Sức ăn của Thu Trì rất tốt, một bữa cậu có thể ăn đến ba bát cơm, nhưng bởi vì nhà nghèo, điều kiện không cho phép, cho nên cậu chỉ có thể ăn thật tiết kiệm.
Mãi cho đến khi xuyên đến đây, gắp được Cố Triều, mới được ăn thỏa thích.
Cậu ăn khỏe là vậy, còn Cố Triều lại chẳng ăn được bao nhiêu, mỗi món chỉ ăn vài đũa rồi ngừng, khi đi ăn cùng nhau, nguyên cả bàn ăn phần lớn đều một mình Thu Trì xử lý, nhiều khi còn ăn đến no căng cả bụng.
Cứ nghĩ bản thân đã là ăn khỏe lắm rồi, không ngờ bây giờ cậu còn gặp được người sức ăn so với cậu còn khỏe hơn.
Cậu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Trần Dụ, bao tử người trước mặt cứ như không đáy vậy.
Trần Dụ ăn xong, lịch sử cầm giấy lau miệng, sau đó thảo mãn cười cười với Thu Trì, "Mấy chỗ nào làm khá được, nhưng tay nghề thua xa tôi."
Thu Trì: "..."
Cậu im lặng nhìn anh, Trận Dụ mặt dày cọ cơm xong liền đứng dậy, Thu Trì đưa mắt nhìn theo, thấy anh đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một lon coca, khui nắp uống ừng ực.
Thu Trì: "..."
Uống xong, anh liền chê bai: "Sao tủ lạnh nhà cậu lại trống trơn thế?"
Thu Trì: "..."
"Có cần chiều về tôi mua cho cậu một ít đồ không?"
Trần Dụ hỏi xong, không cần Thu Trì trả lời đã tự trả lời: "Quyết định thế đi, cậu thích ăn gì không?"
Thu Trì: "...!Gì, gì tôi cũng ăn được hết."
Trần Dụ gật đầu, "Vậy là giống tôi rồi."
Thu Trì: "..."
Thôi, anh thích là được.
Sau khi hàn huyên về việc lấp đầy tủ lạnh một hồi lâu Trận Dụ mới lái xe đưa Thu Trì đến trường.
Trước khi xuống xe, Thu Trì quay đầu lại hỏi anh, "Bây giờ anh đến công ty làm."
"Không." Trận Dụ đưa ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, nói: "Tôi ưu tiên việc tìm người hơn."
Thu Trì thật sự tò mò người mà Trận Dụ muốn tìm là ai, thế giới này rộng lớn như thế, tìm như thế nào cũng rất khó khăn.
"Vậy sau khi tìm được đối phương rồi anh sẽ làm gì?"
"Dĩ nhiên là..." Ánh mắt Trần Dụ phút chốc trở nên hung ác, "Đập nát trứng chó của hắn."
"..." Thu Trì bên cạnh toàn thân run lên, cậu vội vàng cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, mỉm cười nói: "Tôi vào học đây, anh đi cẩn thận nhé."
Dứt lời Thu Trì đóng cửa xe lại rồi chạy thật nhanh vào trường, trong lòng âm thầm cầu phúc cho người mà Trận Dụ muốn tìm.
"Tiểu Trì."
Đang chạy đột nhiên bên tai nghe có người gọi mình, Thu Trì vội vàng dừng lại nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Tiểu Trì." Từ phía xa Lâm Đặng vừa chạy vừa gọi tên cậu.
Thu Trì đừng yên một chỗ chờ cô chạy đến.
Lâm Đặng sau khi đứng trước mặt Thu Trì liền vỗ ngực thở hồng hộc, "Sao cậu đột nhiên chạy nhanh thế? Tớ, làm tớ đuổi theo không kịp."
Thu Trì không hiểu Lâm Đặng đuổi theo cậu để làm gì, "Có chuyện gì không?"
Lâm Đặng đứng thẳng người, vẻ mặt cô tuy nghiêm túc nhưng giọng nói lại ấp a ấp úng, "Thì là chuyện hôm qua..."
Nghe đến đây Thu Trì liền nhớ ra, cậu đưa hai tay ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ mấy cái, nói: "Chuyện đó...!Lâm Đặng à, số tiền đó Cố Triều không cho không đâu, coi như cậu mượn anh ấy, sau này cậu phải làm việc để trả lại số tiền này.
Cho nên cậu cứ cầm số tiền mà lo cho dì."
Lâm Đặng nghe vậy liền ngần ra một chút, sau đó cô mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt cay cay nói: "Tiểu Trì, tớ sẽ cố gắng làm việc, tớ nhất định sẽ trả lại số tiền này, tớ sẽ cố gắng hết sức mình."
