Hệ Tình Luyến

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn nhi, ngươi thêu để giết thời gian sao?” Phàn Chân Tường lau dấu vết còn vương lại đêm qua, nhân tiện thoa thuốc vào vết sẹo cho cậu.

“Ừhm.” Mặt cậu hơi ửng đỏ, cắn môi, ngượng ngùng nắm lấy áo. Cậu vẫn ko thể đối mặt với vết thương trên thân thể mình cách tự nhiên được, mà luôn giữ lại phần tự ti nào đó trước mặt nam nhân này.

“Ta không muốn cứ ăn ko ngồi rồi ở nhà ngươi mãi như thế. Nên thêu vài thứ, sau này có thể gởi bán ở tiệm vải được không?”

“Ân, được chứ.” Phàn Chân Tường vừa nghe đã đồng ý ngay. Hắn đứng dậy, đi đến bên bồn rửa mặt. Sau đó trở lại mép giường, cầm theo chiếc lược ngà, thật dịu dàng chải tóc cho cậu.

“Vân Nhi xuất giá rồi, nhưng vẫn còn thêu như cũ. Cuối tháng nào ta cũng đến Lục phủ cả.” Hắn kể sơ về cuộc sống mới của Vân Nhi. Lục gia đối xử với nàng ta cũng tốt lắm.

“Tam Thiểu kinh doanh hàng hóa. Những chợ buôn ở nơi này đều nằm trong phạm vi của hắn. Giao thương bằng đường biển rất thông thuộc, vì vậy đã giúp ta cũng ko ít việc.”

Phàn Chân Tường thấy cậu lặng yên chẳng nói năng gì, thì lòng cũng hiểu được ít nhiều nguyên nhân thật sự.

Nhưng, hắn ko muốn giấu cậu chuyện hắn và Tam Thiểu có quan hệ thông gia, trong kinh doanh càng qua lại mật thiết hơn nữa.

Tay mân mê một lọn tóc, khẽ đặt lên môi hôn nhẹ: “Đoàn nhi, đừng che giấu dung mạo nữa được không?”

Đoàn Ngọc nghe được những lời thì thầm truyền từ phía sau truyền đến. Nữa gương mặt bị hủy hoại thật rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. “Ngươi sống cùng ta, không sợ bị người khác chê cười sao?”

Phàn Chân Tường mỉm cười thật ấm áp. “Ta ko màn người khác chê dài ngại ngắn. Ta thương ngươi là sự thật, không cần để ý đến ánh mắt của người đời.”

“Ân.” Cậu đã hiểu ý của nam nhân rồi. Đơn giản chỉ là muốn cậu ngẩng đầu ưỡng ngực mà làm người.

Mang giày vào, cậu bước đến bên bàn trang điểm tìm dây buộc tóc lên. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí đối mặt với hình ảnh xấu xí trong gương đồng.

Vết sẹo nơi má dù đã nhạt đi chút, nhưng vẫn rất khó có thể chấp nhận được ngay. Đoàn Ngọc nhanh chóng khép lại đôi mắt xinh đẹp, không thể tránh khỏi tự ti, giờ đã khác xưa nhiều lắm.

“Chân Tường, nếu sau này thương người khác rồi hối hận, thì cứ nói thẳng cho ta biết.” Cậu sẽ không vì thế mà chết thêm lần nữa. Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được. Cậu cũng sẽ không ngốc nghếch thêm lần nữa đâu.

Phàn Chân Tường cầm lấy dây buộc tóc trong tay cậu, buộc lại, thắt thành cái kết. “Băn khoăn của ngươi thật dư thừa. Nếu ta có thay lòng, thì cần gì phải đợi sau này.”

“Ta sao lại có thể tìm về tên ngốc đầy bi quan thế kia. Trên đời này làm gì có ai hoàn mỹ chứ. Ta vẫn ở đây, vẫn sẽ mãi đối với ngươi thật tốt.”

Đoàn Ngọc quay mặt lại đón lấy cái ôm ấp áp và rất dịu dàng của nam nhân. Ánh mắt của hắn tràn đầy kiên định. Cậu ko khỏi cười nhạt, nam nhân ko hề quan tâm đến vẻ ngoài xấu xí của cậu.

Phàn Chân Tường nắm chặt tay cậu, dẫn người ra ngoài phòng.

“Chân Nhi đang đợi ngươi cùng dùng bữa. Chúng ta đừng để muội ấy đợi lâu.”

“Hảo.”

Bên ngoài, ánh dương ám áp bao phủ khắp thân thể. Đoàn Ngọc khập khiễng theo sát sau nam nhân. Được bàn tay dài rộng kia bao bọc lấy, thật hạnh phúc biết bao.

Sự dịu dàng cùng bao dung của hắn đã cho cậu một mái nhà. Lòng tốt của hắn đã bù vào khiếm khuyết trong con người của cậu. Đi được đoạn ngắn, cậu chợt cảm thấy chói mắt, dường như hơi bị choáng chút.

Nhấc tay che nắng, cậu giật mình nháy nháy mắt, phát hiện ra nam nhân này từ mặt mũi đến dáng người đều đẹp cả, làm cho tim cậu cứ đập liên hồi ──

“Chuyện gì thế?” Phàn Chân Tường dừng lại, chờ cậu tiến lên.

“Không có gì, ta hơi choáng váng chút thôi.” Cậu cong môi cười thật tự nhiên, khập khiễn mà tiến lên, dựa đầu vào vai của nam nhân. Lòng vẫn nghi ngờ chắc mình bị ấm đầu thật rồi.

Lúc đang dùng cơm, Đoàn Ngọc có nhắc đến chuyện của Thanh Y với nam nhân. Kết quả, nàng ta vẫn tiếp tục được ở lại nhà làm việc.

Phàn Chân Tường hạ lệnh, ko được để cậu làm mấy chuyện linh tinh nữa. Bất kể là việc của ai, chỉ cần để cậu động tay vào, thì người làm đó sẽ lập tức bị đổi ngay.

