Sau khi xuống khỏi xe, Thu Trì tốc lực chạy đến Lạc Thủy, nhưng khi đến nơi cậu vẫn bị muộn hơn mười phút.
Lúc cậu từ cửa của nhân viên đi vào thì đã thấy Tề Kiệt khoanh tay đứng trước cửa thay đồ, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Nhìn vẻ mặt sắp ăn thịt người của Tề Kiệt, Thu Trì run rẩy một trận, không dám bước thêm một bước nào nữa.
"Tiểu Trì?"
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người khiến Thu Trì giật mình, quay đầu lại mới phát hiện là Hạ Lãng.
"Anh Hạ..." Thu Trì vừa quay sang liền nhìn thấy mái tóc bảy màu của Hạ Lãng.
Hạ Lãng vốn hớt tóc ngắn, mái tóc đen gọn gàng sạch sẽ, giờ đây lại được nhuộm thành bảy màu, với một kẻ luôn mang vẻ mặt nghiêm túc như Hạ Lãng thì không cách nào tương xứng nổi.
So với mái tóc đỏ chói lúc xuyên đến đây của cậu, mái tóc bảy màu này của Hạ Lãng còn đặc sắc hơn rất nhiều.
Thu Trì bất ngờ đến mức hai mắt mở lớn, sau đó thất đức bật cười một tiếng.
Hạ Lãng: "..."
Thu Trì vội vàng lấy tay che miệng, cố gắng nén cười, nói: "Anh mới nhuộm tóc à? Đặc sắc ghê, đẹp lắm đấy ạ." Để thể hiện thêm sự chân thành, cậu còn đặc biệt đưa ngón cái lên, like một cái.
Hạ Lãng đưa tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt đau đầu nói: "Được rồi, em cũng không phải người đầu tiên, muốn cười thì cứ cười đi."
Thu Trì cố gắng nén cơn buồn cười xuống, cậu khẽ ho mấy tiếng để giọng trở lại bình thường, hỏi: "Sao anh lại nhuộm tóc thế? Em cứ nghĩ anh là kiểu người nghiêm túc, mấy cái nhuộm tóc này anh sẽ chẳng bao giờ làm."
"Ừ." Hạ Lãng đen mặt nói: "Em nghĩ đúng đấy."
Thu Trì nhịn cười nhìn mái tóc bảy màu của Hạ Lãng đến đau cả bụng, "Anh bị cái gì kch thích à?"
Hạ Lãng dường như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt đã đen lại càng thêm đen, sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Cũng không có gì đâu."
Thu Trì không tin, chắc chắn Hạ Lãng phải bị đả kích lớn lắm mới đi nhuộm tóc như vậy.
Hạ Lãng không muốn nói về đề tài này nữa, nói: "Phải rồi, hình như em đi trễ phải không? Sao còn chưa thay đồ, đứng đây làm gì."
Hạ Lãng thành công xoay chuyển đề tài với Thu Trì, cậu giật mình nói: "Phải rồi." Cậu đến gần nói nhỏ với Hạ Lãng, "Em thấy anh Tề đứng trước cửa phòng thay đồ, hình như anh ấy đang bực bội cái gì ấy, vẻ mặt sát khí lắm ạ, em không dám lại gần anh ấy."
Hạ Lãng nghe vậy liền im lặng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó nói: "Đi theo anh, Tề Kiệt sẽ không mắng em đâu."
Nói rồi Hạ Lãng đi về phía trước, Thu Trì ngẩn ra một lúc rồi vội vàng đuổi theo sau.
Lúc đến gần phòng cửa thay đồ, Tề Kiệt liền nổi bão, nói: "Nhóc Trì! Hôm qua nghỉ, hôm nay đi trễ, phép tắc ở đâu rồi..."
Chữ "Hả" còn chưa thoát ra đã bị Tề Kiệt làm nghẹn lại cuống họng, khiếp sợ mắng, "ĐM Hạ Lãng! Cậu con mẹ nó dám nhuộm thật à?"
Hạ Lãng lạnh nhạt đáp: "Sao tôi lại không dám, nhuốm tóc bảy màu chẳng phải là do anh yêu cầu à?"
Thu Trì trốn ở phía sau Hạ Lãng im lặng hít một hơi thật sâu, hình như cậu vừa nắm bắt được một thông tin gì đó vô cùng quan trọng.
Cậu mạnh dạn ló đầu ra nhin thử, kết quả chính nhìn thấy vẻ mặt như hùng thần ác sát của Tề Kiệt.
Thu Trì rụt cổ lại, nhưng Tề Kiệt sớm đã thấy cậu, gã đen mặt quát: "Nhóc Trì, qua đây."