Hai bàn tay Lâm Đặng nắm lại, giơ lên trước ngực, dường như là đang thể hiện sự quyết tâm của cô cho cậu thấy.
Thu Trì nhìn cô mỉm cười, cậu gật đầu đáp: "Ừ, tớ tin cậu có thể làm được."
"Phải rồi Tiểu Trì." Lâm Đặng dường như nhớ ra gì đó liền nói: "Chiều nay cậu có muốn cùng tớ đến bệnh viện gặp mẹ tớ không?"
Thu Trì nghe vậy liền ngạc nhiên, Lâm Đặng giật mình, hoảng hốt giải thích, "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ muốn giới thiệu với mẹ về người bạn thân nhất của tớ thôi, hơn hết tớ cũng nói với mẹ là cậu có người yêu rồi."
Thu Trì trong lòng nén thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đúng là tự luyến, nữ chính sao có thể thích cậu được cơ chứ.
"Được."
Dù sao hôm nay cậu cũng chỉ có tiết buổi sáng, buổi chiều về nhà cũng không làm gì, cho nên mới đồng ý với Lâm Đặng.
Đúng lúc này, chuông báo hiệu giờ học bắt đầu réo lên, Thu Trì và Lâm Đặng cùng giật mình, cả hai hoảng hốt chạy thật nhanh vào lớp.
May mắn hai người và giáo viên đến gần như cùng lúc cho nên mới không có tính là đi trễ.
Sau khi học xong toàn bộ tiết buổi sáng, Thu Trì thực hiện đúng lời hứa, cùng Lâm Đặng đến bệnh viện thăm dì Lâm.
Trước khi đi Thu Trì nhắn tin cho Trần Dụ biết cậu có hẹn đi chung với nữ chính cho nên bảo anh không cần đến đón.
Sau khi Thu Trì gửi tin nhắn đi, rất lâu sau Trận Dụ mới đáp lại một tiếng, "Ừ." dường như anh đang bận gì đó cho nên mới qua loa trả lời cậu.
Thu Trì biết anh đang tìm người cho nên không quá bận tâm.
cậu cất điện thoại rồi cùng Lâm Đặng lên xe buýt đến bệnh viện.
"Hôm nay Cố Triều không đến hả?" Lâm Đặng ngạc nhiên hỏi, nhã ý của cô chính là: Cố Triều cứ thế để cho cậu đi chung với cô thật không thể tin được.
Thu Trì cười ha ha mấy tiếng: "Anh ấy đi công tác rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện đâu."
"Thật..." Lâm Đặng suýt tý nữa là phấn khích đến kêu lên, may mắn là giữa chừng cô vẫn dừng lại kịp, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Tiếc nhỉ."
Thu Trì: "..." Nữ chính à, cô nói tiếc sao miệng lại cười toe toét thế kia?
Thu Trì đưa tay xoa huyệt thái dương, cậu nhận ra bản thân hôm nay cạn lời hơi nhiều, từ Trần Dụ cho đến nữ chính, nhiều lúc nói cùng hành động khiến cậu thật sự phải cạn lời.
Trong đầu Thu Trì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, có phải thế giới này điên rồi không?
Chắc là điên thật rồi.
Chỉ riêng việc nữ chính chuyên qua làm anti fan của nam chính là đã thấy điên rồi.
Thu Trì ngồi trên xe hơn hai mươi phút liền tới bệnh viện, Thu Trì theo Lâm Đặng đến phòng điều dưỡng của dì Lâm, khác với lần trước, tình trạng của bà hiện tại rất tốt, gương mặt đều tràn đầy sức sống.
Bên cạnh bà hiện tại có một một nam y tá và một bác sĩ trẻ đứng bên cạnh hỏi chuyện, Thu Trì đoán chắc hai người họ đang kiểm tra tình trạng của bà.
Thu Trì nhìn gương mặt vị bác sĩ trẻ có hơi quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Đột nhiên trong đầu nhớ lại lần đầu đầu tiên đến đây, lúc đó cậu nhớ mình đi ngang qua một phòng điều trị, cậu đã gặp vị bác sĩ này ở trên hành lang.
Thu Trì chậm rãi nhớ lại, hình như vị bác sĩ trẻ này tên là Mộc Đường.
"Bác sĩ Mộc." Lâm Đặng vừa tiến vào phòng liền hỏi: "Tình trạng mẹ em hôm nay thế nào rồi ạ?"