Từ đó về sau, bọn người làm trong nhà chẳng có kẻ nào dám tái phạm lần nữa cả. Ai ai cũng đều đem Đoàn Ngọc là tổ tông của mình mà hầu hạ, và cũng dần dần nhận ra thân phận thật của Đoàn Ngọc ── bất kể là Đoàn công tử xinh đẹp cao ngạo trước kia, hay là tên khuất cái bị hủy dung hiện tại, đều không thể nghi ngờ chính là cùng người.

Nhưng, thái độ của mọi người đối với Đoàn Ngọc lại dần dần thay đổi. Sau khi chết đi sống lại, cậu ko còn tâm cao khí ngạo như xưa nữa ngược lại còn rất hiền lành và dung dị.

Lâu ngày dài tháng, bọn người hầu trong nhà đều rất vui vẻ khi thấy tình cảm của gia và Đoàn công tử càng ngày càng nồng đậm.

“Đoàn công tử, ngài muốn đi đưa cơm cho gia àh. Ra ngoài xin hãy đi đứng cẩn thận ạh.” Thanh Y đem hộp cơm đưa cho chủ tử, nhưng nàng thật ko yên tâm, nên cứ hỏi đi hỏi lại: “Hay là bọn tôi đánh xe đưa ngài đi?”

“Không cần đâu. Ta cả ngày đều ở trong nhà, ra ngoài đi bộ chút cũng tốt mà.” Sẵn tiện, cậu muốn dẫn Chân Nhi đến chợ cho bé nhìn ngắm, biết qua mấy trò tạp kỹ cho vui.

Phàn Chân Nhi nhảy xuống ghế. Bé đã ko còn còn kiên nhẫn nữa nên chạy ngay ra ngoài mà đợi ca ca.

“Ah, tiểu thư àh, đừng nôn nóng như thế!” Hồng Tụ tay chân luống cuống mà kêu lên. Tiểu thư vừa cùng vài tên người hầu trong phủ chơi trò trốn tìm ở hậu viện. Bé trốn trong bụi rậm nên toàn thân đều bị dính bẩn. Nàng phải giúp tiểu thư thay áo, chải tóc, cài hoa đâu vào đó mới được.

“Chân Nhi, muội chờ nàng ta cài hoa nhỏ thật chắc mới được chứ.” Đoàn Ngọc cười nói: “Gấp gáp làm gì, Hồng Tụ cũng nhanh tay lắm mà.”

“Ơh, muội sẽ nghe lời.”

Bé quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi xuống. Một lúc sau, trên gương mặt bầu bĩnh đã có hai búi tóc, còn được cài trâm hoa màu hồng phấn nữa. Lòng bé thật vui thích mà cùng ca ca ra ngoài.

Cẩm Tiêm bố trang.

Thẩm Tứ bị bất ngờ, há hốc miệng kêu lên: “Tiểu… Tiểu thư, sao người lại chạy đến đây rồi?”

Nó được gia dặn dò là ngày ngày đêm đêm đều phải ở lại tiệm vải này. Thời gian quay về nhà dù ko cố định, nhưng từ miệng mọi người cũng biết được tiểu thư là một người ngốc nghếch nhưng lại rất dễ bảo. Mọi người đều trông coi bé rất cẩn thận, sao có thể để người chạy lung tung thế kia?

“Là ta dẫn nó ra ngoài để đổi không khí.”

Đoàn Ngọc vào ngay sau đó, thấy Thẩm Tứ đang mở to mắt nhìn trừng trừng mà gọi: “Đoàn … Đoàn….công tử….Người cũng ra ngoài sao?”

Theo hắn biết, Đoàn công tử cả ngày đều cắm cúi thêu thùa. Hàng thêu trong bố trang hầu hết đều do Đoàn công tử làm ra. Khiến cho không ít khách đến hỏi mua. Thẩm Tứ liền lập tức vỗ vỗ trán kêu lên: “Ah, ngài là tới tìm gia!”

Đoàn Ngọc có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn xung quanh. Khách nhân trong tiệm đều nhìn thẳng vào người cậu. “Ngươi nói nhỏ chút đi.” Cậu trừng mắt liếc Thẩm Tứ cái, dặn dò: “Phiền ngươi trông chừng Chân Nhi, ta lên lầu chút.”

“Hả.”

Thẩm Tứ thất thần trong giây lát. Mình có nhìn nhầm ko ta. “Đoàn công tử vừa đỏ mặt?!”

Lát sau, Nó bỗng giật nãy người, nhớ đến gia cùng Hoa gia đang bàn chuyện làm ăn ở trên lầu. Đoàn công tử nếu bị Hoa gia nhận ra, thật hỏng bét rồi!

「Loảng xoảng!」

Hộp cơm rơi ngay xuống đất, Đoàn Ngọc giật mình đứng lặng ở cầu thang khi nhìn thấy ba người đang ở trên lầu ──

“Thứ gì đó rơi rồi kìa.” Hác Cổ Nghị lập tức chạy đến nhặt lên hộp cơm. Cậu ta không hề phát hiện ra đang đứng trước mặt chính là người đã phóng hỏa đốt tiệm dầu.

“Của anh nè.”

Tay Đoàn Ngọc run rẩy cầm lấy hộp cơm, miệng lắp bắp: “Cám ơn.”

Khó có thể bình thản khi nhìn thấy tiểu ca bán dầu đang rõ ràng trước mặt thế kia. Lòng dạ rối bời. Cậu buông thỏng tay, ngàn vạn lời giải thích bị nghẹn ngay ở cổ. Không có dũng khí nói ra miệng.

Hoa Quỳ hơi híp mắt lại nhìn qua lượt người mới vừa đến. Không khó để nhận ra: “Thì ra là ngươi ah.” Mặt trầm xuống, Hoa Quỳ không khỏi suy nghĩ, Đoàn Ngọc không chết hẳn là có nguyên nhân ──

Phàn gia ngày trước tổ chức tang sự là thật, hay là….

Hoa Quỳ giơ tay kéo chuột con đến ngồi cạnh mình, đồng thời hừ lạnh: ”Phàn gia, ngươi gạt ta phải không?”

