Giọng phụ nữ xa lạ, nghe hơi khàn, phần âm bị đ è xuống, giống như thiếu hụt oxy khiến những chữ cuối phát âm không rõ.
Phản ứng đầu tiên của Thu Trì khi nghe xong chính là kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, bởi vì người phụ nữ này gọi tên cậu thân mật như vậy mà?
Sự nghi hoặc quá mức mảnh liệt, Thu Trì hạ giọng dò hỏi: "Xin hỏi, ai vậy ạ?"
Cậu vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền ho tục mấy cái, ho xong thì lại tiếng khịt mũi liên tục, nghe thập phần nề.
Thu Trì không tắt máy, cậu rất kiên nhẫn lắng đợi, mà người bên lại ho thêm mấy tiếng rồi mới nói tiếp: "Là tớ, Lâm Đặng."
"Tiểu Lâm?" Thu Trì kinh hãi thốt lên, "Giọng cậu bị sao vậy?"
Lâm Đặng giống như không thở nổi, đứt quãng nói: "Tớ bị sốt nhẹ, ho nhiều nên khàn giọng thôi."
Thấy cô nói chuyện hụt hơi liên tục, Thu Trì thấy cơn sốt này không nhẹ nói như cô nói đâu.
"Sao lại sốt rồi?" Thu Trì nhớ lại ba tiết sáng nay cô vẫn đi học bình thường lắm mà, mới về nhà có bốn tiếng đồng hồ thôi mà? Sao lại đột ngột sốt luôn rồi."
"Hồi sang tớ chỉ thấy trong người hơi mệt, cho nên không để ý lắm." Lâm Đặng vừa nói chuyện vừa ho khụ khụ, "Không ngờ về nhà ngủ trưa một giấc, lúc tỉnh dậy thì phát sốt khụ khụ..."
Hai tháng cuối cùng trong năm rất lạnh, thời tiết lại khô ráo, thường rất dễ bị cảm, khoảng thời gian này lại phải học rất nhiều, thức khuya dậy sớm, sức khỏe không đảm bảo, cho nên càng dễ bị cảm hơn.
Thu Trì bởi vì rất sợ uống thuốc cho nên bảo vệ sức khỏe của bản thân rất tốt, mà sức đề kháng của cậu vốn cũng đã rất cao cho nên cậu cũng rất ít khi bị bệnh.
Bây giờ lại được sống dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của Cố Triều, muốn cậu bị bệnh lại càng khó.
Bên kia Lâm Đặng ho không ngừng, Thu Trì nghe mà sợ hãi thay cô, "Cậu không sao chứ? Cần đi bệnh viện không?"
Ho dữ dội như vậy, có phải sắp ho ra máu luôn rồi không?
"Kh, không cần, không cần." Lâm Đặng vội nói: "Tớ có mua thuốc rồi, ngủ thêm một giấc là ổn thôi.
Tớ gọi là muốn nhờ cậu một việc..."
"Được được." Thu Trì chưa nghe yêu là gì đã vội vàng gật đầu đồng ý, "Cậu nói đi."
Lâm Đặng bị nghẹt mũi, phải dùng miệng để hỗ trợ hô hấp, bởi vì vừa thở vừa nói như vậy tránh không khỏi việc bị hụt hơi, thành ra mỗi lần cô nói đều vô cùng gian nan: "Mấy hôm trước giáo sư có giao cho tớ một bài thuyết trình, mà tớ lại để quên bài thuyết trình trên trường rồi, hôm nay còn là hạng chót nữa khụ khụ...!cậu, cậu có thể giúp tớ đi lấy tài liệu gửi rồi qua cho giáo sư không?"
"Được, tớ biết rồi." Thu Trì vừa nói vừa đứng dậy, cậu mở tủ lấy áo khoác và khăn quàng cổ, vừa mặc vào vừa đáp lời: "Việc này cứ để cho tớ, cậu nghỉ ngơi đi."
Lâm Đặng nhẹ nhõm thở ra, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu nhé."
