Thu Trì thấy một màn này thật sự là kinh ngạc đến há hốc mồm, đến mức cơn đau rát trên mặt cũng biến mất luôn.
Nguyên bản...!Nữ chính có thể hung dữ như thế hả?
Nữ chính ơi, nam chính mất hình tượng đã thôi, sao đến cô cũng muốn mất luôn hình tượng thế?
Còn nữa, chúng ta đang ở trước cổng trường đó!
Tô Diễm từ nhỏ đã được chiều chuộng, chưa từng bị ăn đau như vậy, bị tát hai cái liền ấm ức rơi nước mắt, dù vậy Tô Diễm vẫn đứng lên, gương mặt đầy nước mắt nhìn Lâm Đặng mắng.
"Tôi, tôi sẽ không cho qua chuyện này đâu..."
"Tôi sợ cô chắc!" Lâm Đặng nhìn Tô Diễm, một chút thương sót cũng không có, "Cô không những đánh còn mắng chửi bạn tôi? Tôi còn muốn đánh cô thành đầu heo! !"
Lâm Đặng tức tối dẫm chân hai cái, Thu Trì lập tức tiến lên kéo cô lại, vội vàng nói: "Bình tĩnh bình tĩnh, mỹ nữ thì không nên tức giận, sẽ không đẹp."
Lâm Đặng quay đầu nhìn cậu, tức giận nói: "Cậu ngại không đánh được cô ta vậy để tớ đánh!"
Đừng hung dữ vậy chớ?
"Đừng nóng mà." Thu Trì dùng sức giữ cô lại, sao nữ chính khỏe quá vậy? Sức cậu mém tý nữa cũng giữ không nổi, cái này...!có khoa học không vậy?
"Tức giận sẽ không đẹp, tức giận sẽ nhanh già, tức giận là ma là quỷ." Thu Trì chuyển qua đứng tấn, cố trụ vững giữ nữ chính, "Mỹ nữ thì không nên tức giận."
Cậu sẽ không thừa nhận là nữ chính khỏe hơn cả mình đâu!
Nhìn xem, nữ phụ bị cô đánh đến khóc luôn rồi kìa.
"Cô ta mắng cậu thế mà cậu nhịn được à?" Lâm Đặng vẫn còn rất tức giận nói.
"Vậy cũng không đáng người như vậy được chứ." Thấy Lâm Đặng có vẻ không có định lao lên nữa, Thu Trì thở phào một hơi buông tay ra, cậu mở khóa balo của mình, từ ngăn nhỏ nhất lấy ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho Lâm Đặng nói: "Cho nên cậu cũng đừng tức giận, ăn kẹo đi nè."
Lâm Đặng nhận kẹo, không nói gì nữa.
May mắn là bây giờ là giờ nghỉ trưa, cho nên không có quá nhiều người, phần lớn đều là sinh viên khóa khác, cho nên không dễ gặp mặt.
Dù vậy cậu vẫn rất để ý, dù Lâm Đặng không có vẻ gì để tâm nhưng cậu không muốn cô bị bàn tán đâu.
Hơn hết là Tô Diễm đi một mình, Thu Trì đây mới điều may mắn nhất.
Trong tiểu thuyết Tô Diễm là tiểu thư rất phô trương, dù ở nhà hay ra ngoài đều có người đi theo hầu hạ bảo vệ, nếu như thường ngày, chỉ sợ Lâm Đặng chưa kịp đánh cô ta thì đã bị thương trước rồi.
Thu Trì nghĩ một chút rồi quay sang Lâm Đặng nói: "Lâm Đặng, cậu tránh đi một chút nhé."
"Cái gì?" Lâm Đặng kinh ngạc.
Thu Trì điềm đạm nói: "Tớ muốn nói chuyện riêng với cô ta."
"Không được." Lâm Đặng kéo tay áo cậu, "Lỡ cô ta đánh cậu nữa thì làm sao?"
Thu Trì xoa xoa má, cười nói: "Không sao đâu, cái này không đau tẹo nào, chút là hết."
Lâm Đặng không tin: "Sưng lên thế này mà cậu còn bảo không đau?"
Thu Trì hết nước khuyên nhủ, mới khiến Lâm Đặng đồng ý rời đi trước, cô hầm hực đi, đồng thời còn không quên liếc mắt nhìn mấy tên đang đứng xung quanh, khiến bọn họ kinh hãi tản ra hết.
Uy lực của nữ chính thật lợi hại, Thu Trì thật sự muốn tặng cô một like.
Trong nguyên tác sao không thấy cô có thể lợi hại như vậy nhỉ?