Phàn Chân Tường cười nhạt cái: “Người tính ko bằng trời tính, là ta mất đi rồi lại có được. Hoa gia, chuyện xưa cũng nên bỏ qua đi. Ngài đến bàn chuyện kinh doanh, chúng ta liền nói chuyện làm ăn vậy.”

“Ta vẫn chưa tính toán nợ nần, đúng chứ?”

“Ngài đại nhân có đại lượng, hãy niệm tình cúng ta cũng đã từng qua lại rất tốt, đừng tính toán với người của ta nữa.”

Hác Cổ Nghị hoàn toàn chẳng hiểu được mọi người đang nói gì cả. Cậu chỉ biết gương mặt và tay của người vừa lên lầu đều có đầy vết thương. “Quỳ, hắn ta đáng thương quá hà.”

Lòng thương cảm của chuột con bỗng lan rộng ra xung quanh. Cậu ta ngốc đến độ ko nhận ra Đoàn Ngọc là ai cả. Hoa Quỳ trừng đôi mắt long lanh nước kia cái, nghiến răng mắng: “Vậy mà cũng thương nữa, ngươi ngu chết đi được luôn áh!”

Quỳ đang nói lời tâm tình, Hác Cổ Nghị thoáng chốc mặt đỏ tai hồng, khép chặt miệng lại mà nghĩ. Lúc Quỳ dùng thứ đó đó làm loạn, đều nói rất thích cậu ngu ngốc!

Cậu nhỏ tiếng thì thầm: “Đừng nói lung tung như thế mà.” Rồi cúi đầu, lén nhìn trộm xem người sau lưng mình phản ứng thế nào. Cậu sợ bọn họ biết được, vậy thì xấu hổ lắm nha.

Hoa Quỳ sắc mặt thật khó coi. Làn môi mỏng cong lên nụ cười gian trá, đầu bắt đầu tính toán ── tối nay phải dùng cách nào để dụ dỗ con chuột ngốc này chơi trò thân thân đây?

Phàn Chân Tường đứng dậy chầm chậm bước đến trước mặt thiên hạ, hỏi: “Ngươi đem cơm cho ta sao?”

“Ta đi.” Đoàn Ngọc giật mình ấn hộp cơm vào tay nam nhân. Cậu muốn dùng hết sức chạy thật nhanh ra khỏi nơi đầy xấu hổ này.

Nhưng Phàn Chân Tường đã nhanh hơn, ngăn cậu lại. Hắn kéo người vào lòng mình “Sợ cái gì?” xong lại cười nói: “Đều đã đến đây rồi, còn vội vã như thế làm gì?”

“Ta…” Đoàn Ngọc quay mặt đi, hai tay cố đẩy ra thắt lưng mạnh mẽ của nam nhân ra. “Chân Nhi còn đang ở dưới lầu, ta đi tìm nó.”

Phàn Chân Tường không màng đến mấy lời trốn tránh kia, cứ ôm chặt lấy cậu: “Đến đây, pha trà đãi khách giúp ta được không?”

Đoàn Ngọc dù cảm thấy khó xử, nhưng cũng ko muốn từ chối yêu cầu của nam nhân, đành nhẫn nại nói: “Hảo.”

Hoa Quỳ lúc này mới chú ý đến chân của Đoàn Ngọc, đã không còn nguyên vẹn. Y không khỏi ngạc nhiên, thận trọng đưa mắt nhìn thật kỹ từ đầu đến chân lần nữa. Giờ thật ko thể nào nhìn ra được gương mặt hoàn hảo trước kia. Nếu y ko biết cậu từ rất lâu rồi, thì sẽ chẳng bao giờ có thể nhận ra được người này là Đoàn Ngọc.

Thấy cậu đến pha trà cũng ko mấy gì thuận lợi lắm, Hoa Quỳ hừ tiếng. “Chuyện cũ thì bỏ qua đi. Phàn gia, đừng quên thỏa thuận vừa rồi của chúng ta. Ngươi bán ta phần nghĩa, ta nhường lại ngươi phần tình.”

“Không dám, ko dám.”

Hoa Quỳ uống hơi cạn sạch tách trà mà Đoàn Ngọc vừa pha. 「Bộp」 cái, y đặt chén xuống bàn: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”

Phàn Chân Tường cũng đứng dậy tiễn khách. “Đi thong thả.”

“Hơ, Quỳ dẫn ta đi mua kẹo” Hác Cổ Nghị hãy còn ngây ngốc nói: “Quỳ, còn phải mua thuốc cho gia gia, còn mua chuồng gỗ nữa nha.”

Nhắc tới chuồng gỗ, mặt Hoa Quỳ lập tức biến sắc, tiếp tục mắng: “Cái tên ngu ngốc này, nuôi đám gà vô dụng thật nên thiến hết cho rồi!” Sân sau nhà đã nhanh biến thành trại nuôi gà hết rồi. Người mệt chỉ có mình y, vì cứ phải làm chuồng gà mãi thôi.

Hừ, Hoa Quỳ đại lão gia thật khó chịu nghĩ thầm. Rất muốn tối nay con chuột ngốc này tự ngã vào lòng mình. Chắc hắn phải nuôi thêm vài con chó để cho sân sau nhà đủ bộ gà bay chó sủa luôn áh.

Hác Cổ Nghị lắc đầu quầy quậy, cứ ko ngừng kêu lên. “Quỳ, ko được thiến gà nha, thế thì sẽ không có gà con đó.”

“Chẳng liên quan gì đến ta cả.” Hoa Quỳ nắm chặt lấy tay cậu, cẩn thận nhìn đường, tránh cho cậu phải té lăn xuống cầu thang.

Hác Cổ Nghị chỉ biết hoảng hồn mà năn nỉ: “Không được mà……”

“Hừ, ngươi xin ta đi, chúng ta sẽ thương lượng sau ah.”

Tiễn khách ra đến tận cửa lớn của bố trang, Phàn Chân Tường mỉm cười nhìn đôi giai ngẫu đang rời đi. Nhưng lòng không hề cảm thấy ngưỡng mộ họ chút nào. Vì người trong lòng đã chủ động tìm đến hắn. Hắn thích đều này. Thật bất ngờ.