Thu Trì cười nói: "Chúng ta là bạn cơ mà, cậu khách sáo vậy làm gì? Tớ đến trường lấy bài thuyết trình cho cậu, cậu ăn cơm uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé, nếu không ổn thì phải đến bệnh viện biết không? Không thì gọi cho tớ."
"Ừm." Lâm Đặng khẽ đáp, giọng cô lúc này yếu ớt giống như mèo con: "Còn có mẹ tớ ở nhà, không sao đâu.
Cảm ơn cậu."
Lâm Đặng thật sự rất mệt, nói được nhiêu đây đã là quá sức, "Tớ cúp máy đây, cảm ơn cậu nhé." cô nói xong liền cúp máy.
Lúc này Thu Trì đã mặc xong áo khoác, cậu cất điện thoại vào túi, sau đó lấy khăn quắn quanh cổ, đảm bảo trên người không còn bất kì chỗ nào hở ra nữa mới hài lòng ra khỏi phòng.
Trước khi xuống lầu, Thu Trì đi đến phòng Tiểu Thất nhìn qua một cái, sau khi nhìn thấy Tiểu Thất đang ngủ say, cậu an tâm khép cửa lại rồi đi xuống lầu.
Ân Trung đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc, lúc thấy Thu Trì mặc kín như vậy đi xuống liền hỏi: " Tiểu Trì đi đâu vậy?"
Thu Trì nói: "Cháu ra ngoài có việc chút, sẽ về trước bữa tối ạ."
Ân Trung nghe vậy thì gật đầu, nói: "Vậy để tôi chuẩn bị xe."
Lúc Thu Trì đi ra xe, ở trước cửa xe đã có một người mặc tây trang màu đen, trên kính đeo một chiếc kính không gọng, thấy cậu lập tức cung kính chào.
Thu Trì cúi đầu chào đối phương, nói: "Làm phiền anh rồi." Sau đó ngồi vào hàng ghế đằng sau.
Thu Trì chuyển đến Cố gia sống cũng được hai tháng, cậu cũng dần thích nghi được một chút cái gọi là cuộc sống của giới thượng lưu này rồi.
Cố Triều luôn cố gắng giúp cậu có thể sống một cuộc sống thoải mái nhất.
Nhưng mấy ngày trước Cố Triều đã yêu cầu cậu mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo ít nhất một vệ sĩ đi cùng, hắn nói rằng đây là muốn bảo vệ cậu, nhưng Thu Trì lại cảm thấy Cố Triều có phải lo lắng quá rồi không?
Thế nhưng Cố Triều lần này lại rất nghiêm túc.
Bình thường cậu yêu cầu cái gì, Cố Triều đều vui vẻ thực hiện và nghe theo, nhưng lần này hắn lại rất cứng rắn, không thỏa hiệp được, cậu chỉ có thể gật đầu đồng ý.
May mắn là ngoài việc không được ở một mình, thì việc này không ảnh hưởng cuộc sống của cậu quá nhiều.
Xe rất nhanh đã đến trường, lúc xuống xe, Thu Trì thấy đối phương hình như muốn cùng mình xuống, vội vàng nói: "Tôi đi một mình là được rồi."
Đối phương im lặng nhìn cậu, Thu Trì lại nói: "Đây là trường học, có bảo vệ kiểm tra nghiêm ngặt, bên trong lại có giáo viên và sinh viên, sẽ không có gì nguy hiểm đâu."
Lúc này đối phương mới gật đầu: "Tôi hiểu rồi." nói rồi lại đưa cho cậu một vật có hình dạng giống với một khối cầu, phía trên có một chỗ hơi lõm xuống, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra vết lõm này.
Thu Trì vừa nhìn có thể đoán ra được đây giống như một thiết bị định vị, chỉ cần mang theo bên mình thì dù cậu có chạy đi đâu cũng sẽ bị phát hiện, chỗ lõm phía trên mặt chính là tín hiệu khẩn cấp.