Nguyên tác đúng là lừa đảo.
"Này!"
Tô Diễm đối diện cậu khoanh tay, hất mặt lên trời kêu một tiếng.
Thu Trì lập tức quay lại chuyện chính, cậu cắn môi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ra chỗ khác rồi nói."
Dù sao đây cũng là cổng trường, lỡ có chuyện gì thì sẽ không hay lắm.
Tô Diễm không đáp, Thu Trì coi như cô không phản đối liền đi trước dẫn đường, mà Tô Diễm phía sau thì vừa đi vừa đánh phấn, muốn che đi hai vệt đỏ trên mặt.
Phải nói, Lâm Đặng cũng thật mạnh tay, nhìn Tô Diễm trát một lớp phấn dày như vậy cũng không che hết, cũng đủ biết hai cú vừa rồi Lâm Đặng tàn nhẫn như nào.
Tô Diễm không ngừng đấp phấn lên mặt, càng đấp càng tức, trong lòng thầm nói nhất định phải trả lại hai cái tát này cho con nhỏ ban nãy.
Thu Trì dẫn Tô Diễm ra sau khuôn viên trường, chỗ này cây nhiều lại không có ai qua lại, càng không có camera, nói chuyện đều tiện lợi.
Cậu dừng bước rồi quay người lại, mặt đối mặt với Tô Diễm, khẽ cắn môi nói: "Tô tiểu thư đến đây chắc không chỉ để đánh tôi một cái này đâu thôi nhỉ?"
Tô Diễm đứng gần cậu đột nhiên nhíu mày, lùi về phía sau, tỏ vẻ ghét bỏ, "Đúng là nhà quê, người hôi như gián ấy."
Thu Trì nhíu mày, cậu đưa tay lên ngửi thử, là mùi sơn màu hoa anh túc, ban nãy có dùng tránh không khỏi bị bám mùi lên người, Thu Trì ngửi quen thì không có vấn đề gì, nhưng người không quen ngửi thì sẽ cảm thấy khó chịu một chút.
Nghĩ đến đây Thu Trì hơi giật mình, cậu nhiều lúc cũng bám mùi sơn màu lên người, Cố Triều ôm cậu liệu ôm cậu có khó chịu không nhỉ?
Tô Diễm nhìn cậu đầy ghét bỏ, cũng không vòng vo nữa, lấy từ trong chiếc túi hàng hiệu cô ta đeo trên tay một tấm thẻ, quăng xuống đất, gần mũi giày cậu.
Thu Trì nhìn tấm thẻ gần ngay dưới chân, đang định nhặt lên thì Tô Diễm đã nói: "Trong này có một trăm triệu, cầm lấy rồi rời khỏi anh Cố đi."
Anh Cố cơ đấy.
Thu Trì cũng đã đoán trước được việc này có liên quan đến Cố Triều rồi, mà chả cần đoán trước, trong nguyên tác cũng đã có nói rồi.
Đoán thì cũng đoán rồi, nhưng cậu vạn ngàn lần không đoán được là nữ phụ lại đưa chi phiếu cho cậu rồi bảo cậu rời đi đấy.
Thường mấy cái chuyện cẩu huyết này không phải nên thực hiện với mẹ chồng sao? Bởi vì Cố Triều không có nên mới lấy nữ phụ ra thay hả?
Đúng thật là, Thu Trì lắc đầu thở dài, mấy cái tình huống cẩu huyết thế này không ngờ lại xảy ra trên người mình.
"Chê ít?" Tô Diễm thấy cậu lắc đầu liền nghĩ cậu chê liền nói: "Một trăm triệu đó, đây là con số tiền mà một kẻ nghèo như cậu không bao giờ đạt tới được đâu, còn dám chê ít? Đúng là tham lam."
"Phải chê chứ." Thu Trì thật ra cũng không quá giỏi nhẫn nại đâu, chỉ là cậu không đánh phụ nữ thôi, nhưng ngoại trừ việc đánh thì cậu cũng còn khối cách để đáp trả, để yên cho người khác nhục mạ mình mà không đáp trả sao? Làm gì có chuyện đó được.
Huống hồ người này còn là tình địch!
Không thể nhẫn nhịn!
Thu Trì cúi người nhặt tấm thẻ lên, nói: "Tô tiểu thư nói sai rồi, trăm triệu bây giờ dễ đạt lắm, nói không đạt được thì hơi quá rồi.
Tôi ăn uống tiết kiệm, thì trong vòng vài năm là đã có thể tiết kiệm được một trăm triệu rồi.