Lại bước lên lầu, Phàn Chân Tường không ngại hộp cơm vừa đưa đến đã bị rơi xuống. Quan trọng là…. Tâm ý ẩn chứa trong đó mà thôi.

Cúi người, kéo cậu vào lòng. Hắn nhất thời nổi lên tà tâm liền ôm cậu vào bên trong.

Đoàn Ngọc mặc cho hắn ôm, cậu vẫn chưa phát hiện ra ý đồ của nam nhân, buồn bã nói: “Cuối cùng thì ngươi và Hoa gia đã thỏa thuận chuyện gì?” Cậu lo lắng nam nhân sẽ chịu ko ít thiệt thòi.

“Không có gì, chỉ là vài chuyện thủ tục này nọ thôi.” Phàn Chân Tường hôn thật sâu lên trán, trấn an sự lo lắng trong lòng cậu. Hắn cũng thuận thế đá sập cửa vào rồi tiện tay khóa lại.

Hắn đặt cậu lên giường, tiếp tục giải thích: “Hoa gia kinh doanh phường dệt, trong đó đa số là do Cẩm Tiêm bố trang tiêu thụ. Chúng ta đã hợp tác với nhau được thời gian rồi. Chắc ngươi chưa biết, Hoa gia cũng đã mở tiệm vải, nhưng vẫn cần chỗ tiêu thụ ở bên ngoài nhiều hơn. Y biết ta và Tam Thiểu có quan hệ ko tồi, nên tìm ta để thương lượng việc mua bán bằng đường biển.”

Nói đi nói lại thì Hoa gia vẫn phải lấy lợi ít trong kinh doanh làm trọng. Sẽ ko vì chuyện đã qua mà làm mất hòa khí của cả hai.

“Nên hắn không hề tính toán mà bỏ qua cho ta.”

“Ừh.” Phàn Chân Tường bắt đầu cởi áo. Bỗng nghe cậu thở ra nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn thấy người vẫn còn đang trầm mặc. Hắn liền nhắc nhở cậu. “Đừng nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, chuột con của y đến sợi tóc cũng ko bị thương. Tổn thất của tiệm dầu so với Hoa gia mà nói, thật chẳng đáng vào đâu cả. Y vốn đã chẳng màng tới từ lâu rồi.”

Đoàn Ngọc khôi phục lại tinh thần. Nhìn chăm chú vào ánh mắt đang tràn ngập tình ý của nam nhân. Hắn chẳng hề quan tâm đến vẻ xấu xí của cậu. “Lúc trước ta thật khờ dại.”

Ánh mắt vừa ôn nhu lại rất thành thật cứ luôn dán lên người. Là cậu đã không chịu giử lấy. “Ngươi đừng trách ta chuyện trước kia.”

Phàn Chân Tường cười nhạt hỏi: “Giờ thì sao?”

Đoàn Ngọc chủ động hôn lên môi nam nhân. Cậu rất thích loại tình cảm này. Toàn thân bị áp xuống hơi khó chịu, cậu yếu ớt đẩy đẩy nam nhân, khẽ kêu lên: “Ngươi áp ta nặng quá.”

Phàn Chân Tường vờ như chẳng nghe thấy, hai tay bắt đầu dao động trên người cậu. Hắn cắn nhẹ vào cổ, ý định muốn thân thiết ko cần nói cũng đã lộ ra rất rõ rồi.

Đoàn Ngọc bắt đầu có dự cảm mạnh mẽ, cậu hoảng hốt. “Ngươi muốn….ở chỗ này sao….”

“Ừh, sẽ chẳng có ai đến quấy rầy đâu.” Phàn Chân Tường tách hai chân cậu ra, đẩy phần bụng dưới đã nóng rực về phía trước, tạo ra sự áp bức lên nơi mềm mại kia.

“Đừng từ chối mà.”

“Hở!” Đoàn Ngọc thở gấp mấy cái, nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo của nam nhân, lắp bắp: “Chân…. Chân Nhi…. Đang ở dưới lầu….chờ ta…Muốn ta ….dắt nó….đi chợ.”

“Hôm nào hẵn đi” Phàn Chân Tường cởi áo cậu ra. Ánh vào trong mắt là thân thể tuy ko trọn vẹn, nhưng lại đủ để khơi mào dục niệm nơi hắn.

Cúi đầu ngậm lấy điểm hồng hồng nổi lên trước ngực, cứ thay phiên cắn hút, tới tới lui lui trêu chọc cậu, muốn dấy lên trong cậu ý niệm giống mình.

“Ah….” Mặt dần đỏ lên, thân thể cũng theo đó mà nóng bừng, lý trí đều bay mất sạch. Đoàn Ngọc mím môi, bực mình: “Đừng…. vậy mà…..Ta ko muốn, để hôm nào….”

“Ngươi muốn hôm nào.” Không để cho đối phương còn con đường sống. Phàn Chân Tường nhanh chóng gỡ hết những gì còn sót lại trên thân thể cậu xuống. Ko thèm quan tâm kẻ kia đang yếu ớt giãy giụa ra sao.

Hắn cười thật phóng đãng nói: “Ngươi để dành chút sức mà ứng phó với ta. Nếu ko, ta đảm bảo đến quay về nhà, ngươi cũng sẽ chẳng còn chút hơi nào đâu.”

“Ah!”

Đoàn Ngọc tiện tay nắm lấy xiêm y nhét ngay vào miệng. Cậu đang cố để ko kêu lên. “Đừng….” Nam nhân chết tiệt đang giở cao chân cậu lên, vùi đầu vào giữa đó, vừa liếm vừa hôn.

Không thể khống chế được nữa. Thân thể bắt đầu có phản ứng mãnh liệt. Ơh,…. Nếu biết trước như vậy, chẳng thà đừng tới….

Dưới lầu ──

Phàn Chân Nhi ngồi trong quầy chơi đùa ngón tay mình. Cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu hờn giận: “Ca ca để ta chờ lâu quá hà. Ta muốn lên lầu tìm ca ca.”

“Hử!” Thẩm Tứ nghe xong liền rung mạnh đùi, đắc ý mà nói: “Không được!”