Trường học thì có gì mà nguy hiểm chứ? Bình thường cậu vẫn đi học cơ mà.
Thu Trì thầm nghĩ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy bỏ vào túi áo khoác.
"Tôi vào một lát rồi quay lại ngay." Thu Trì nói xong lập tức xuống xe.
Hôm nay là chủ nhật, nhưng vẫn rất đông sinh viên, trên đường đi những ai cũng cầm trên tay một xấp tài liệu dày, vừa đi vừa thảo luận không ngừng, xem ra dù là khoa nào thì cũng có áp lực và nặng thi cử như nhau.
Thu Trì đi bộ một lúc liền bị gió lạnh thổi cho mặt mũi đỏ bừng, cơ thể nhịn không được mà rùng mình một cái.
Năm nay mùa đông thật lạnh, bên trong cậu mặc một áo len cao cổ, bên ngoài lại khoác thêm một lớp áo khoác dày, tay đeo găng, trên cổ cũng quấn thêm một lớp khăn, vậy mà vẫn bị gió lạnh thổi cho run cầm cập.
Thu Trì vốn dĩ muốn đi bộ một chút xem như tập thể dục, nhưng cuối cùng lại chịu không nổi cơn lạnh và chạy nhay đến khoa của mình.
Khoa mỹ thuật nằm ở phía Đông Bắc, từ cổng trường đi vào cách khoảng năm phút đi bộ.
Thu Trì muốn chạy thật nhanh vào trong nhưng không được, cậu ăn mặc nặng nề, đường bên dưới lại trơn trượt, muốn chạy nhanh hơn cũng không thể.
Bên trong trường có điều hòa, vừa vào bên trong nhiệt độ liền trở nên ấm áp hơn rất nhiều, cậu thở ra một làn khói thấm lạnh từ bên ngoài, cả người trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Thu Trì quay lại lớp học buổi sáng, cậu nhớ rất rõ vị trí ngồi của Lâm Đặng, đi tới cúi đầu nhìn vào hộc bàn, quả nhiên bên trong có một tập tài liệu dày cộp được bấm lại vô cùng ngay ngắn.
Thu Trì lấy xong không nán lại lâu, lập tức rời đi, giờ này vẫn còn đang giờ học, cho nên hành lang rất vắng, lúc cậu rẽ vào thang bộ thì đột nhiên ánh mắt cậu chợt nhìn thấy một bóng người.
Đó là một cô gái, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hơn phân nửa khuôn mặt.
Thu Trì không cần nhìn mặt, chỉ dựa vào thân hình gầy gò của đối phương, cậu đã có thể tưởng tượng ra được một vẻ mặt tiều tụy hốc hác.
Đối phương không mặc thêm bất kỳ đồ giữ ấm nào, với thể hình như vậy mà đi ra ngoài với thời tiết như vậy chắc chắn sẽ chết lạnh luôn.
Khoa mỹ thuật cũng rất đông sinh viên, Thu Trì không biết mình đã từng gặp người này chưa, nhưng đối phương cho cậu cảm giác rất kỳ lạ.
Cô gái hai tay để ra sau lưng, cả người như lung lay sắp đổ, bờ vai gầy yếu run lên bần bật.
Càng nhìn Thu Trì càng cảm thấy lo lắng, thầm lo không phải đối phương sắp xỉu rồi đó chứ?
Suy nghĩ một chút, Thu Trì vẫn quyết định ân cần hỏi han một chút: "Bạn học này, bạn không sao đấy chứ? Có cần xuống phòng y tế không?"
Cậu vừa dứt lời, đối phương càng run lên dữ dội.
Thu Trì hết hồn, thầm nói sao lại càng run vậy chứ? Cậu đã nói gì sai sao?
"Mày..." Đối phương đột nhiên thốt lên, nhưng giọng cô rất đay nghiến, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Tất cả là lỗi của mày!"
Thu Trì kinh ngạc: "Sao cơ?"
