Sau khi ăn tối xong cũng đã hơn mười hai giờ, Thu Trì nhìn đồng hồ, đã quá trễ rồi.
Cậu nhanh chóng thu dọn chén dĩa trên bàn vào bồn rửa, định để ngày mai sẽ rửa sau.
"Anh định ngủ ở đâu." Thu Trì nhìn Trần Dụ hỏi.
"Tôi nằm trên ghế xăm là được rồi."
Ban đêm bên ngoài phòng khá lạnh, nhà cậu cũng không dư chăn mền, tuy Trận Dụ có thể lực tốt hơn nhưng để anh ngủ bên ngoài chịu lạnh, trong khi cậu lại được nằm chăn âm nệm ấm thì cảm thấy có lỗi quá.
Mặc dù đây là nhà cậu.
Cậu nhận ra bản thân có phần dễ yếu lòng hơi quá mức rồi.
Đắng đo suy nghĩ một hồi Thu Trì mới quyết định nói: "Bên.
ngoài lạnh lắm, hay anh vào bên trong ngủ cùng với tôi nhé."
Trần Dụ nhẹ vậy đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, "Cậu muốn ngủ với tôi à?"
Thu Trì không hiểu nguyên bản "Trần Dụ" là người như thế nào, nhưng Trận Dụ trước mặt cậu đầu óc đen tối kinh khủng! Bề ngoài tuy có vẻ chính trực thư sinh, nhưng thật ra là lại rất phóng khoáng, nhiều khi anh nói mấy câu khiến cậu phải nghiệm một hồi mới ra ẩn dụ bên trong.
Theo như kinh nghiệm sau mấy lần nói chuyện với anh, Thu Trì trăm phần trăm đảm bảo, anh lại có suy nghĩ đen tối rồi.
"Nếu không phải bên ngoài hơi lạnh, tôi cũng không để anh vào phòng tôi đâu." Nói thật giường cậu là giường đơn, một người nằm dĩ nhiên thoải mái, nhưng nếu hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm lên thì nhất định sẽ chật.
"Đừng thẳng thắn vậy chứ, tôi đau lòng đấy." Trận Dụ giả vờ đáng thương thở dài một tiếng.
Thu Trì nhận ra một điều, đó chính là Trần Dụ diễn kịch siêu giỏi luôn.
Lúc này anh diễn qua loa, cố ý để cho cậu biết anh chỉ giả vờ mà thôi.
Thu Trì đoán trước lúc xuyên không, có thể Trần Dụ là một diễn viên hoặc là sinh viên của một người điện ảnh nào đó.
Thu Trì thấy nếu Trần Dụ thật sự diễn kịch thì sẽ chẳng ai phát hiện ra.
Đối diện Trần Dụ vẫn còn chuyên tâm với nghề nghiệp, Thu Trì hai tay chống hông, nói: "Thế anh có đi ngủ hay không đây hả?"
"Ngủ ngủ ngủ, dĩ nhiên phải ngủ."
Trần Dụ nói xong hớn hở theo Thu Trì đi vào phòng.
Trần vừa vào phòng liền lao lên giường nắm lăn qua lăn lại mấy cái, Thu Trì nhìn anh chẳng biết nói gì, cậu im lặng đi đến tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo ngủ, vừa làm vừa hỏi Trận Dụ: "Anh ngủ trước đi, tôi đi tắm xong liền ra."
Trần Dụ làm bộ ngạc nhiên, "Cậu còn đi tắm nữa à? Thật chu đáo, yên tâm tôi đợi được."
Thu Trì: "..." Đừng nhập tâm như vậy chứ đại ca.
"Trần tiên sinh, xin anh đừng đùa như thế nữa.
Hai chúng ta thật sự chẳng có kết quả đâu.
Trần Dụ nghe vậy cười ha hả, "Được rồi, cậu nhanh đi tắm đi."
Anh vừa dứt lời tiếng điện thoại vang lên một tiếng, Thu Trì nhận ra là điện thoại của cậu, liền lấy ra xem, là Cố Triều gửi tin nhắn đến.