“Tại sao?” Phàn Chân Nhi chớp chớp đôi mắt to khờ khạo. Bé chẳng hiểu gì cả.

Thẩm Tứ giật giật cổ họng. Nhớ đến, lúc nãy mình vừa lên lầu thì nghe bên trong truyền ra âm thanh…..Hình như Đoàn công tử đang mắng gia ── Nam nhân chết tiệt mau buông ra…..

“Không được chính là không được. Tiểu thư àh, người đừng hỏi nữa nha.”

“Hơ.” Phàn Chân Nhi đành phải tiếp tục chơi với ngón tay của mình thôi.

——————

Ngoài cửa sổ xe, cảnh xuân tươi đẹp.

Đoàn Ngọc mắt không ngừng nhìn cảnh vật lướt qua. Nam nhân đang kề sát bên người, hắn muốn dẫn cậu và Chân Nhi ra ngoài.

“Đoàn nhi, ngươi còn giận ta àh?”

Trừng mắt liếc nam nhân cái, Đoàn Ngọc giận dỗi nói: “Ngươi tránh xa chút đi!”

Hừ! Lần trước, cậu đang đường hoàng ra cửa, thì bỗng bị nam nhân ôm lên xe ngựa, bảo đưa về nhà. Hại cậu xấu hổ chết đi được. Hận trên mặt đất ko có cái hố nào để chui xuống cho rồi luôn!

Phàn Chân Tường để mặc cho cậu mắng vài ngày như thế. Hắn biết cậu đang xấu hổ, cứ thế mà dỗ dành: “Ngươi đừng giận nữa mà!”

Bàn tay to lớn đặt lên người, khiến Đoàn Ngọc giật nãy mình cái. Thoáng chốc mặt cậu đỏ ửng cả lên, ko thèm đôi co làm gì nữa.

Hai người sống chung cũng đã được khoảng thời gian. Cậu dần dần phát hiện ra nam nhân này ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa là sự bá đạo chuyên chế vô cùng. Hắn rất cố chấp, một khi muốn chuyện gì sẽ ko bao giờ để người khác có thể thương lượng. Tâm tư quả thật là thâm sâu khó lường, luôn lúc nào cũng gạt người khác phải ngoan ngoãn nghe theo định đoạt của hắn, ko chừa cho người ta con đường sống nào cả.

Ah, nam nhân này rất khéo đưa đẩy. Người cứ bình thản như nước, thoáng nhìn tưởng vô hại, nhưng nếu tức nước sẽ vỡ bờ ngay. Chắc chắn sẽ chết!

Hứ, cậu đây chính là ví dụ rõ ràng nhất: Giờ nếu thiếu đi nam nhân này bên cạnh, có lẽ sẽ sống ko nổi mà…. Hận thật áh!

Đoàn Ngọc bực mình thì thầm: “Trả đồ lại cho ta.”

“Thứ gì vậy?”

“Là cái khăn mà ngày nào ngươi cũng mang bên mình đó.” Là quà lúc trước nam nhân tặng cho hắn, hiện tại thế nào cũng phải đòi về mới được.

Phàn Chân Tường giật mình hiểu ngay. Hắn cười cười, lập tức lấy từ trong lòng ngực ra cái khăn tay trao cho cậu.

“Đại ca ca, muội cũng muốn.” Phàn Chân Nhi chỉ chỉ vào cái khăn. “Muội cũng muốn có cái.”

Đoàn Ngọc liền giấu ngay vào ống tay áo, nhất quyết ko cho. Cậu vờ như chẳng có chuyện gì mà ngắm cảnh ngoài của sổ, để mặc cho nam nhân vỗ về Chân Nhi.

Mỗi động tác nhỏ nhặt của cậu, Phàn Chân Tường đều quan tâm cả. Hắn cố ý trêu chọc nói: “Chân Nhi àh, ko thể tùy tiện lấy đồ của người khác nha. Càng ko thể tùy tiện tặng người ta thứ gì đó. Trừ khi, là người mình rất rất thích, mới có thể cho.”

“Ơh, ra ko thể lấy đồ của ca ca được àh!” Bé gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Chao đảo, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Cậu biết rõ nam nhân này đang rào trước đón sau, chẳng qua là muốn tỏ tình với cậu. Có chút ko cam lòng, hắn được chiếm ưu thế còn làm ra vẽ.

Phàn Chân Tường nắm lấy tay cậu, bao bọc lấy bàn tay ko còn hoàn hảo như trước nữa. Vết sẹo thô thiển kia lúc nào cũng nhắc nhở hắn phải luôn cẩn thận che chở cho cậu đến hết kiếp. Mãi mãi!

Liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của nam nhân. Hắn thật bao dung biết bao, bất kể là cậu hoàn hảo hay khiếm khuyết đều mãi ko đổi. Đoàn Ngọc từ từ cúi đầu dựa vào vai nam nhân, dịu dàng nói: “Giờ đây, ta chỉ cần mình ngươi thôi.”

Phàn Chân Tường cảm thấy rất thỏa mãn để người tựa vào mình, hắn hôn nhẹ lên tóc cậu, nói: “Bất kể ngươi muốn gì, ta đều có thể đồng ý.”

Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, đầu thầm nghĩ: Cậu chỉ muốn nam nhân này thôi.

Xe ngựa dừng ở chợ ngay ngã tư đường, Đoàn Ngọc và Phàn Chân Nhi bước xuống, Phàn Chân Tường cũng cẩn thận mà bước ra dặn dò: “Đừng ở ngoài lâu quá. Ngươi mua chỉ thêu cho Chân Nhi xong thì đến tiệm vãi tìm ta.”

Hắn cũng đang bận việc giao dịch nên phải ở tiệm vải vài canh giờ. Đến lúc đó, thì cậu cũng đã về bên cạnh. “Ngươi ở bên ngoài, ta lo lắm.”

Cậu đi đứng bất tiện làm hắn cảm thấy ko yên tâm. Nhưng Phàn Chân Tường ko nói ra, lo là cậu lại nghĩ vẫn vơ.

“Ta chỉ dẫn Chân Nhi đi chút thôi, ngươi đừng chuyện gì cũng lo như vậy.”

