Xung quanh người đều ngập tràn mùi hương của hắn khiến Thu Trì thoải mái đến muốn ngủ.
Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Thu Trì giật mình ngẩng đầu lên nhìn, là quản gia Ân Trung đến.
"Tôi đánh thức cậu sao?"
Ân Trung mỉm cười hiền hậu.
Thu Trì từ từ ngồi dậy, lắc đầu nói: "Không ạ, cháu vốn không có ngủ."
"Tôi đem cháo và thuốc đến cho cậu." Ân Trung nói: "Boss dặn cậu phải ăn hết mới được."
"Làm phiền ạ." Được người khác phục vụ như vậy, Thu Trì thật sự không quen, cậu nhận chén cháo trên tay Ân Trung, cảm nhận hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay, cũng kiến trái tim cậu ấm lên, sóng mũi cũng cay cay.
Nói không cảm động là giả.
Hồi còn ở trong cô nhi viện chỉ duy nhất một quản lý già chú ý đến cậu, quan tâm đến sự hiện diện của cậu, sau này vị quản lý già đó mất vì lớn tuổi, đã chẳng còn ai quan tâm đến cậu nữa, cũng không ai muốn nhận nuôi cậu, lúc đó Thu Trì thật sự chỉ còn lại một mình.
Sau này cậu rời khỏi cô nhi viện rồi trong cuộc sống cũng chưa từng có thêm một ai, mười mấy năm sống trong cô độc, kể cả đau ốm, vui vẻ hay buồn bã, Thu Trì cũng chỉ có một mình.
Chưa từng có ai vì cậu mà nấu cháo, vì cậu mà mua thuốc, hay chăm sóc cho cậu khi bị ốm như vậy.
Tất cả những thứ trước đây mà cậu đã lãng quên, Cố Triều đã làm tất cả khiến cậu nhớ lại.
Thu Trì không bao giờ ngờ rằng những thứ mà bản thân tưởng rằng đã quên đi rất lâu, lại được nam chính bá đạo bạo ngược trong một một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trao cho.
Cậu cảm thấy buồn cười.
Trong tiểu thuyết Cố Triều có bao nhiêu đáng sợ, Thu Trì biết, bởi vì cậu đã đọc hết cả nguyên tác.
Tác giả miêu tả rất kỹ lưỡng mỗi khi hắn chuẩn bị xử lý một ai đó, đáng sợ đến mức Thu Trì khi đọc cũng phải thấy xuýt xoa, thầm nói đúng là tiểu thuyết có khác, nhân vật như vậy mà ở ngoài đời có khi đi tù mọt gông rồi ấy chứ.
Trong tiểu thuyết đáng sợ là thế, nhưng từ khi xuyên qua đây, Thu Trì chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó của hắn, trái lại còn cảm thấy hắn rất dịu dàng.
Thế giới khi ấy của cậu chỉ có hội họa.
Nhưng hiện tại trước mắt cậu lại xuất hiện thêm Cố Triều.
Cậu muốn kéo hắn lấy hắn nhưng trước mặt Cố Triều lại có hình bóng của một người khác, khiến cậu không nhẫn tâm kéo lấy hắn, chỉ có thể đem hắn đẩy đi.
Có thể cả đời này, cậu sẽ không còn gặp một ai có thể làm những việc này cho cậu nữa.
Thu Trì ăn hết chén cháo trong cảm xúc hỗn độn, cậu hiện tại không biết lên làm gì mới tốt.
"Cậu Thu ăn xong thì xin hãy uống thuốc ạ."
Thu Trì nhìn vỉ thuốc trên tay Ân Trung, gương mặt tỏ vẻ chần chừ một lúc rồi mới đưa tay ra nhận lấy, nói: "Cảm ơn, cháu sẽ uống sau ạ."
Ân Trung nói: "Boss dặn tôi phải nhìn thấy cậu ăn xong rồi uống thuốc mới được."
"Nhưng hiện tại cháu no lắm." Thu Trì nắm chặt thuốc trong tay, ngượng ngạo cười nói: "Hiện tại uống cháu sợ sẽ trướng bụng."
Vẻ mặt Ân Trung không hề thay đổi, trên mặt ông luôn tỏ vẻ hiền hậu ân cần, dù cho có chịu cũng khiến người khác khó mà tức giận.
Ân Trung dù sao cũng chỉ nghe theo lệnh Cố Triều mà làm, cậu không thể làm khó ông, nhưng cậu cũng không thể uống thuốc được.