Nam chính đại nhân: "Em đã ngủ chưa."
Thu Trì trả lời: "Chưa ngủ."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại cậu ngay lập tức đổ chuông, Thu Trì giật mình, cậu ngẩn đầu nhìn Trần Dụ, anh hiểu ý, lập tức chui vào trong mền nằm.
Thu Trì thấy anh như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhận điện thoại rồi quay người ra khỏi phòng.
"Tiểu Trì."
Bên kia giọng Cố Triều trầm ấm khiến Thu Trì nghe mà tai đỏ cả lên, nam chính khỏi chỉ đẹp trai mà đến cả giọng cũng hay nữa.
"Tiểu Trì, sao em còn chưa ngủ? Nhớ anh đến mức không ngủ được à?"
"Ừm." Tuy không phải vì nhớ Cố Triều mà cậu không ngủ được, nhưng cái phần nhớ là thật, bình thường cậu luôn ăn cơm cùng hắn, dù hiện tại cũng không ăn một mình nhưng Thu Trì vẫn có hơi không quen.
"..."
Cố Triều im lặng một hồi lâu, hắn có chút không ngờ Thu Trì lại dễ dàng thừa nhận thế, mấy tiếng trước, cậu đâu có dễ dàng thừa nhận thế đâu.
"Hiện tại anh muốn quay về ôm lấy em ngay." Cố Triều nói.
Thu Trì bật cười, sau đó giả vờ ra vẻ nghiêm túc nói: "Cố tổng, nam nhân phải lấy đại sự làm trọng."
"Nguyện vứt bỏ cả giang sơn như họa, để đổi lấy nụ cười tựa như hoa."
Cố Triều đột nhiên văn vẻ như vậy khiến Thu Trì vui vẻ bật cười, cậu khúc khích nói: "Cố tổng à, như vậy là hôn quân."
Cố Triều dựa người ra sau ghế, đưa tay tháo lỏng cà vạt, cười nói: "Anh chưa từng nhận mình là quân tử."
Cũng đúng, Thu Trì thầm nói.
"Muộn như vậy rồi, em cứ nghĩ là anh sẽ không gọi."
"Nếu em không trả lời tin nhắn, anh thật sự sẽ không gọi cho em, dù sao anh cũng đã nói sẽ gọi cho em trước khi em đi ngủ."
"Ừ." Thu Trì nhẹ nhàng nói: "Trước khi anh gọi, em đã định đi tắm rồi đi ngủ luôn."
"Sao hôm nay em ngủ trễ vậy?" Cố Triều nhíu mày hỏi: "Công việc ở Lạc Thủy nhiều lắm à?"
Thu Trì đưa ngón trỏ gãi mặt, nói: "Ừ, bữa nay đột xuất nhiều, cho nên về hơi trễ." Hắn không thể nói là do bị Tề Kiệt giáo huấn xong mới được thả về được
Cố Triều trong lòng khó chịu, hắn nói: "Tiểu Trì, nếu không phải tôn trọng em, anh thật sự không muốn em đi làm, anh nuôi em."
Thu Trì nói: "Không được, như thế em sẽ không thoải lại em còn chưa trả lời anh đâu."
"Vậy hiện tại em trả lời luôn đi." Cố Triều nói: "Dù sao câu trả lời của em cũng là đồng ý."
"Anh tự tin quá nhỉ?" Thu Trì nói: "Lỡ đâu em từ chối thì sao?"
Cậu vừa dứt lời, Cố Triều sắc mặt liền âm trầm, "Em có ý định từ chối? Em thích người khác rồi? Là thằng nào?"
"Không có..." Thu Trì lí nhí nói, cậu cũng nhận ra mình tự tìm hố chôn mình, vội nói: "Dù sao đây cũng chuyện quan trọng, em không muốn nói qua điện thoại, như vậy rất qua loa."
