Phàn Chân Tường trong Quý quản sự bàn bạc lúc lâu. Chính là liên quan đến chuyện buôn bán của tiệm vải. Nói rõ từ nay về về sau sẽ ko tiêu thụ gấm hoa của phường dệt Chương thị nữa.
“Gia, Chuyện này gây ra tổn thất ko nhỏ đâu. Tiệm vải của chúng ta thường mua bán loại này rất nhiều. Lợi nhuận thu lại cũng ko nhỏ đâu. Vì Đoàn công tử ko còn quan hệ với Chương thị dệt phường, Hoa gia đưa ra đều kiện này đúng là muốn cắt đứt con đường phát tài của người khác mà.” Quý quản sự cũng ko quên tính toán. “Tính ra mỗi tháng cũng kiếm hơn ngàn ngân lượng ah.”
Y dậm chân, cho rằng ko đáng để gia làm như như vậy.
Phàn Chân Tường không biểu tình gì chầm chậm nhấp hớp rượu, nói: “Nói ngược lại ko chừng còn cho chúng ta lợi ích nữa kia.” Hắn hiểu được Hoa gia ko phải là nhân vật đơn giản. “Hoa gia nếu đưa ra yêu cầu này, chắc chắn là có dự tính riêng. Hiền Sinh, ngươi cũng biết phường dệt của Hoa gia gần đây đang sản xuất vải bông. Các tiệm vải muốn thu mua cũng ko ít. Vấn đề kinh doanh kia quả là ko thể bàn rồi!.”
Mấy chuyện này sao có thể làm khó được gia, quý quản sự lập tức nói thêm vào: “Giá của vải bông ko cao bằng tơ lụa hay hàng dệt quý hiếm khác. Vì thế người bình thường mua rất nhiều. Trước mắt việc kinh doanh của việc mua bán của chúng ta ắc phải tập trung vào điểm ấy. Đợi đến mùa đông, chất liệu này chắc chắn sẽ ko tồi đâu. Việc kinh doanh thì khỏi cần bàn đến rồi.”
“Tuy lời ít hơn nhưng bù lại tiêu thụ rất mạnh. Này cũng rất khả quan. Những sản phẩm dệt lúc trước tuy lợi nhuận cao nhưng phạm vi tiêu thụ nói sao vẫn còn hạn hẹp. Hiền Sinh, Hoa gia là thương nhân rất khôn ngoan. Hắn đã cam đoan là ko để ta chịu thiệt lâu đâu.”
“Ý của gia là….”
“Tương lai, dệt phường của Hoa gia ko chỉ sản xuất vải bông mà còn nhiều loại khác nữa. Chắc chắn sẽ cùng chúng ta hỗ trợ lẫn nhau. Lấy việc hợp tác lâu dài mà tính toán cẩn thận, thì Hoa gia sẽ ko để chúng ta chịu thiệt đâu.”
Quý quản sự nhất thời hiểu rõ vấn đề. “Thì ra là Hoa gia muốn cắt đứt đường kiếm sống của Chương thị dệt phường.”
Phàn Chân Tường gật nhẹ đầu, cười nói: “Đương nhiên” Người làm ăn tám phần là ko muốn có kẻ cạnh tranh. “Trước mắt gặp phải kình địch là Chương thị dệt phường. Hoa gia sao có thể ko giở thủ đoạn ngoan độc, tuyệt đối sẽ ko có chuyện mềm lòng. Nếu ko hắn làm gì dễ dàng chịu thả người như thế?”
Người ta có thể giúp Hoa gia giải tỏa gánh nặng cạnh tranh do Chương thị dệt phường mang lại. Hắn quả thật như đồn đãi. Ko phải dễ chọc vào.
Phàn Chân Tường để chén ly xuống nói: “Cũng ko còn sớm nữa, ngươi nghĩ ngơi đi, đừng để Liễu Thanh đợi lâu.”
Áh!
Mặt của Quý Quản sự đột nhiên nóng lên. Nghĩ mãi cũng ko ra sao gia lại biết y cùng Liễu Thanh….
Mắt mở to hết cỡ, nhìn gia đứng dậy. Gương mặt kia đang lộ ra vẽ trêu chọc.
“Xiêm y của ngươi gài sai nút kìa.” Cổ áo cũng xốc xếch, ko cần nghĩ cũng biết mà.