Thu Trì nuốt nước bọt, thuốc cầm trong tay chần chừ cũng không dám uống, cậu lén đưa mắt nhìn ông.
Không lẽ phải nói cậu có ám ảnh tâm lý về việc uống thuốc sao?
Nói ra liệu ông ấy có tin không nhỉ?
"Cố...!Anh Triều." Thu Trì nhìn những viên thuốc trong tay, do dự hồi lâu vẫn là không nói ra được, cũng không uống được, nhớ lại cái cảm giác mắc nghẹn ở cổ họng, vị đắng lan tràn khắp cuống họng, nuốt không được, phun ra cũng không xong, cảm giác đó Thu Trì mỗi khi nhớ lại vẫn còn kinh hãi.
Cậu cúi đầu lảng tránh sang chuyện khác: "Anh ấy bận lắm ạ?"
Ân Trung gật đầu đáp: "Boss luôn rất bận, hầu hết đều đến gần sáng mới có thể chợp mắt."
Thu Trì hỏi: "Ngày nào cũng như vậy ư?"
"Từ khi tiếp quản Cố gia, Boss đều như thế." Ân Trung cười cười nói: "Nhưng dù bận thế nào, sáng sớm vẫn đều đặn mang đồ ăn đến cậu Thu, trước giờ Boss rất ít khi đến Lạc Thủy, nhưng bây giờ mỗi tối đều sẽ dành thời gian để đến Lạc Thủy gặp cậu.
Nhờ có cậu Thu mà cuộc sống của Boss dường như có màu sắc hơn, tâm tình tốt hơn trước rất nhiều."
Vậy ra, Cố Triều dù bận đến mấy vẫn đến Lạc Thủy là chỉ để gặp cậu.
Là cậu không phải Lâm Đặng.
Thu Trì cảm thấy lòng ngực nóng lên, trái tim vừa bình tĩnh chưa được bao lâu, giờ đây lại đập loạn.
"Tôi đã làm việc cho Cố gia rất nhiều năm." Ân Trung chấp hai tay sau lưng, lại nói: "Ở Cố gia dù là người thân ruột thịt cũng không thể tin tưởng nhau.
Từ khi cậu Thu đến, ngài ấy đã có chút thay đổi, đây là lần đầu tôi thấy Boss quan tâm đến một người như vậy.
Điều này khiến Boss giống một người bình thường hơn rất nhiều, mong cậu có thể ở bên cạnh và chăm sóc ngài ấy nhiều hơn."
Âm Trung nói xong còn trịnh trọng cúi đầu.
Thu Trì vội vàng xua tay nói: "Quản gia Ân, ông đừng như vậy, cháu, cháu mới là người được anh ấy chăm sóc và chiếu cố."
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người bị cắt ngang.
Thu Trì nhanh chóng nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình, cậu tìm xung quanh sau đó nhìn thấy chiếc điện thoại của mình nằm ở trên đầu tủ ngay bên cạnh giường.
Thu Trì cầm điện thoại lên, người gọi đến là Lâm Đặng.
"Cháu xin phép nghe điện thoại." Thu Trì nhìn Ân Trung, ông gật đầu, câu liền nhận cuộc gọi.
"Tiểu Trì..." Thu Trì vừa áp điện thoại lên tai, liền nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô.
Thu Trì giật mình cả mình, nữ chính lại làm sao vậy? Cậu chưa kịp hỏi gì thì ở đầu dây bên kia cô lại nói: "Tớ không làm được..."
Thu Trì nhíu mày ho khan mấy tiếng hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Lâm Đặng không trả lời ngay, cô khóc lóc đứt quãng nói: "Tớ không thể kiếm tiền theo cách này được, Cố Triều hắn, hắn, hức...!nhìn bộ dạng của lão già đó...!tớ, tớ, không thể hức hức...!Tiểu Trì...!cứu tớ với."
Thu Trì hoảng hốt, cậu sợ cô sẽ làm chuyện gì đó dại dột liền vội nói: "Lâm Đặng à, cậu trước tiên bình tĩnh đã, cậu, cậu hiện tại đang ở đâu, tớ bây giờ lập tức qua..."
"Em muốn đi đâu?"
Thu Trì còn chưa dứt câu thì đã bị giọng của Cố Triều cắt ngang.