Đoàn Ngọc nắm tay Chân Nhi, chân khập khiễng rời khỏi tầm mắt của nam nhân. Không khỏi vừa đi vừa lẩm bẩm: Nam nhân sợ cậu lạc đường hay sao. Khi cậu là trẻ con tuổi àh!

Đi được đoạn, Đoàn Ngọc cuối cùng ko chịu được cũng quay đầu lại nhìn, thấy xe ngựa chỡ nam nhân đang chuẩn bị rời khỏi.

“Ca ca, muốn mua gì cho muội vậy?”

Đoàn Ngọc bỗng hoàn hồn lại, cười nói: “Gì cũng được, bất kể muội muốn ăn gì. Ta đều có thể mua.” Nam nhân rất hào phóng đưa cho cậu ngân lượng để chi tiêu. Bất quá, cậu dường như cái gì cũng ko thiếu, nên ít có cơ hội sử dụng ngân lượng.

Đoàn Ngọc không khỏi nhớ lại lúc hai người còn là ăn mày. Cậu dẫn theo bé màn trời chiếu đất. Nhìn bé nhặt những thứ mà người khác bỏ đi, cho vào miệng hai ngấu nghiến thật quá đau lòng mà!

Dẫn bé đến bên quầy bán mứt quả. Đoàn Ngọc mua vài món ngọt cho cái miệng nhỏ nhắn kia.

Phàn Chân Nhi cười hi hi mà theo sát bên ca ca. Hai người sau lúc đi tới đi lui, thì trong tay bé đã có rất nhiều thứ mà ca ca mua cho. Nhưng bé chỉ quan tâm đến mấy thức ngọt ngào kia, ca ca mua cái gì cũng chẳng biết nữa.

Đoàn Ngọc chầm chậm chọn vài loại chỉ và kim thêu trong tiệm, cậu cũng ko lo lắng là Chân Nhi sẽ chạy lung tung.

“Ca ca, muội cũng muốn có con bướm nữa.” Phàn Chân Nhi cứ ríu rít van nài. Bé biết ca ca thêu đẹp lắm.

Đoàn Ngọc gật đầu nói: “Được mà.”

Giây lát, cậu cùng chủ tiệm tính tiến, lại nhìn xem mặt hàng mới thêm chút. Còn đang lựa thêm vài loại chỉ thêu nữa thì Đoàn Ngọc bỗng xoay người lại, giờ mới phát hiện ko thấy Chân Nhi đâu cả.

Giật nảy mình, cậu hỏi: “Ông chủ, người có thấy bé gái đi cùng ta ở đâu ko?”

Một đại thẩm vừa bước vào hỏi: “Có phải là bé gái bới hai bím tóc quai chèo hay ko?”

“Đúng vậy ạh. ” Đoàn Ngọc nắm lấy đại thẩm, lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Người thấy nó đâu ko?”

“Ta thấy nó đang ở bên ngoài xếp hàng ở bên kia đường kìa.”

“Xếp hàng?”

“Đúng vậy a, nơi đó có thật nhiều người, náo nhiệt lắm.”

Đoàn Ngọc nhanh nói cám ơn, khập khiễng chạy ra ngoài. Quả nhiên thấy một bóng người mặc áo đó nhìn rất giống Chân Nhi, cậu vội vàng băng qua đường, giọng khàn khàn, kêu lên: “Chân Nhi, về mau ── “

Phàn Chân Nhi bỗng nghe giọng của ca ca, liền vẫy vẫy tay kêu lên: “Ca ca, đến đây.”

Đoàn Ngọc thật vất vả mới chen vào trong đám người, đến bên cạnh bé. Ko khỏi giận dữ hỏi:: “Muội đến đây để làm gì vậy?!”

“Ăn thứ đó.”

Phàn Chân Nhi thấy nhiều người đang xếp hàng. “Bọn họ ăn cái gì kìa.”

Đoàn Ngọc vẫn đang thở dốc, ko đành lòng mắng bé ko hiểu chuyện, chỉ dặn dò: “Sau này, đừng dọa ta sợ như vậy nữa. Muội cứ chạy lung tung như thế, ta tìm ko thấy, xém chút lo lắng mà chết!”

“Ah, ca ca đừng giận.” Phàn Chân Nhi nắm nắm tay áo cậu làm nũng. Sau đó mặt mày hớn hở mà nói: “Chúng ta đi lấy thức ăn đi.”

Đoàn Ngọc giờ đây mới chú ý xung quanh mình. Mọi người đều là dân chúng nghèo khó, quần áo rách nát như ăn mày.

Chân Nhi ko phải vẫn còn xem bọn họ là hành khuất như trước đây chứ?!

Cậu ko biết là nhà nào thiện tâm phát thức ăn như thế. Ánh mắt của đám đông cứ tập trung vào hai người khác lạ là bọn họ. Đoàn Ngọc ko được tự nhiên lắm, cậu kéo tay bé giục: “Chúng ta đi thôi.”

“Không đi….” Phàn Chân Nhi cứ dùng dẳn, ko chịu rời khỏi. Mắt cứ nhìn cậu mong chờ. Bé cứ nhất quyết: “Muội muốn ăn thứ đó.”

Đoàn Ngọc dỗ dành bé: “Chúng ta đến nơi khác rồi ăn nha.”

Phàn Chân Nhi cứ bướng bỉnh ko chịu đi, bé tràn trề hy vọng: “Thứ kia chắc ngon lắm, nên mới có nhiều người đến ăn như vậy.”

Đoàn Ngọc thật hết cách với bé. Suy nghĩ thật đơn thuần lại ko hiểu việc đời. Cứ nghĩ đơn giản là món ăn ngon mà ko cần biết người khác nhìn mình ra sao.

Hai người cứ giằng co trong chốc lát, Đoàn Ngọc đành giơ tay đầu hàng.

“Đến đến đến, người tiếp theo.” Gia nhân của Lục phủ đang ở ngoài cửa lớn phát cháo loãng. Cứ mười lăm hàng tháng, Lục phủ đều làm việc thiện cả.