"Ừ em nói đúng." Cố Triều vừa nói vừa thu tay đang cầm chuột lại, từ bỏ ý định mua vé bay về nước, "Chuyện như vậy đúng là nên nói trực tiếp vẫn hơn.
Anh sẽ cố gắng về trước thời hạn."
Nghe Cố Triều nói sẽ cố gắng, Thu Trì ngẫm nghĩ, dù sao Cố Triều cũng là tổng tài, mà tổng tài thì dĩ nhiên là trăm công ngàn việc rồi, nào có giống trong tiểu thuyết chỉ cần hẹn hò yêu đương với nữ chính là xong.
Tiểu thuyết mạng đều là lừa đảo cả.
"Anh bận nhiều việc lắm à?"
"Cũng tương đối." Cố Triều nói: "Muốn anh về sớm à?"
"Ừm." Thu Trì đỏ mặt, nhỏ giọng thành thật nói: "Em muốn ăn cơm với anh."
Câu này thật sự đã đạt tới mức độ chịu đựng của Cố Triều, bản thân hiện tại không thể bay về nước để ôm cậu ngay lập tức, hắn vờ bình tĩnh nói: "Anh cũng muốn cùng em ăn cơm, ngoan.
Thức ăn Trần Dụ mang qua, em có ăn không? Em cũng không lén lút ăn mỳ gói đấy chứ?"
"Dĩ nhiên là ăn rồi, còn có em không có lén ăn mỳ đâu." Thu Trì cảm thấy thật oan uổng, mỳ cậu lén lút mua sớm đã bị Cố Triều tịch thu hết rồi còn đâu."Anh quản chặt như vậy, em còn dám lén lút sao?"
"Ừ tốt." Cố Triều hài lòng gật đầu nói: "Phải quản chặt như vậy em mới không hồng hạnh xuất tường."
Mới bắt đầu chưa được bao lâu mà đã nghĩ sang bước hồng hạnh xuất tường rồi, nam chính à, anh có thấy tiến độ chúng ta có nhanh quá rồi không?"
"Phải rồi." Thu Trì bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Cuộc gọi lúc chiều của chúng ta ấy."
"Ừ của chúng ta." Cố Triều nắm bắt trọng điểm câu.
"..."
Thu Trì nói tiếp: "Có phải có người hét lên đúng không?" Làm việc trong thế giới ngầm dĩ nhiên không thể tránh khỏi dính vào mấy việc nguy hiểm.
Cố Triều nghe xong liền im lặng, Thu Trì lại nói: "Anh không làm việc gì nguy hiểm đâu đúng không?" Nhớ lại cuộc ám sát vào buổi sinh nhật, Thu Trì lo lắng, liệu có phải là hành động trả thù hay không?
"Sao có thể." Cố Triều nắm chặt tay ghế đến nổi cả gân xanh, xem ra cắt lưỡi thôi vẫn còn nhẹ quá, đáng ra hắn nên rạch nát miệng tên chó chết đó mới phải, dù trong lòng nổi lên sát tâm, hận không thể ngay lập tức đi làm nhưng Cố Triều vẫn dịu dàng nói với Thu Trì: "Anh còn phải sống thật lâu với em mà."
"Thật không?" Thu Trì không tin lắm, "Vậy tiếng hét lúc đó là sao?"
Cố Triều bình tĩnh giải thích: "Là cấp dưới của anh đi đứng không cẩn thận, bị đập ngón út vào cạnh bàn ấy mà."
Thu Trì nghe một cái liền thốn, cú này đúng là đau thật chứ đùa, la to như vậy chắc phải đập mạnh lắm, "Người đó không sao đấy chứ?"
"Tất nhiên là không sao, làm việc dưới tướng anh dĩ nhiên khiến thể yếu như thế được." Thấy Thu Trì không còn nghi ngờ nữa, Cố Triều liền thả lỏng, "Em hỏi han một người đàn ông khác trước mặt anh? Còn anh thì chẳng thấy em hỏi gì cả?"