Vừa dứt lời đối phương ngẩn đầu lên, Thu Trì vừa nhìn lập tức bị dọa cho sợ lùi một bước, không thể tin được mà thốt lên: "Tô tiểu thư...!Tô Diễm?"
"Lỗi của mày."
"Lỗi của mày."
Tô Diễm không ngừng lập lại một câu nói, khi nói ra ánh mắt vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó nhìn giống như một kẻ bị bức đến đường cùng.
Thu Trì bị ánh mắt của đối phương làm cho rùng mình, nhưng hành động tiếp theo của cô ta mới khiến cậu thật sự kinh sợ.
Hai bàn tay của Tô Diễm vốn để ở sau lưng, lúc này đưa lên cùng với một con dao sắc nhọn, lưỡi dao sắc bén, trên không trung lóe lên tia sáng lạnh khiến ai nhìn vào cũng đều phải sợ hãi.
Thu Trì mở to mắt nhìn Tô Diễm, hơi thở gấp gáp vì sợ hãi, cậu vội vàng đưa tay cào túi áo, sợ Tô Diễm manh động, tay còn lại của cậu từ từ đưa lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tô Diễm, cô bình tĩnh đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện, đừng để bản thân phải hối hận!"
"Hối hận?" Tô Diễm lẩm bẩm hai chữ này, sau đó như một kẻ điên mà hét lên: "Tất cả đều là do mày! Điều mà tao hối hận nhất chính là không thể git chết mày ngay lúc đó."
Thu Trì bị tiếng hét của cô ta dọa cho giật mình, cậu nhìn Tô Diễm không ngừng gào lên như một kẻ điên, ánh mắt của cô ta mở to, Thu Trì có thể thấy rõ những tia máu đỏ rực xung quanh con ngươi màu đen.
Tô Diễm càng nhìn Thu Trì càng giống như được tiêm cho một liều kch thích, cầm dao lao vào phía cậu.
Thu Trì trợn tròn mắt, theo bản năng vội vàng né sang một bên.
Dưới thời tiết gần âm độ, tuy trong trường có máy điều hòa nhưng cũng chỉ giúp giảm bớt một phần cái lạnh, cơ bản là vẫn cần phải mặc áo ấm để chống lạnh, vậy mà chỉ Tô Diễm mặc quần áo rất mỏng manh giống như đây là mùa hè, giống như cô ta không cảm thấy lạnh chút nào vậy.
Cô ta không chỉ không cảm thấy lạnh, tay chân cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lúc Thu Trì nghiêng người tránh đi, cứu được một mạng nhưng bắp tay vẫn bị dao của cô ta cắt trúng.
May mắn là có một lớp áo khoác dày, cho nên vết cắt xuyên vào không sâu, nhưng nhìn máu chảy ra từ bắp tay vẫn khiến Thu Trì hoảng hốt, vội vàng giữ chặt vết thương cầm máu.
Thu Trì đau đến nhíu mày lại, lúc này chân sau lại không được tiếp đất, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống.
Chết! Thu Trì kêu nguy một tiếng, lúc cậu tránh qua quên mất bên cạnh là cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
Thu Trì lộn hai vòng từ cầu thang ngã xuống, cuối cùng lưng và đầu đều đập mạnh vào tường.
Tiếng va chạm nghe rất mạnh, Thu Trì nằm dưới đất cảm thấy choáng váng, một mùi máu tanh nồng xộc vào khoang mũi.
Tô Diễm cầm dao từ từ đi xuống cầu thang, Thu Trì thấy cô đi xuống, cậu muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng trước mắt cậu cứ xoay vòng vòng, cả người không sao cử động nổi, tầm nhìn cũng bị một nhòe đi.
Thu Trì nhận thức được bản thân sắp không xong rồi, cậu nhìn Tô Diễm đang từng bước từng bước đi đến gần mình, lẩm bẩm nói: "Không được...!không phải bây giờ...!Anh ơi..."
Cố Triều....