Đoàn Ngọc ngẩn đầu nhìn vào tấm bản treo cao cao đề hai chữ Lục phủ kia. Hở, mặt cậu nhanh chóng phủ tầng sương lạnh, nhất thời giật lấy chén cháo trong tay Chân Nhi.

Bốp ──

Một chén cháo nóng bị hất ngay xuống đất, Đoàn Ngọc gầm lên: “Ko được ăn!”

Phàn Chân Nhi thoáng chốc ngây ra, ca ca hung dữ quá….

Đoàn Ngọc phẫn hận đá văng cái chén dưới đất, “Chúng ta đi!” Cậu dù chết cũng muốn dẫn Chân Nhi rời khỏi nơi này.

Phàn Chân Nhi nước mắt lưng tròng, thật ko biết đã xảy ra chuyện gì. Chiếc miệng nhỏ nhắn cứ khóc lóc thật thảm thương: “Ca ca, muội muốn ăn thứ đó….”

Đoàn Ngọc dỗ bé: “Ngoan một chút, nghe lời của ta, thứ đó ko thể ăn được.”

“Tại sao ko thể ăn?” Phàn Chân Nhi nhìn xung quanh lượt. Thấy mọi người đều ăn mà. Bé ko sao hiểu được lời ca ca.

“Ăn thứ của phủ này sẽ bị đau bụng đó” Đoàn Ngọc thuận miệng trả lời có lệ. Cậu ko muốn nói với Chân Nhi nguyên nhân thật sự.

“Ê, cái tên mặt sẹo kia. Lời mày nói là có ý gì?”

Gia đinh của Lục gia cầm lấy gậy chỉ vào tiểu tử mặt mày xấu xí kia mà tranh cãi: “Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, có ai mà chẳng biết Lục phủ tháng nào cũng cứu tế người nghèo đó. Ai mà ko cảm động đến rơi nước mắt vì lão phu nhân lòng dạ như Bồ Tát. Mày ko ăn thì thôi, còn nói nhảm như thế làm gì!”

Đoàn Ngọc xoay người lại, chỉ vào mặt hắn hỏi: “Ta nói tiếng người. Ngươi nghe ko hiểu soa? Lòng dạ Bồ Tát, lão phu nhân ngươi hại chết mạng người, cái này cũng gọi là thiện tâm cơ đấy. Ta kinh!”

Cậu nhổ bãi nướt bọt. Thật ko khách khí mà xùy tiếng: “Này thì hảo tâm!”

Phất tay áo, cậu quay đầu dẫn Chân Nhi bước đi. Ở thêm khắc nào chỉ tổ làm bẩn mắt mình khắc ấy mà thôi!

Gia đinh của Lục phủ giận đến độ thở hư hư ra. Trước giờ chưa thấy qua ai ko biết điều như vậy. Gã nhanh chóng chạy vào trong lớn giọng quát lên, lập tức cả bọn gia đinh chạy ra quây lấy hai người.

“Có nên đánh nó hay ko?”

“A Bảo, mày dong dài làm gì. Thằng này tám phần là đến bôi nhọ thanh danh của Lục phủ.”

“Thì ra là tự tìm phiền phức mà. Được lắm ── tự tìm cái chết!”

Bọn gia đinh cứ nhốn nháo cả lên. Tên nào tên nấy đều lòng đầy căm phẫn, xoắn tay áo, chuẩn bị đánh cho người ta răng rơi đầy đất.

Bọn chúng đều dựa vào cớ là Lục gia giàu có. Lục phu nhân lại là người đại thiện lương. Sao có thể để tiểu tử ko có lai lịch làm bại hoại danh dự Lục phủ được chứ.

“Sao hả, người ta nói lời trái tai về Lục phũ thì muốn đánh người?” Đoàn Ngọc cũng không sợ bọn chó đang giương nanh múa vuốt kia. Cơn giận đã bốc lên đến đỉnh đầu. Cậu giận dữ mắng: “Đi gọi lão phu nhân các ngươi ra mà đối chất vối ta. Ta thật muốn biết lão bà kia có còn nhận ra ta nữa hay ko?”

Mấy tên gia đinh kia ko màng đến lời ầm ỷ của cậu. Cả bọn tiến lên động thù. Đánh trước nói sau.

“Áh ── không được đánh ca ca.”

Phàn Chân Nhi sợ đến mức mất hồn, vừa khóc vừa hướng người che chở cho ca ca bé.

Đoàn Ngọc sợ bé bị thương, liền ôm lấy bé vào lòng, hứng hết những nắm đấm kia. Cậu cắn răng, quyết ko kêu tiếng, ko muốn van xin bọn chúng.

Bên ngoài phủ, đám đông đã bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt. Có người cầu tình xin đừng đánh, có người lại kêu gào cổ vũ đánh tiếp. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài Lục phủ cứ ồn ào náo loạn cả lên làm kinh động đến Lục lão phu nhân và mọi người lớn nhỏ trong phủ.

Từ Lục lão phu nhân đến Lục phu nhân và cháu dâu Phàn Chức Vân được người chầm chậm dìu ra ngoài phủ. “Đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì ở ngoài này thế?” Lục lão phu nhân hỏi.

Một ả nha hoàn liền lập tức đem sự việc báo lại cho nhóm chủ tử hay.

Lục lão phu nhân nhất thời thét lên, ra lệnh: “Dừng tay!”

Vài tên gia đinh thu lại nắm đấm, nói chuyện thật thối: “Thằng chó, coi như mày gặp may vậy.”

Phàn Chân Nhi sợ đến mức cả người run rẩy, oa oa khóc lớn: “Các người đánh chết ca ca rồi, mau trả ca ca lại cho ta.” Bé hiện đang ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhỏ bé ko ngừng lay lay ca ca đang nằm trên mặt đất.

Vừa rồi, bé ko biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có đám người hung dữ lắm cứ ko ngừng đáng ca ca. “Làm sao bây giờ….Ca ca chảy máu.”

“Đừng khóc.”

Đoàn Ngọc vỗ vỗ trán, cố gắng ngồi dậy, bỗng thấy đầu óc choáng váng, cả người đều đau âm ỉ. Lòng bàn tay dính thứ gì đó ươn ướt, cố mở mắt nhìn, là máu tươi, đang chảy ra dính bếch vào mảnh áo trắng của cậu khiến người ta phải hoảng hồn.