Mộc Đường hai tay đút vào túi áo Blouse, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nói: "Tình trạng của dì Lâm rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì hai hôm nữa là có thể tiến hành phẫu thuật được rồi."
Lâm Đặng nghe vậy, nét mặt cô lập tức hiện lên sự mừng rỡ, cô cúi đầu cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ Mộc."
Mộc Đường vội vàng đỡ cô đứng thẳng lên, cười ấm áp, "Em không cần làm thế đâu, đây là việc một bác sĩ nên làm.
Em đến rồi thì ở lại chăm sóc dì Lâm, anh còn phải đi kiểm tra tình trạng của một người nữa." Mộc Đường đưa ánh mắt cho người phía sau, "A Túc đi thôi."
Nam y tá phía sau gật đầu, cầm bảng thống kê cùng Mộc Đường rời đi.
Lúc đi ngang qua Thu Trì, hai người họ khẽ gật đầu với Thu Trì một cái, Thu Trì cũng đáp lễ, đúng lúc này đây, khung hình hệ thống đột nhiên lại xuất hiện làm Thu Trì giật mình.
[Hồ sơ nhân vật
Tên: Mộc Đường
Chức vụ: ? ? ?
Nghề nghiệp: Bác sĩ.
Tóm tắt thông tin: ? ? ?
Không thể nêu kết luận cụ thể]
[Hồ sơ nhân vật
Tên: Đỗ Túc
Chức vụ: ? ? ?
Nghề nghiệp: Y tá.
Tóm tắt thông tin: ? ? ?
Không thể nêu kết luận cụ thể]
Thu Trì kinh ngạc đến hai mắt mở lớn, lúc cậu định thần lại bởi tiếng gọi của Lâm Đặng thì hai người kia đã sớm rời đi rồi.
Thu Trì không để ý đến Lâm Đặng, cậu vội vàng mở cửa chạy ra ngoài nhưng bóng dáng hai người kia đã sớm biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thu Trì đưa mắt nhìn xung quanh hành lang, hành động của cậu khiến Lâm Đặng cảm thấy lạ, liền đi tới hỏi: "Tiểu Trì, có chuyện gì thế? Cậu tìm ai?"
Lúc này Thu Trì mới bình tâm lại, cậu ngượng cười nói: "Không có gì đâu."
Sau đó Thu Trì đóng cửa lại, Lâm Đặng cũng hiểu ý không hỏi nữa, dẫn Thu Trì đi đến bên cạnh giường bệnh, "Mẹ, đây là Tiểu Trì, bạn học con có kể với mẹ."
"Chào dì." Thu Trì mỉm cười nhìn người phụ nữ trung niên trên giường bệnh.
"Ôi con nhà ai mà dễ thương thế." Dì Lâm vừa nhìn liền rất thích Thu Trì, đứa trẻ trước mặt bà có khí chất rất sạch sẽ, càng khiến bà có thiện cảm với cậu.
"Nghe Tiểu Lâm nói, con vẽ đẹp lắm."
Dì Lâm nhẹ giọng hỏi.
"Bình thường thôi ạ." Thu Trì cười nói: "Lâm Đặng vẽ còn đẹp hơn cháu."
"Cháu đừng khiêm tốn." Dì Lâm ôn hòa nói: "Tiểu Lâm có chụp tranh của cháu cho dì coi rồi, đẹp lắm."
Thu Trì được khen liền ngại ngùng gãi đầu, "Cháu cảm ơn."
Dì Lâm lại nói: "Khi nào cháu vẽ cho dì một bức tranh nhé."
Thu Trì định gật đầu đồng ý thì lại nghe Lâm Đặng bíu môi: "Con cũng biết mà, sao không bảo con?"
Dì Lâm nói: "Tranh con vẽ ngày nào mà mẹ chả thấy chứ."
"Mẹ này."
Thu Trì phá lên cười, ba người hàn huyên rất lâu, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Tuy Thu Trì bên ngoài trò chuyện vui vẻ với dì Lâm, nhưng trong lòng không ngừng nhớ về cặp bác sĩ và ý ta kia.
Phần tóm tắt thông tin hiện ra dấu chấm hỏi, không những thế còn cùng lúc cả hai người, chả lẽ hai người họ cũng là người xuyên không sao?
------------------
Góc ngoài lề:
Mộc Đường: Xin chào.
Đỗ Túc: Xin chào.
Mộc Đường: Chúng tôi tiện đường đi qua xem tý thôi.
Đỗ Túc: Xem cái này không thú vị.
A Đường, hiện tại lá phong vẫn còn, đi, chúng ta đi xem lá phong..