Cậu giật mình đánh rơi cả điện thoại, cậu quay sang nhìn thì thấy Cố Triều không biết từ khi nào đã quay lại, hắn đang đứng dựa vào cửa đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Thu Trì trong lòng không hiểu sao lại đột nhiên hoảng hốt, cũng có chút chột dạ.
"Tôi xin phép."
Ân Trung vẻ mặt không biến sắc, vô cùng hiểu chuyện mà rời đi, trả lại không gian cho hai người.
Sau khi Ân Trung rời đi, Cố Triều đóng cửa còn thuận tiện khóa luôn cửa lại.
"Anh, anh khóa cửa làm gì."
Thu Trì vừa nói vừa cuộn chăn xung quanh mình, trong lòng đột nhiên có linh cảm cực kỳ không tốt.
"Tiểu Trì?"
Giọng Lâm Đặng đột nhiên cất lên, Thu Trì mới chọt nhớ ra bản thân vẫn chưa tắt điện thoại, Thu Trì vương tay ra muốn lấy nhưng điện thoại của cậu đã bị Cố Triều nhanh tay lấy mất.
"A!"
Thu Trì hoảng hốt, cậu vươn tay muốn đoạt lại điện thoại, nhưng bàn tay còn chưa chạm đến thì đã bị Cố tóm lấy, hắn trầm giọng nói: "Em ngoan ngoãn đi."
"Tiểu Trì, cậu có còn nghe không?" Lâm Đặng không biết chỗ Thu Trì đang gặp rắc rối, không thấy Thu Trì trả lời, cô lo lắng liên tục gọi tên cậu."
Ánh mắt Cố Triều lóe lên một tia độc ác, sau đó hắn thả điện thoại xuống dưới đất rồi dùng chân dẫm mạnh khiến màn hình bị vỡ nát.
Hành động của hắn khí Thu Trì giật mình sợ hãi, Cố Triều nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng tức giận, nói: "Quan hệ giữa em và cô ta thật tốt, đến mức khiến em có thể chạy đến bên cạnh cô ta vào nửa đêm ở trong bệnh viện? Đến mức em không màn cơ thể nóng sốt, cũng muốn chạy đến bên cạnh cô ta?"
Càng nói Cố Triều càng tiến sát lại gần cậu, Thu Trì không có đường lui, bị hắn ép sát vào thành giường, vẻ mặt cậu sợ sệt nói: "Không có...!không phải thế đâu."
Cố Triều nắm lấy eo Thu Trì kéo người lại, đem cả người cậu gắt gao đè dưới thân, Thu Trì muốn quay đầu trốn tránh nhưng lại Cố Triều dùng tay bẻ lại, ép cậu phải đối diện với hắn.
"Vậy thì là cái gì?" Cố Triều nghiến răng nói: "Anh đối tốt với em như vậy, em muốn cái gì anh đều có thể tận lực đưa cho em.
Còn cô ta thì sao? Ngoài là bạn cùng lớp thì còn có thể làm gì cho em? Vậy mà em đối với anh lúc nào cũng phòng bị dè dặt còn với cô ta thì thân mật tiếp xúc."
Thu Trì nói không nên lời, Cố Triều lại nói, trong ánh mắt hắn đều ngập tràn lửa giận: "Anh vốn muốn đợi em khỏe lại, nhưng em cứ hết lần này đến lần khác chạm đến điểm giới hạn của anh.
Ngày hôm qua em rõ ràng biết cô ta có ý định gì, vậy mà em lại đẩy cô ta vào phòng anh.
Em muốn anh ngủ với cô ta, để cô ta có tiền đóng viện phí?"
Cố Triều nói đúng, Thu Trì không biện bạch nổi, hôm qua cậu thật sự có ý định như vậy, nhưng sau khi thừa nhận cảm xúc trong lòng, cậu thật sự hối hận vì đã để Lâm Đặng lên lầu, nhiệm vụ lần này, dù cho có bị điện giật chết, cậu vẫn sẽ không làm.
Bởi vì cậu thích người này.
Nhưng hiện tại đã muộn rồi, bởi vì cậu không thanh minh nổi hành vi ngày hôm qua của mình, cậu không thể nói cậu phải là người ở thế giới này hay về hệ thống cho hắn biết được.
Thu Trì cắn môi, gương mặt bị Cố Triều giữ chặt không thể di chuyển, Thu Trì bất lực nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Mở mắt ra." Vẻ mặt này của cậu, Cố Triều tự động coi như cậu cam chịu, hắn nhíu ra lệnh cậu mở mắt.
Cố Triều muốn cho cậu biết, người trước mặt cậu không ai khác chính là hắn, trong ánh mắt của cậu chỉ được nhìn mỗi hắn.
Khác với mọi ngày, mỗi chữ mà hắn nói ra đều khiến Thu Trì đổ mồ hôi lanj, cả người cậu run rẩy, từ từ mở mắt đối diện với gương mặt tức giận của hắn.
Đột nhiên hắn nở một cái cười, trong mắt Thu Trì nụ cười hiện tại của hắn vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức cậu nhịn không được mà muốn khóc.
"Em có biết, hôm nay cô ta cũng đã vào phòng và cố ý tiếp cận tôi không?"
Thu Trì kinh ngạc, Cố Triều tiếp tục nói: "Cô ta muốn kiếm tiền kiểu như vậy, anh dĩ nhiên sẽ không phụ lòng cô ta."
Dưới sự kinh hãi của Thu Trì, hắn nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của cậu nói: "Anh thanh toàn cho cô ta rồi, nếu cô ta làm tốt thì tiền viện phí không còn là vấn đề nữa."
Thu Trì rùng mình, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến mặt độc đoán này của hắn, vậy ra ban nãy Lâm Đặng khóc lóc gọi cho cậu...!là như vậy sao?
Bờ môi Thu Trì run rẩy, mấp máy một hồi mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh: "Anh, anh đem cô ấy cho một kẻ khác?"
"Không thì sao?"
Giọng hắn lạnh băng, hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng thường ngày cậu nhìn thấy nữa.
"Anh, anh..." Thu Trì liếc ánh mắt nhìn sang hướng khác, hiện tại cậu sợ hãi, không còn đủ can đảm để nhìn hắn nữa: "Anh, sao anh không giúp cô ấy, anh có thể..."
Hiện tại cậu có thể chắc chắn, Cố Triều hoàn toàn không có tình cảm với Lâm Đặng, vậy thì sẽ không còn tình tiết giống như trong tiểu thuyết nữa.
Hơn nữa Nhiệm vụ Tần Tranh yêu cầu là nam chính là phải giúp nữ chính đóng tiền viện phí.
Thu Trì ngẫm lại, nhiệm vụ này hoàn toàn không hề yêu cầu hai bọn họ phải xảy ra quan hệ, mà là nam chính giúp nữ chính, cho nên bất kể dùng cách gì, miễn cưỡng người bỏ tiền ra là nam chính thì nhiệm vụ vẫn sẽ được tính là hoàn thành.
Với quan hệ hiện tại của cậu và Cố Triều, nếu như cậu nhờ hắn, có thể hắn sẽ đưa tay ra giúp, như vậy Cố Triều không cần phải ngủ với nhau Lâm Đặng nữa.
Bởi vì Tiểu Thất, thiết lập thế giới này có lẽ đã bị phá ngay từ lúc cậu xuyên đến đây, nam chính và nữ chính hoàn toàn không có tình cảm gì với nhau.
Cậu thể ở bên cạnh hắn, có thể thử theo đuổi hắn.
Thu Trì muốn giải thích với hắn nhưng bởi vì nói đứt quãng cho nên Cố Triều lại hiểu nhầm rằng cậu muốn đem Lâm Đặng đẩy lên giường hắn.
"Em muốn đẩy cô ta lên giường với anh?"
Cơn tức giận vượt qua khỏi tầm kiểm soát, Cố Triều nghiến răng nghiến lợi, đem Thu Trì dè dưới thân, bàn tay tóm lấy áo của cậu dùng sức xé rách, đem nửa thấm trên của cậu lộ ra.
Làn da đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh liền run lên, Thu Trì hoảng loạn muốn giải thích thì lại nghe Cố Triều nói: "Anh sẽ giúp cô ta theo ý của em."
Dứt lời Cố Triều cúi đầu cắn mạnh lên môi Thu Trì một cái, khiến nó bật máu, Thu Trì cũng đau đớn mà kêu một tiếng.
Cố Triều hạ [email protected] thể, đem cơ thể cả hai dán sát vào nhau, dính đến không còn kẽ hở, hắn cúi đầu lim đi vết máu trên môi cậu, sau đó trầm giọng nói: "Nhưng là đem thân thể em ra trao đổi.".