“Ah, ca ca đã tỉnh.” Phàn Chân Nhi vương tay ôm lấy ca ca kêu lên: “Muội sợ lắm….”

Đoàn Ngọc dịu dàng vỗ về: “Ta ko sao….”

Cậu nhanh chóng nắm lấy áo của Chân Nhi. Chân trái đau khủng khiếp, toàn thân cứ đổ mồ hôi ròng ròng.

Phàn Chức Vân nhìn thoáng qua người bị thương, mặt trong nháy mắt trắng bệch, môi ngập ngừng gọi: “Đoàn…. Ca ca….”

“Vân nhi, phu nhân vừa kêu hắn ta là gì?”

Lục phu nhân đang đứng bên canh cảm thấy có chút khác thường, chỉ thấy con dau ngoan hiền của mình tiến đến, rồi lại giật mình kêu lên: “Bà bà, gia đinh của chúng ta đánh Đoàn ca ca rồi!”

Nghe xong, thì sự hoảng sợ này quả ko phải là nhỏ. Lục lão phu nhân cùng con dâu của mình lập tức tiến đến nhìn xem. Vì thơi gian trôi qua đã lâu, hai người bọn họ ko thể nào nhận được, cậu trai này có phải là con cháu của Lục gia đang lưu lạc bên ngoài hay ko?

Phàn Chức Vân ngồi xuống bên cạnh Đòa Ngọc. Thật cẩn thận nhìn cậu đang chầm chậm nhắm lại hai mắt, tựa đầu vào vai của bé gái kia. Hình dáng này thật quá thân quen đi. Nàng ngay lập tức xác nhận mình ko nhìn nhầm. Phàn Chức Vân vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Bà bà, nãi nãi, đây là người mà mọi người muốn tìm. Đoàn ca ca.”

Ba nữ nhân cùng thoáng nhìn qua nhau chút. Mặt của Lục bà bà và Lục phu nhân hiện lên loại cảm xúc vừa vui mừng vừa kinh ngạc, thật khó diễn tả bằng lời. Phàn Chức Vân cũng ko khỏi kinh ngạc, Đoàn ca ca còn sống sao?!

Huynh ấy giờ đang ở chỗ nào?

Sao lại đến Lục phủ?

Ca ca có biết là Đoàn ca ca còn sống ko?!

Nghi vấn cứ dấy lên trong đầu, Phàn Chức Vân lập tức quay lại nói với gia đinh: ”Nhanh đi báo cho ca ca ta biết chuyện này ngay.”

Gia đinh tuân lệnh, lập tức rời khỏi đám đông, chạy đến Cẩm Tiêm bố trang.

Đoàn Ngọc cả người mơ hồ, ánh vào mắt là bóng của ba hay người gì đó cậu cũng ko rõ nữa, chỉ biết hét lên, “Tránh ra… Đừng chạm vào ta….”

Vương tay, ko còn chút sức lực nào để ngăn lại sự đụng chạm. Thoáng chốc, cậu cúi đầu liên tiếp nôn ra.

Nghe loáng thoáng là mọi người đang nhốn nháo gì đó. Chỉ biết xung quanh thật ồn quá đi mất. Chân Nhi cứ ko ngừng khóc. Cậu nhanh chóng nắm lấy vạt áo của bé, theo bản năng mà lo lắng bé hoảng sợ.

Dần dần nới lỏng tay, cả thân người của Đoàn Ngọc trượt xuống, cậu ngất đi trên người của Phàn Chân Nhi.

“Oa oa… Ca ca bị đánh chết rồi….”

Phàn Chân Nhi khóc đến ko tối tăm trời đất. Nước mắt ngắn dài, hoảng sợ mà lay ca ca. Bé cứ ko ngừng khóc mà gọi: “Ca ca tỉnh lại… Ô ô, tỉnh lại… Tỉnh lại…”

Nhất thời, chuyện Lục phủ bên ngoài đánh chết mạng người truyền đi khắp nơi, khiến ai ai cũng phải khiếp sợ ──

Mọi người bắt đầu giống trống reo hò, vô cùng ồn ào lôn xộn? Hết thẩy đều chỉ trích bọng gia đinh cùa Lục phủ là ác bá, trước mặt bao người mà đánh chết người thế kia. Nếu quan phủ bắt tội thì toàn bộ bọn họ đều ko thể thoát khỏi được.

Lục lão phu nhân và con dâu cùng Phàn Chức Vân đều giật mình choáng váng. Bọn gia đinh giờ đây mới biết sự tình nghiêm trọng. Chúng đã gây đại họa….

Hỏng rồi….

“Mau mời đại phu đến đây, lập tức mang người vào phủ, còn nữa, mau chóng thỉnh thiếu gia về đây.” Lục lão phu nhân là người đầu tiên lấy lại lý trí, mạnh mẽ hạ lệnh.

Vài tên gia đinh nghe vậy, liền ngay lập tức chạy đi mời đại phu, một tên trong số đó đến chỗ giao dịch ngay bến cảng mời gia về. Còn lại đều phụ giúp mang người lên.

Phàn Chân Nhi ôm chặt lấy thân thể của ca ca. Thà chết cũng ko chịu buông tay. Hai mắt bé đẫm lệ, hét lanh lảnh vào tai đám người kia ──

“Áh ── ko được chạm vào ca ca, ko được chạm vào ca ca ta ── “

Bất luận là ai tiến đến, bé đều há miệng ra cắn mạnh. Nhân thật bướng bĩnh ko chịu thỏa hiệp.

Mấy gã gia đinh bị bé cắn đều nhe răng trợn mắt, nhưng ko dám hành động càng ko dám hé răng nói nữa lời.

Hiện trường giờ có rất nhiều người đang tụ tập quay quanh. Tình huống trước mắt thật khó khăn. Phàn Chân Nhi mặc kệ ai có nói gì, làm gì vận ôm chặt ca ca như cũ, ko chịu buông tay.

Trong nhận thức của bé, giờ đây, tất cả đều là người xấu cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio