước khi chết."
Thu Trì sợ đau tức giận nói: Sao mày không nói với tao ngay từ đầu hả? Đau đớn gấp mười lần? Mày đùa tao đấy hả?"
Tiểu Thất tỏ vẻ hối lỗi nói: "Tiểu Thất là lo lắng cho thân ái nên mới không nói."
Thu Trì: "Giờ tao không chỉ không chỉ không lo lắng mà sắp bị dọa chết luôn rồi!"
Bên ngoài Cố Triều vẫn im lặng đợi Thu Trì trả lời, cậu phải đành bỏ qua Tiểu Thất, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng hai chân vẫn run rẩy, nói: "Tôi, tôi từng thấy hình của anh, anh trên tạp chí kinh, kinh tế..."
Cố Triều gật đầu, hắn đúng là từng một lần chụp ảnh lên bìa cho một trang báo, nghĩ như vậy hắn coi như hài lòng với câu trả lời này, nói: "Cậu học ngành kinh tế sao? Tốt nghiệp chưa?"
Thu Trì lắc đầu: "Tôi ngành mỹ thuật, vẫn, vẫn chưa tốt nghiệp."
Cố Triều "Hừm." một tiếng, Thu Trì không hiểu Cố Triều như vậy có ý nghĩa gì, bàn tay hắn run run từ trong cặp lấy ra một quyển catolo đặt lên bàn rồi đẩy về phía hắn, nói: "Trong này, có, có rất nhiều mẫu xăm, Cố tổng lựa một cái..."
Cố Triều cầm catolo lên nhìn một cái, không lật ra xem đã lại thả xuống bàn, tay chỉ lên từ bắp tay trái di chuyển đến ngực, nói: "Tôi muốn xăm từ bắp tay đến ngực, cậu Thu nghĩ xem tôi hợp với hình xăm gì?"
Thu Trì thật sự cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: "Rồng."
"Vậy xăm rồng." Cố Triều vô cùng sảng khoái nói: "Cậu Thu chọn cho tôi đi, tôi tin tưởng cậu biết hình như thế nào là hợp với tôi."
Thu Trì nhận lại catolo, cẩn thận mở ra xem hết toàn bộ hình bên trong, sau đó Thu Trì nhận ra, tất cả những hình trong này không có cái nào là hợp với Cố Triều.
Cậu nuốt nước bọt rồi cất catolo đi, nói: "Tôi có thể thiết kế riêng cho Cố tổng."
Giọng Cố Triều mang ý cười, dường như cực kỳ hài lòng nói: "Được."
Thu Trì cảm thấy mình bị ảo giác rồi: "Cho tôi xin một tờ giấy với bút."
Cố Triều ra hiệu cho Ân Trung phía sau, ông lập tức lui đi, lát sau quay lại trên tay cầm một sấp giấy trắng với hàng chục cây bút đặt trước mặt Thu Trì, khiến cậu vô cùng bối rối: "Không cần nhiều vậy đâu."
Sau đó Thu Trì lấy một tờ giấy, rồi lấy đại một cây bút chì, nói: "Nhiêu đây là đủ rồi ạ."
Nói xong Thu Trì liền cúi đầu xuống vẽ, như chỉ được một vài phút Thu Trì lại ngẩn đầu lên, thò tay vào cặp lục lọi mãi mới thấy một cọng thun, Thu Trì vội vàng túm gọn mớ tóc dài rồi buộc lên.
Đôi mắt đen to tròn hiện ra dưới tóc mái, gương mặt hơi gầy nhưng vẫn nhìn ra được nét đẹp của thiếu niên, nếu không phải do mái tóc đỏ chói mắt kia, Thu Trì nhất định sẽ giống như một người đọc sách, gọn gàng lại sạch sẽ.
Hai mắt Cố Triều hơi khép lại, hắn nhìn từ góc nghiêng của Thu Trì, trong đầu không ngừng nghĩ cậu quá gầy, hắn cảm thấy nếu Thu Trì béo lên một chút thì sẽ càng đẹp hơn.
Cố Triều một tay chống lên mặt, hỏi: "Tên đầy đủ của cậu là gì?"
Thu Trì rất thích vẽ, chỉ cần cầm bút là toàn bộ tâm trí của cậu sẽ dồn lên bức tranh, sợ hãi gì đó cũng biến mất, Cố Triều có hỏi thì cậu vẫn cúi đầu vẽ, tay di chuyển không ngừng nói: "Thu Trì."
Đối với cậu vẽ một con rồng không hề khó, chỉ cần nửa tiếng là có thể xong một con rồng hoàn mỹ, cậu đưa đến trước mặt Cố Triều, hỏi: "Cố tổng, thấy hình này thế nào?"
Cố Triều chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nói: "Không tồi.
Vậy cậu sẽ xăm như thế nào?"
Thu Trì đứng dậy, lấy hết sức can đảm đi về phía Cố Triều, đưa tay chỉ lên bắp tay của hắn nói: "Đuôi rồng, cuộn từ đây." Bàn tay Thu Trì di chuyển lên dần, rồi chỉ đến trước ngực Cố Triều: "Rồi kết thúc đầu rồng ở đây."
Cậu vừa dứt lời, bàn tay liền bị nắm lấy.
Thu Trì giật mình, cậu kinh hãi nhìn Cố Triều, gọi một tiếng: "Cố tổng?" Sau đó muốn rút tay lại thì bàn tay Cố Triều lại càng thêm nắm chặt khiến Thu Trì phát đau.
Nhưng rất nhanh, Cố Triều thả tay cậu ta, miệng nói nhỏ: "Gầy quá."
Thu Trì không hiểu gì, trong lòng thầm mắng, tôi gầy thì gầy, bóp tay tôi làm gì? Thu Trì nắm lấy bàn tay tội nghiệp của mình, cứ tưởng sẽ bị phế luôn chứ?
Anh đừng tưởng anh là nam chính là tôi không anti anh nhé!
Cố Triều không nói gì, hắn đứng dậy, nói: "Vậy hôm nay bắt đầu xăm luôn đi."
Thu Trì kinh ngạc: "Hả?"
Cố Triều nheo mắt: "Không được?"
Hắn vừa dứt câu, đám đàn em phía sau đều đồng loạt thay đổi động tác, Thu Trì thấy đó là động tác rút súng liền run lên.
Sau xứ cứ hở một chút là muốn rút súng thế chứ? Thu Trì nuốt ngược câu hôm nay tôi có việc vào trong, bên ngoài vô cùng bình tĩnh, bên trong nước mắt là biển rộng, nói: "Dĩ nhiên là được."
Cố Triều hài lòng, nói: "Tốt, tôi muốn cậu đặt tôi lên hàng đầu."
Thu Trì có thể hiểu được câu này của Cố Triều là đặt nhiệm vụ xăm hình của anh lên hàng đầu, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy câu nói này nó cứ sai sai chỗ nào.
Nhưng cậu không có can đảm phản bác, trong lòng thầm thôi miên bản thân, người này chính là nam chính, lời nói chính là thánh chỉ, tuyệt đối không thể sai, có sai cũng phải tỏ ra là đúng.
Như vậy, Thu Trì mới có thể ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu.
Cố Triều cực kỳ hài lòng, trên mặt cũng mang vài nét ý cười, Thu Trì nhìn có cảm giác hôm nay hắn bị hoa mắt hơi nhiều rồi..