Thu Trì đứng sau lưng Hạ Lãng chần chừ, cậu đang suy nghĩ xem có nên qua hay không qua.
Nhưng còn chưa nghĩ xong thì người đã bị Hạ Lãng tóm lấy, kéo cậu ra phía trước, nhìn Tề Kiệt nói: "Chuyện giữa hai chúng ta, đừng có lôi người khác vào."
Câu này Thu Trì cực kỳ đồng ý, cậu đang định gật đầu tán thành thì Hạ Lãng đã mở cửa phòng thay đồ, quăng cậu vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Sau đó bên ngoài vang lên mấy tiếng mắng chửi liên tiếp của Tề Kiệt.
Thu Trì: "..."
Phòng thay đồ là phòng cách âm, cho nên giọng Tề Kiệt vang vào trong phòng cũng chỉ có chữ được chữ mất.
Thu Trì khiếp sợ, không biết giọng Tề Kiệt phải lớn thế mới có thể vọng vào trong phòng được.
Xem ra lần này hai người họ xích mích lớn lắm đây, Thu Trì thở dài, mà cậu thật sự không ngờ người yêu cầu Hạ Lãng nhuộm quả tóc bảy màu đó lại là Tề Kiệt.
Mắt thẩm mỹ của Tề Kiệt cũng thật độc đáo.
Cậu nhìn cửa phòng hồi lâu cuối cùng quyết định thay quần áo rồi ra ngoài làm việc.
Dù sao việc hai người này xô xát cũng giống như cơm bữa, cứ để cả hai tự giải quyết với nhau là ổn, dù sao đây cũng là luật bất thành văn rồi.
Sau khi thay xong quần áo nhân viên, cậu thử mở cửa ra, lúc này Tề Kiệt và Hạ Lãng đều không thấy bóng dáng nữa.
Thu Trì thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này, mọi người đều bắt đầu làm việc, Thu Trì cũng nhanh chóng hòa vào đám đông, bắt đầu công việc phục vụ của mình.
Hôm nay làm ở quầy bartender, vẫn là người phụ nữ mà cậu nghe nói có quan hệ họ hàng với Hạ Lãng.
Thu Trì trên đầu đều là dấu chấm hỏi, Hạ Lãng hôm nay có đến mà nhỉ? Sao đứng ở quầy bartender lại không phải Hạ Lãng.
Thu Trì vội vàng tóm lấy một người phục vụ khác, hỏi: "Anh Hạ hôm nay có đến mà, sao lại để người khác thay thế vị trí của anh ấy?"
Đối phương nói: "Ban nãy thấy anh Hạ kéo tay Anh Tề ra khỏi quán rồi, cho nên chị Ngô mới lại lên thay."
Thu Trì ngơ ngác, vừa mới cãi nhau trước mặt cậu xong, sau bây giờ lại dắt tay nhau rời đi rồi? Đúng là sống lâu quá chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Chị Ngô trong miệng đối phương chính là người phụ nữ đang thay thế Hạ Lãng đứng ở quầy bartender kia.
Đối phương biết cậu hôm qua không đi làm liền tỏ vẻ thần bí thấp giọng nói: "Hôm qua cậu xin nghỉ nhỉ." Thu Trì gật đầu, đối phương lại nói: "Hôm qua anh Tề và anh Kiệt cãi nhau dữ dội lắm, chẳng biết giữa hai bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng mà hai người xém tý nữa lao vào đánh nhau rồi, lúc đó không ai dám lên can ngăn bọn họ hết."
Thu Trì kinh ngạc hỏi, "Họ đánh thật à?"
Đối phương lắc đầu: "Không, chỉ có anh Tề đòi đánh.
Anh Hạ thì đứng yên một chỗ, lúc anh Tề lao đến thì anh Hạ dùng một đòn bẻ khóa đem anh Tề khóa chặt, sau đó Anh Hạ giữ nguyên tư thế đó kéo anh Tề đi ra ngoài."
Thu Trì: "! ! !"
Thu Trì chớp mắt mấy cái, cậu cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Thu Trì nhanh chóng cảm ơn đối phương rồi rời đi.
Lúc này Lâm Đặng từ tầng trên đi xuống, cậu dĩ nhiên nhìn thấy cô mà cô cũng vừa vặn nhìn thấy cậu.
Lâm Đặng chạy nhanh đến chỗ cậu nói: "Hôm nay cậu đến trễ vậy?"
Thu Trì cười cười nói: "Có chút chuyện ngoài ý muốn."
Lâm Đặng hiểu ý gật đầu không hỏi nữa, sau đó hai người tiếp tục công việc của mình.
Thu Trì đang bưng rượu ra bàn thì đột nhiên khung hình hệ thống đột nhiên xuất hiện khiến Thu Trì giật mình suýt tý nữa là đánh đổ rượu trên khay xuống.