"Phi phi phi..." Thu Trì phỉ nhổ mấy tiếng, "Đang bình thường lại hỏi anh có sao không làm gì? Nói bậy nói bạ, không được nói xui xẻo như vậy."
Cố Triều bật cười, thầm nghĩ bộ dạng cậu bây giờ chắc chắn là rất đáng yêu, tiếc là nhin không được, đúng là khoảng cách địa lý bất tiện, yêu xa đúng là khó khăn thật.
"Được Tiểu Trì, bên em bây giờ đã muộn rồi.
Em mau đi ngủ đi." Dù còn muốn nói thêm, nhưng Cố Triều càng không muốn Thu Trì sẽ mệt mỏi vì dậy trễ, "Ngày mai anh nhất thời sẽ gọi em sớm hơn."
"Ừm." Thu Trì biết bên đó Cố Triều vẫn còn đang trong giờ làm việc, khoảng cách địa lý đúng là phiền thật đấy, thời gian không trùng lại càng phiền hơn, "Nếu bận quá thì anh đừng gọi, anh nhanh làm xong việc rồi về sớm nhé."
"Hôm nay em ăn đường à?" Cố Triều cảm thấy lòng ngực nóng nát, "Miệng ngọt như vậy."
"Không chỉ miệng đâu, cả người em cũng đều rất ngọt." Hiếm khi có dịp, Thu Trì dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội trêu chọc Cố Triều một chút, quả nhiên sói vắng nhà, là gan của thỏ liền lớn hơn hẳn, "Tiếc là anh không nếm thử được."
"Tiểu Trì." Cố Triều dường như là hít sâu một hơi, âm thanh đột nhiên khàn khàn trầm đục, "Em đừng khiến anh phải lập tức vé máy bay quay về.
Lúc đó anh nhất định sẽ làm chết em, thử xem người em ngọt bao nhiêu."
"Em giỡn thôi, em giỡn thôi mà." Sau lần đó, Thu Trì dĩ nhiên biết sức lực của Cố Triều như thế nào, Cố Triều nói làm chết là làm chết thật đấy, "Cố đại tổng không phải muốn kiếm tiền sao? Phải giúp cho gia sản tăng thêm một con số mới được."
"So với kiếm tiền, anh càng muốn em hơn."
Thu Trì giơ tay đầu hàng, dân vào nghề tuyệt đối không thể thắng dân lão làng được, "Được rồi, em thua rồi."
Cố Triều vui vẻ cười mấy tiếng, nói: "Được rồi, đi tắm rồi ngủ đi.
Tiểu Trì ngủ ngon."
Thu Trì đáp: "Ừm, anh làm việc đi nhé, đừng làm quá sức, phải biết nghỉ ngơi đúng giờ đấy."
Cố Triều đáp lại một tiếng rồi cúp máy, lần này cúp máy thật rồi, Thu Trì có chút luyến tiếc, cậu cất điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm xong, Thu Trì nhìn Trần Dụ nằm trên giường, anh nằm tư thế đưa mặt vào tường, dáng vẻ dường như đã ngủ rất say, để tránh làm Trần Dụ thức giấc, cậu nhẹ nhàng bước lên giường rồi nằm xuống ngay bên cạnh, toàn bộ quá trình và động tác đều không có một tiếng động.
Hai người đàn ông cùng nằm lên một chiếc giường đơn quả thật rất chặt, phải chuyển sang nằm nghiên mới có thể thoải mái.
Thu Trì quay lưng về phía Trần Dụ, cậu nhắm mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi.
---------------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Không chỉ miệng, mà cả cơ thể em cũng rất ngọt.
Cố Triều: Phải không? Phải thử mới biết được.
Thu Trì: Em đùa thôi, anh đừng qua đây Σ(°ロ°) ! ! ! Bớ người ta cứu mạng ! ! !
Cố Triều: Đúng là rất ngọt, lần sau em cứ việc khiêu khích anh nhiều vào.
Thu Trì đỡ thắt lưng: Kinh nghiệm cuộc sống, không nên khiêu khích mấy tên nằm trên..