Lương ở Lạc Thủy rất cao đó."
Dứt lời cậu đem tấm thẻ trả cho cô, đồng thời cũng nói: "Hơn nữa Tô tiểu thư có biết trung bình một tháng Cố Triều kiếm được bao nhiêu tiền không?"
Tô Diễm giật mình, ánh mắt dữ tợn nhìn cậu, Thu Trì lại nói: "Muốn tôi rời khỏi anh ấy thì chí ít Tô tiểu thư cũng phải cho tôi một con số mà Cố Triều không thể đạt được ấy."
"Đúng là đồ nghèo hèn." Tô Diễm tức giận rít lên, "Mày cho rằng Cố Triều thật sự yêu một thằng hám lợi như vậy sao? Anh Cố gây dựng sự nghiệp như bây giờ cần nhất là một người kế nhiệm, mày không thể sinh con cho anh ấy, lúc anh ấy nhận ra thì sẽ lập tức vứt bỏ mày thôi.
Người như mày và anh ấy vốn đã không giống nhau rồi."
"Đúng là không giống nhau thật." Thu Trì gật gù đồng ý.
Thấy Thu Trì thừa nhận, Tô Diễm có hơi bất ngờ.
"Từ cách sinh hoạt và chi tiêu trong cuộc sống hằng ngày đúng là không giống nhau." Thu Trì thầm nhớ lại sáng nay, nhìn Cố Triều dễ dàng vung tiền mua cho cậu quần áo mới, tặng cậu siêu xe, vứt sét khuy cài áo đắt tiền, thậm chí còn chuẩn bị cho cậu một phòng vẽ riêng, mua sách và những dụng cụ đắt tiền nhất, tốt nhất.
Thu Trì cảm động nhưng cũng không hẳn là vui vẻ, bởi vì điều này khiến cậu nhận ra bản thân mình có bao nhiêu không hợp với Cố Triều, nó khiến cậu choáng ngợp.
Tô Diễm thấy đây là một cơ hội tốt liền nói: "Nếu mày đã tự mình nhận ra thì nhanh biến khỏi anh ấy đi, nếu mày chê số tiền này ít, vậy tao sẽ cho thêm."
"Vấn đề không phải ở tiền." Thu Trì đáp.
Khoảng cách xã hội, địa vị, đã khiến cậu tự ti biết bao nhiêu, nhưng Cố Triều không quan tâm, hắn vẫn thường xuyên ghé đên nhà cậu, ngồi trên chiếc ghế đã cũ, uống cà phê gói rẻ tiền mà cậu đã mua, còn nói "Anh thích em".
Cậu nắm chặt tay, ánh mắt kiên quyết, nhìn Tô Diễm nói: "Dù khác biệt nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hòa nhập với anh ấy, làm quen từng chút một, cho nên tôi không rời khỏi anh ấy đâu."
"Tôi xin phép." Nói xong Thu Trì quay người rời đi, để lại Tô Diễm ngơ ngác đứng đó không kịp phản ứng.
Lúc này Thu Trì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu đưa tay lên sờ má, với cái này thì không thể cùng Lâm Đặng đi đón bà Lâm rồi.
Thu Trì quay lại chỗ cổng trường, Lâm Đặng vẫn đứng đó, cậu mỉm cười đi tới, nói: "Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu."
"Cô ta có đánh cậu không?" Thấy Thu Trì, cô vội vàng hỏi.
"Không có." Thu Trì nói: "Chỉ là nói chuyện bình thường thôi."
Sau khi xác nhận trên mặt không có vết thương nào khác, Lâm Đặng mới yên tâm, cô đưa cho Thu Trì một chiếc túi, nói: "Đây là thuốc giảm sưng, cậu cầm lấy đi."
Thu Trì nhận lấy, cảm ơn cô.
Lâm Đặng xua tay bảo: "Là bạn bè thì khách khí gì chứ.
Hôm nay cậu về nhà nghỉ đi, hôm khác mẹ tớ khỏe rồi mời cậu sang chơi."
Thu Trì gật đầu, này cũng đúng y cậu.
Hai người chia tay ở trạm xe buýt, Thu Trì đứng ở chỗ trạm dừng chân, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Cố Triều.
"Em đổi ý rồi, không đi cùng Lâm Đặng nữa, cho nên cả ngay hôm nay em rất rảnh, em đến công ty anh nhé."
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Kèo này xem ra một cái ván giặt đồ hình như không đủ.
Diệp Tu: Cố Triều, cuối cùng cậu cũng có ngày này ha ha ha...
Trần Dụ: Tổng tài, hãy cố lên..