Thu Trì nhanh chóng đứng thẳng lại rồi đi tiếp, trong đầu mắng hệ thống một trận, "Đã bảo bao nhiêu lần, có đột ngột xuất hiện thì cũng đánh tiếng một cái, nếu tao làm đổ rượu thì sao hả? Tiền lương tháng này của tao coi như bỏ đấy biết không?"
Hệ thống nói: "Cậu có nam chính rồi còn sợ thiếu tiền?"
Thu Trì ngôn từ chín chắn nói: "Đấy là tiền của hắn, không phải của tao.
Cố Triều nhiều tiền nhưng tao thì không."
Hệ thống đối với cái suy nghĩ của Thu Trì liền không còn lời nào để nói.
"Dù sao cũng chưa đổ." Hệ thống nói: "Tôi lên đây để thông báo nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, thông báo và phần thưởng đang trong quá trình truyền tống, rất nhanh sẽ gửi đến cậu thôi."
Dừng một chút nó lại nói: "Còn nữa, tuy thời gian quen biết không lâu nhưng tôi vẫn chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, từ giờ cậu sẽ không còn bất kỳ ràng buộc với hệ thống nữa, hãy sống cuộc sống mà mình mong muốn nhé ký chủ."
Đột nhiên Hệ Thống nói như vậy, khiến Thu Trì có chút bất ngờ.
Cậu đặt rượu ở bàn đã yêu cầu sau đó quay về chỗ đứng của mình, nói: "Vậy mày sẽ rời đi à? Tiểu Thất đâu? Sao tao vẫn chưa thấy nó."
Hệ thống đáp: "Tiểu Thất đang trong giai đoạn cuối cùng của Hóa Kim Thân, tầm ba hoặc hai ngày nữa cậu có thể gặp lại Tiểu Thất."
Giọng hệ thống đều đều nói: "Chủ Thần đã dặn dò tôi, chờ cho đến khi cậu và Tiểu Thất được gặp nhau thì tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cậu."
Thu Trì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vậy là sắp phải tạm biệt Hệ Thống rồi, nghĩ đến Thu Trì có chút buồn, nhưng cũng không có cách nào Hệ Thống nói cậu đã không còn bất kỳ ràng buộc nào với hệ thống nữa, nhưng Thu Trì nghĩ, Hệ Thống phải chính thức rời đi, như vậy cậu mới chân chính không còn bị ràng buộc nữa.
Hệ Thống thông báo cho cậu xong liền biến mất, đúng như những gì nó nói, Hệ Thống vừa rời đi không được bao lâu, Thu Trì đã nhận được thông báo nhiệm vụ
[Hệ thống thông báo:
Chi tiết: Trong khoảng thời gian nhất định phải làm cho nam chính giúp nữ chính trả tiền viện phí.
Thời gian: ngày.
Thất bại: Điện giật cấp độ trong vòng phút.
Thành công thưởng: Bảo hộ kim thân (tác dụng chỉ lần duy nhất)
Nhiệm vụ: Thành Công.
Phân thưởng sẽ được gửi đến cho ký chủ trong vòng ba mươi phút nữa.
Cảm ơn vì đã cố gắng]
Tuy biết trước rồi nhưng Thu Trì vẫn nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái phần thưởng này Thu Trì không hiểu công dụng của nó, cho nên cậu vội gọi Hệ Thống ra hỏi.
Nó đáp: "Phần thưởng này giống như áo giáp phòng hộ vậy, nó có thể giúp cậu cản đòn sát thương một lần duy nhất, giống như việc mặc áo giáp bảo vệ ở trong game ấy."
Thu Trì nghe vậy hai mắt liền sáng lên, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ, với phần thưởng này cậu có thể cứu Cố Triều rồi.
---------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Tôi hoài nghi, có phải Chủ Thần tính hết cả rồi không?
Chủ Thần: Đúng vậy, tôi tính hết cả rồi.
Thu Trì: Vất vả như vậy, cả hai phần thưởng tôi đều không chiếm lợi được gì hết!
Cố Triều: Cục cưng, chẳng phải em chiếm được anh à? Vừa đẹp trai, có tiền, có quyền, hàng tốt, body chuẩn, em muốn gì liền cho em cái đó, có thể cho em mỗi ngày đều thoải mái vẽ tranh, cho em tiền tiêu vặt, còn có thể cùng em tập thể dục thư giãn mỗi ngày, lợi ích biết bao nhiêu.
Thu Trì: ...!Đúng là rất lợi ích.
Nhưng cái tập thể dục kia thì không nên tập mỗi ngày đâu, vừa mệt vừa không tốt cho thận.
Cố Triều: Không sao thận anh khỏe
Thu Trì: ....