Phàn Chân Tường sau khi chỉ ra, thì cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa, từ từ thu lại gương mặt đang tươi cười. Rất ngưỡng mộ người khác, cũng rất có kiên nhẫn chờ người ta đáp lại mảnh tình si.
Mang theo cảm giác nặng nề trở về phòng ngủ. Thấp sáng nến lên, mắt nhìn vào phía sau tấm bình phong ngăn cách. Thấy cậu đang cuộn mình trên cái giường La Hán, dường như rất đau lòng.
Do dự lúc lâu, ko kiềm được cảm xúc đang ngày một dâng trào, liền lặng lẽ đến gần. Cúi đầu vén lên mấy sợi tóc mai đang che đi vần trán của cậu, nhìn thấy hai hàng mi đang run rẫy. Quả như dự đoán ── Cậu vẫn chưa ngủ.
Ngón tay hơi ươn ướt, cặp mắt thăm thẳm kia đang nhắm chặt, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, ngươi còn có ta mà.”
Vô sỉ…
Đoàn Ngọc hận hắn thấu xương! Nghiến răng, thầm nguyền rủa, có tiền thì hay lắm sao, mua cậu làm gia kỹ. Nắm chặt chăn, cuối cùng cũng ko kìm được oán hờn trong lòng, quay lưng về phía nam nhân xấu xí mà kêu lên: “Muốn thượng thì thượng, bớt giả mù sa mưa đi….”
Cởi hài, thân hình to lớn nằm cạnh cậu trên chiếc giường nhỏ hẹp. Nhất thời cảm thấy trong lòng mình, thiên hạ đang đông cứng lại. “Ta sẽ không chà đạp ngươi.” Phàn Chân Tường lòng đầy thương tiếc ôm chặt cậu.
Đoàn Ngọc vội vàng che miệng lại, cố cưỡng chế mình nuốt xuống cảm giác ghê tởm, rất muốn nôn ra này. Mày nhanh chóng nhăn chặt lại. Rất chán ghét cảm giác kề sát nam nhân xấu xí này.
Phàn Chân Tường gác mặt lên đầu cậu. Tham lam ngửi hương thơm tỏa ra từ tóc, khép mắt lại, thở dài: “Tối nay ngươi đã ko ăn cơm rồi. Sáng mai ăn chút gì đó, được ko?”
Đoàn Ngọc không thèm lên tiếng, khinh thường kẻ có tiền thích dùng chiêu lạc mềm buộc chặt này. Thật đủ lắm rồi! Khi cậu là hài tử ba tuổi dễ bị gạt lắm sao.
Mạng của cậu dù hạ tiện, nhưng nam nhân xấu xí đã lãng phí công sức mà giăng bẫy nhầm rồi…. Buốn bã nhắm chặt đôi mắt xin đẹp lại. Đoàn Ngọc vùi mặt vào chăn, lòng ko ngừng nảy sinh nhiều loại cảm giác, chán ghét, khinh thường, ghen ghét,…. Như đang tra tấn chính mình thật khó chịu. Ý thức bay tán loạn, chợt nhớ về năm đó….. Nếu mình bị đói chết ngoài đường cũng tốt đi…..
Từ khi khôi phục tự do, oán hận của Đoàn Ngọc đối nam nhân xấu xí chỉ có tăng ko giảm. Toàn bộ uất nghẹn đều giấu trong lòng, ko hề bộc lộ ra ngoài, cuộc sống như con rối có xác ko hồn.
Vô tình tự đẩy mình vào đường cùng, gỡ mãi cũng ko ra rút mắt trong lòng. Ánh mắt đỏ dậm đầy oán hận thằng ngốc bán dầu đáng chết kia!
Cũng thật khéo, Hoa gia dẫn thằng ngốc kia đến tiệm may quần áo mùa đông.
Ông chủ của tiệm may đang đo đo dáng người nhỏ bé của thằng ngốc kia. Hoa gia thì ngối bên uống trà, mắt nhìn chăm chú vào nó. Như chẳng coi ai ra gì.
Sự đố kị như lửa càng cháy càng mạnh lan tỏa trong lòng. Đoàn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, quăng trả lại mớ vải vóc cho Phàn gia, mặt mày lạnh lùng nói: “Muốn xiêm y mùa đông kiểu nào cũng được, ta ko có ý kiến.”
Phàn Chân Tường cầm trên tay mấy tấm vải. Lòng càng lúc càng nặng, nhưng mặt vẫn ôn nhu tươi cười.
Đoàn Ngọc đẩy Phàn gia sang bên, vội vàng đứng dậy đến gần ngốc tử và Hoa gia. Kia đang lấy lòng thằng ngốc có bộ dáng xấu xí.
Lòng đầy ghen tỵ nhưng ko có chỗ phát tiết. Hơi hướng bốc đồng lan tỏa ra cả ngoài ko khí.
Phàn Chân Tường nhìn cậu như thế thì cũng biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì. Hoa gia cùng tiểu ca bán dầu ở cùng nhau, căn bản vốn xem người xung quanh mình như ko khí, ai cũng ko tồn tại.
Giây lát, Đoàn Ngọc nhìn theo bóng dáng của Hoa gia cùng thằng ngốc bán dầu đang rời đi. Lòng ghen tỵ càng lúc càng sâu, hoàn toàn xem nhẹ sau lưng mình, có người si tình đang chờ cậu quay đầu lại ──
Chuyện gia chuộc thân cho Đoàn công tử đã gây ra ko ít bất mãn trong nhà. Nhóm người hầu ko thể chấp nhận chủ tử của bọn họ mặt nào cũng tốt lại chịu thiệt thòi nhiều như thế.
Chuyện này dần dần được xem như gai trong mắt, đá trong lòng. Vì thế vài tên người hầu bạo gan quyết định phạm thượng, hay tụ tập cách phòng ngủ ko xa, đoán là sắp đến giờ Đoàn công tử ra ngoài thì bắt đầu châm chọc ──
“Gia rốt cuộc là bị gì ko biết? Bọn ta nhìn thế nào cũng thấy ── Đoàn công tử kia chẳng có chỗ nào tốt hết trơn.”
“Có trời mới biết hắn ta có chỗ nào tốt? Chỉ biết gia của chúng ta thật đáng thương ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt thối tha của cái tên Đoàn công tử kia sống qua ngày. Làm như người khác thiếu mình mấy trăm vạn lượng cũng ko bằng!”
“Sao ko đuổi phức đi cho rồi. Coi như gia làm việc tốt. Đoàn công tử kia cũng được tự do. Làm gì ko biết….”
“Hừ, ta thấy hắn tám phần là muốn lợi dụng gia rồi. Ỷ vào gia đang mê đắm hắn, mới phô ra cái bản mặt đó.”
Bọn họ cứ tám đông tám tây, chê bai dè biểu ko tiếc lời. Đoàn Ngọc nghe được vài câu đã thấy ko lọt lỗ tai rồi, cậu vương tay,「xoạt ── 」 cái, đem toàn bộ nước trong chậu rửa mặt hất vào bọn người hầu kia.
“A!”
Hồng Tụ, Thanh Y cùng hai gã người hầu đều kinh ngạc nhảy nhõm lên. Đoàn công tử sao lại hung dữ như vậy. Gia làm sao có thể chịu nổi ah.
“Các ngươi nói đủ chưa hả?” Đoàn Ngọc bước xuống cầu thang của hành lang. Nhướng cao mày hỏi: “Sao hả, các người là đặc biệt đến tìm con nợ để đòi lại công bằng cho chủ tử của mình? Các ngươi cho là ta thích ở chỗ này lắm sao, thích hắn lắm sao?”
Hừ, đến tột cùng là có muốn tính nợ ko….
Uất nghẹn trong mấy ngày nay nhất thời bùng nỗ. Đoàn Ngọc giận dữ mà hét lớn lên: “Mẹ nó….. Các ngươi chỉ biết kêu oan dùm nam nhân xấu xí kia. Sao ko nghĩ đến tình cảnh của ta. Ta có bảo hắn chuộc thân cho mình sao? Con mắt nào của các ngươi thấy ta gạt tiền hắn hả?”
Nhóm người hầu ai nấy đều im miệng, nửa tiếng cũng ko dám đáp lại.
Hừ, tất cả đều chỉ là đám miệng hùm gan sứa chẳng biết gì. Đoàn Ngọc lạnh lùng: “Ta ở cạnh hắn, cũng ko như các ngươi ăn no nhàn nhã rồi đi nhiều chuyện. Nam nhân xấu xí kia đúng là bị mù rồi. Nuôi đống người chẳng được tích sự gì, chỉ tổ tốn cơm.”
Kêu cái rắm!
Cậu ko nói đến, đám nô tài này liền cho là cậu hiền mà ức hiếp!
Ánh mắt khinh thường đồng thời đảo qua đám nô tài đang cậy thế hiếp người kia. Khí thế của cậu cũng ko giảm, giận dữ hỏi: “Sao câm hết rồi, có giỏi thì trả lời cho ta nghe?”
Hồng Tụ, Thanh Y cùng nhóm người hầu ko dám nói gì cả. Gia…..gia đang ở ngay sau lưng Đoàn công tử ah.
Sắc mặt của họ lúc trắng lúc xanh. Trời đất ơi….. Toàn bộ những lời này gia đều nghe thấy hết rồi. Ko biết là người có cảm giác gì ah.
「Bốp! 」 Đoàn Ngọc chớp mắt cái liền quăng luôn cái chậu rửa mặt đang cầm trong tay. Ko thèm lừa mọi người mà hét lên. “Các ngươi tốt nhất nên hiểu rõ chút đi. Ta bị nam nhân xấu xí kia buộc chặt bên người mới là quá uất ức đây.”
Mạnh mẽ xoay người lại xô ra bức tường thịt vững chải đang đứng kế bên. Đoàn Ngọc ngẩng đầu lên, mặt càng lúc càng nặng nề khó coi. “Tránh ra!” Miệng nói tay đẩy, ko thèm quan tâm xem nam nhân xấu xí kia là vui hay buồn. Đều như cái rắm ah!
Phàn Chân Tường lặng im ko nói lời nào quay đầu lại. Thấy cậu đang đùng đùng nổi giận theo đường cũ trở về phòng. Cứ nghĩ cậu sẽ dần nhận ra sự thật, nhận được chính mình. Hết thẩy đều là sai lầm.
Cúi người, nhặt lên cái chậu rửa mặt cạnh giếng nước, Phàn Chân Tường thở dài cái, ko trách cứ nhóm người hầu làm cho thiên hạ giận như vậy. “Sau này các ngươi đừng nói mấy lời như vậy với hắn nữa. Hắn ko quý mến ta, là sai ở chỗ nào?”
Chẳng có ai bảo là tình cảm cho đi thì phải được đáp lại. Theo như những lời vừa nghe thấy, người ta ko thương hắn, càng ko hám tiền của hắn.
Phàn Chân Tường sớm đã biết rõ. “Ta ko thể làm cho hắn yêu mến mình, thì các ngươi có thể xem thường oán trách hắn sao?” (hảo công, hix hix)
“Gia nói cũng đúng, nhưng…” Hồng Tụ nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Sao gia ko để cho Đoàn công tử rời đi?”
“Chỉ là thái độ của cậu ta như vậy, gia giữ lại cũng vô dụng thôi.” Thanh Y vốn ko quen nhìn người ta đối xử tệ với chủ tử của mình.
Hai gã người hầu còn lại cũng đề nghị: “Sao gia ko tìm đối tượng khác để quên đi. Nếu gia cưới Tiền tiểu thư về. Nói ko chừng còn hơn Đoàn công tử gấp trăm lần luôn.”
Phàn Chân Tường nhất quyết cự tuyệt nói: “Các ngươi không rõ, trên người Đoàn có thứ làm ta yêu mến. Ta sẽ ko đuổi hắn đi đâu.”
Hắn muốn tìm một người ko ham tiền, cũng ko ngại bị gọi là nam nhân xấu xí….. Phàn Chân Tường không khỏi tự mỉm cười ── Con người thành thật, có thể tạo cho người khác ấn tượng trung hậu thật thà, lại bị cho là xấu xí ….. Chỉ có tên mù quáng kia mới nhìn nhận như thế thôi.
“Các ngươi xem, gia như vậy mà còn cười được!”
Ai nấy đầu lắc đầu, nghĩ thầm ── gia là tự làm khổ mình, bọn họ cũng vì thế mà khổ theo.
Phàn Chân Tường trở lại trong phòng, lập tức cũng bị giận lây ──
Đoàn Ngọc một bụng đầy tức giận bắt đầu phát hỏa. 「Bốp! 」 cậu dằn mạnh cái lược bằng ngà voi xuống, bước đến trước mặt nam nhân xấu xí, nói rõ: “Bộ ngươi tưởng ta ăn cơm của ngươi rồi ở ko, chẳng làm gì hết hả?” Hai tay giận dữ chống mạnh lên, như chút nữa sẽ đá người ra ngoài cửa cũng ko bằng.
Ngữ khí của cậu thật giống như trượng phu chất vấn nương tử. Phàn Chân Tường mặt không chút thay đổi mà thưởng thức gương mặt giận dữ thật đáng yêu của cậu. Ngữ khí dịu dàng nói: “Rửa mặt trước đi được ko?”
Đoàn Ngọc tiện tay cầm lấy, thô lỗ đặt chậu rửa mặt lên bàn, tiếp tục hỏi dồn: “Ta ngày nào cũng theo ngươi đến tiệm vải làm việc, ko muốn học tính toán cũng phải học. Chịu cho ngươi ngủ cùng giường, mặc xiêm y ngươi cho, thậm chí bưng trà rót nước, ngươi còn chuyện gì ko hài lòng?”
Phàn Chân Tường thấy cậu mày liễu dựng thẳng, nhất định là đang cố hy sinh để kiềm chế ủy khuất. “Phải làm sao thì ngươi mới thích ta chút?” Lòng hắn thật vui, nhìn bộ dáng của hai người lúc này thật giống như vợ chồng. Hắn sẽ rất dễ dàng tha thứ cho tính tình cáu gắt của cậu, để mặc cho cậu chỉ trích, cả người thở hổn hễn mà nói lên lý lẽ của mình.
“Hở?” Đoàn Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thích ngươi?!” Cậu hỏi: “Sao có thể được?” Mặt trầm xuống, cậu mới ko ngu đến nỗi cả đời này đều dựa vào nam nhân xấu xí.
Hừ, nhìn thế nào cũng ko thấy được gương mặt kia thành thật. Mắt nhanh chóng nổi lên sự coi thường ──
Đoàn Ngọc liền nhanh chóng phô cái mặt thối ra, cúi đầu rời khỏi phòng.
「Rầm! 」
Cự tuyệt hoàn toàn.
Phàn Chân Tường hơi có vẻ thất vọng, tên mù quáng kia đóng cửa như muốn đập vào mặt hắn vậy.
Từ từ mở cửa bước ra ngoài, hắn nhắc nhở: “Ngươi chưa buộc tóc kìa.”
Đoàn Ngọc chậm rãi quay đầu lại, trong nháy mắt trở nên lãnh đạm. Chẳng buồn nói tiếng nào mà quay lại trước bàn trang điểm. Mặt gương phản chiếu gương mặt lạnh lùng. Lòng thầm tính nam nhân xấu xí hôm nay sẽ đến “Chợ vải” để bàn bạc mua bán gì đó. Cậu có thể lợi dung nam nhân xấu xí ko ở bên cạnh mà làm chút chuyện.
Vừa bước vào tiệm dầu đã một mùi hỗn tạp xông vào mũi. Mày càng nhăn chặt hơn, Đoàn Ngọc thấy ngốc tử bán dầu đang đứng sau quầy, sắc mặt càng biến đổi khó coi.
Nghĩ thầm Hoa gia cùng thằng ngốc này ở tại đây ân ân ái ái…..
Mối thâm thù này sao có thể nuốt trôi ah.
Hác Cổ Nghị thấy người lạ vừa mới đến. Chớp mắt cái, há to miệng, ngạc nhiên hỏi: “Có phải mua dầu ko…..”
Ko hề che giấu ý thù hằng, Đoạn Ngọc bước đến, dữ dằn nói: “Mắt của Hoa gia thật kém ah.” Gương mặt kia thật xấu xí. “Loại hàng kém phẩm chất như vậy lại có thể làm cho ngài quyến luyến?”
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng lơ mơ có thể biết được là có ý đồ ko tốt. Ko tự chủ được mà lui ra sau, nắm chặt lấy tiền trong tay. Lòng sợ hãi muốn chạy trốn.
“Đừng dữ dằn với ta, ta ko có làm chuyện xấu……” Giọng nói cứ tự nhiên mà thốt ra. Trí não thiển cận chỉ có thể nhận biết được là người ta ko thích cậu.
Đoàn Ngọc đầy ghen tỵ liếc xéo hắn. Cậu hận ngốc tử bán dầu này đến chết đi được. Hắn ko chút sức lực nào mà đoạt được toàn bộ sự sủng ái của Hoa gia. Trong lòng tích tụ đầy oán hận, chớp mắt liền bùng nổ. Cau độc ác nói: “Ngươi cho là Hoa gia thật lòng tốt với ngươi sao?”
Giọng đầy giễu cợt. “Cười chết người ah! Hoa gia thật ra chỉ đang đùa bỡn ngươi thôi. Khi ngươi là thằng ngu, tùy tiện lấy mấy viên kẹo liền gạt ngươi bồi cho hắn ngủ. Đợi ngày nào đó chán ngán thân thể ngươi liền cước đá bay. Nói ko chừng còn bị hắn đem bán nữa! Giống như kết cuộc của ta!”
“Ah! Nói bậy……”
Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu, kiên nhẫn nói: “Quỳ sẽ ko bán ta đâu. Quỳ có cho ta tiền nhiều lắm. Quỳ rất tốt với ta ….. Ngươi ko cần nói bậy…..”
“Ngươi nói ta nói bậy, ngươi ngu quá àh. Hoa gia sẽ đem ngươi đi bán, lúc đó ngươi cũng chẳng ở đây nữa đâu. Không tin ngươi có thể hỏi Hoa gia, xem ta có chỗ nào lừa ngươi ko. Hừ! thằng ngốc này đúng là rất dễ lừa, rất dễ lừa……”
Đột nhiên, trong đầu nhớ lại lời Quỳ từng nói qua –
「Ta ko có gạt ngươi, chỉ dụ dỗ thôi」
Sắc mặt Hác Cổ Nghị chớp mắt liền trở nên trắng bệch. Ko thể hiểu nổi vì sao người đó lại nói Quỳ như vậy. Giống như lúc gia gia giận dữ rồi mắng cậu trước kia.
Đưa tay dụi dụi mắt. Tầm mắt càng lúc càng ko rõ ràng. cảm giác xa lạ xuất hiện. Lòng đau quá……
Quỳ rõ ràng là đối xử với cậu thật tốt. Hay là…. Không phải như vậy….
Nếu ko, người kia vì cái gì mà giận như vậy chứ?
Hác Cổ Nghị nghĩ mãi cũng ko ra nguyên nhân. Nghi ngờ nói: “Quỳ…..có phải hay ko cũng cho ngươi tiền …..Có phải hay không cũng ngủ với ngươi……Có phải hay ko cũng dùng thứ đó làm loạn?”
Thứ đó đó…..Đoàn Ngọc thoáng chốc ngạc nhiên. Nam nhân có thứ gì vậy?!
Mắt thoáng thấy trên cổ thằng ngốc kia còn lưu lại dấu vết hoan lạc tối qua. Đoàn Ngọc liền hiểu ngay, lập tức mỉm cười phản công “Ah, Hoa gia đương nhiên thích na.” Đầy ác ý nói dối trắng trợn, muốn ngốc tử này cũng phải thử tư vị bị người phụ bỏ. Sự đố kỵ này, cậu đã chịu đựng như lửa cháy âm ỉ trong lòng, càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng: “Hoa gia còn nói với ta, đùa bỡn ngươi rất thú vị nha. Hắn trước giờ chưa có thử qua người vừa ngu vừa xấu, cởi quần của ngươi đem thứ đó đó làm loạn thật tốt. Ngươi cũng ngu quá đi, Hoa gia có nhiều tiền như vậy, đương nhiên là lấy tiền lừa ngươi rồi.”
Tiện tay lấy thỏi bạc để lên bàn. “Ngươi thấy ko. Hoa gia cũng cho ta tiền nữa nè.”
Buông nhẹ tay, tiền đồng liền 「leng keng」rơi ngay xuống đất. Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt đã ướt nước. Nhận ra tiền kia thật giống với tiền của Quỳ như đúc.
Đoàn Ngọc thấy bộ dạng ngu ngốc của cậu khóc thật xấu xí, liền lại tăng thêm ác ý, xỉa xói: “Thằng ngu xấu chính là thằng ngu xấu, thật ngu ko thuốc nào cứu nổi mà.”
Thẩm Tứ đang ở quầy tính toán danh thu đạt được. Hạt châu trong bàn tính xê xích chút. Chính là bán ít hơn đến lượng, nên báo cáo với gia thế nào đây ….ơh….
“Hỏng rồi, đến lận … Sao có thể thối nhầm nhiều tiền như vậy cho khách nhân…” Nó nghĩ sắp điên đầu, cũng ko tìm ra điểm hợp lý.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, nó căn bản ko muốn nghi ngờ Đoàn công tử tay chân không sạch sẽ, giống như mọi người trong nhà lén nói lại ── Đoàn công tử này là người ham giàu sang của gia…..
Khẳng định là vậy rồi!
Trong đầu nhớ lại Đoàn công tử trước khi ra ngoài, có ở quầy tính tiền tiếp khách. Thẩm Tứ cố áp chế sự bất mãn cùng thất vọng đối với Đoàn công tử. Nghĩ thầm, gia đối xử với cậu ta cũng ko tệ. Người nếu muốn chi tiêu gì chỉ cần nói tiếng. Với tính tình của gia, sao có thể ko cho….
Thấy xa xa trong bố trang, Đoàn công tử đang vui vẻ tán gẫu cùng khách quen. Con người này bình thường thì đối với gia thật lạnh lùng….. Rõ ràng là có kỹ năng chơi bời trác táng mà!
Tận trong lòng nó cảm thấy gia ko đáng bị như thế ── Đoàn công tử là ti tiện từ trong xương. Gia thật sai lầm mà.
Vài tên công tử là khách quen ngày trước của Trích Tinh lâu đến thăm, Đoàn Ngọc miễn cưỡng cười vui để đối phó với mấy kẻ có ý đồ bất minh này ──
Cậu khẩu Phật tâm xà mà nói: “Ah, ngài thấy mảnh vải gấm thượng đẳng này thế nào. Chỉ có vương công quý tộc mới mua nổi thôi đó. Nó được dệt từ mấy con tằm ngủ đông xa thật xa ở phương bắc đó. Trải qua nhiều công đoạn chế tạo phức tạp mới được như thế. Chậc chậc, này thật quý phải biết, đến Phàn gia cũng ko nỡ để lại cho ta.” Thuận miệng bịa chuyện, có ý đồ nói mấy chuyện giả dối để làm người mắc mưu.
Y cứ nghĩ là Phàn gia ở Cẩm Tiêm bố trang sẽ đối đãi với tiểu mỹ nhân thật tốt. Xem ra ko phải như thế. Lâm công tử nhìn thật kỹ mặt mỹ nhân, rất cảm thông khi thấy cậu chịu ủy khuất.
Tiểu quan đẹp nhất Trích Tinh lâu đi theo Phàn gia, việc này đã sớm truyền khắp xóm cô đầu, đến tai những người tương tư cậu thời.
Y dù ko cam lòng ko đạt được sự ưu ái của mỹ nhân. Nhưng xét về tài lực, có mấy người có thể so được với Phàn gia của Cẩm Tiêm bố trang.
Huống chi, Phàn gia lại nổi danh là thương nhân thành thật, xử thế khoan dung, được nhiều người tán thưởng. Trích Tinh lâu Hoa lão bản cùng Phàn gia kia chắc có vài phần giao tình. Hiện giờ ai dám kiếm chuyện, cùng hắn tranh tiểu mỹ nhân.
Lâm công tử lập tức an ủi: “Phàn gia là thương nhân, đem lợi ít cân nhắc trước tiên cũng là chuyện đương nhiên thôi mà.”
Thân là con cháu của đại tài chủ, ko muốn tiểu mỹ nhân chịu nhiều ủy khuất, liền ra tay hào phóng, y nói: “Vải này bao nhiêu ta mua tặng ngươi.” Y mới ko nỡ bạc đãi tiểu mỹ nhân. Đừng nói tấm vải, dù cho tiểu mỹ nhân muốn hái sao trên trời, y cũng sẽ cố nghĩ cách để cho câu vui.
“Ta sao không biết xấu hổ để Lâm công tử tiêu phí vì mình.” Đoàn Ngọc tuy miệng nói như thế nhưng tay lại giả vờ nắm chặt tấm vải gấm ko chịu buông. Ngẩng đầu, lộ tra gương mặt tuyệt mỹ với má lúm đồng tiền, nhất thời làm cho Lâm công tử mê mệt.
Hắn mím môi, giả vờ khó xử, “Gấm này đến lượng lận đó.” Dân thường cố gắng cũng có thể mua được, nói chi đến tên công tử lắm tiền phá của này.
“ lượng có là bao. Bản công tử cái gì cũng ko có, chỉ có tiền.” Lâm công tử lập tức lấy ra ngân lượng, cười gian xảo ngắm nhìn hai má trắng noãn của tiểu mỹ nhân ….. Nhớ quá. Muốn âu yếm.
Đoàn Ngọc đã thấy nhiều bộ mặt thèm nhỏ nước dãi này rồi. Lòng thật xấu xa. Đồ cóc ghẻ ── mục đích đơn giản là muốn ăn thịt thiên nga.
Cậu cười đến mị hoặc lòng người, nhưng lòng lại cảm thấy ghê tởm. Trước kia ở trích tinh lâu đã chướng mắt mấy tên công tử đàng này rồi. Cố gạt hắn chẳng qua là ── Cậu đang cần lượng để trả lại cho nam nhân xấu xí.
“Lâm công tử thật hào phóng. Còn nhớ đến ta mà ghé thăm. Nếu ko nhận là ko nể mặt rồi, đúng ko?”
Chỉ cần có thể làm tiểu mỹ nhân vui, muốn y tiêu phí nhiều hơn nữa cũng đáng giá mà. Lâm công tử đem ngân lượng đưa cho đại mỹ nhân, đồng thời ám chỉ nói: “Sau này, nếu muốn thứ gì, có thể đến tìm ta.”
Đoàn Ngọc vờ như thẹn thùng mà cúi đầu. Nghĩ thầm nam nhân này tính tình chính là── thấy mật liền bu lại. Yêu nhất chỉ là sắc đẹp mà thôi.
Trong đầu thoáng chốc liền hiện lên gương mặt bất đồng. Trước giờ chỉ có Hoa gia là người đầu tiên cũng là duy nhất cậu cam tâm tình nguyện kính dâng. Biết rõ mình chỉ là đồ chơi. Hoa gia vốn vô tình…..
Thái độ khinh ghét dần chuyển sang sầu khổ. Đôi mắt tối tăm sớm đã bị giăng kín sương mù. Từ trước đến nay, cậu đều một lòng tình nguyện vì Hoa gia mà tồn tại. Cố đạt danh hiệu hồng bài, mặc kệ khách nhân, sớm đã ko còn chút tôn nghiêm. Cậu vẫn có muốn nói là ko cần…..
Nặng nề nắm chặt lấy ngân lượng. Thật mai mỉa trong lòng của Hoa gia cậu chẳng qua chỉ là vật phẩm, để đem cho nam nhân xấu xí.
Si tâm vọng tưởng trên đời này còn có người đối xử thật lòng với cậu, chẳng qua là mộng tưởng mà thôi! Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên nhìn Lâm công tử, thầm so sánh y cùng nam nhân xấu xí bỏ tiền ra mua cậu cũng có gì khác nhau đâu.
Kẻ có tiền liền có thể bỏ ra để mua tình yêu. Tình cảm của cậu bị đem ra tùy tiện mặt cả. Thật nhục nhã mà!
Oán hận chôn sâu tận đáy lòng, cậu giả vờ nói: “Hảo.” Cố che đi cơn giận đang chực chờ bùng nổ ── chờ kiếp sau đi!
Chờ cậu đầu thai là trâu, làm ngựa, còn hơn làm người hạ tiện để mặc người đem bán như vậy.
Thầm cắn răng vòng qua người Lâm công tử, đem ngân lượng trả lại quầy. Đoàn Ngọc mờ mịt nhìn ra ngoài cửa. Cậu trời sinh đã cao ngạo quyết ko để mình thiếu người ta cái gì. Từ lúc bán thân chôn mẹ, thì cậu đã bắt đầu sống kiếp ko nợ nần ai cả….
Lâm công tử ko kềm được cảm giác vui sướng, bước đến quầy tính tiền giễu võ giương oai, “ lượng này là mua vải cho Đoàn công tử may áo mặc. Ngươi hãy nhớ cho kỹ ah.”
“Ah” Đây quả thật là dấu hiệu mờ ám má. Thật làm gia xấu mặt. Thẩm Tứ đợi người ngoài đi rồi không kềm nổi mà nói thật thối “Vô sỉ!”
Thứ Đoàn công tử đang ôm trong lòng làm gì đến lượng, chỉ cần bỏ ra ba lương là có thể mua được rồi. Nó nhất định phải đem toàn bộ sự việc nói rõ với gia ── Đoàn công tử không xem gia ra gì, còn định vụn trộm với người ngoài nữa.
Phàn Chân Tường vừa về đến tiệm vải thì nghe Thẩm Tứ báo cáo toàn bộ tin tức ──
“Gia, ngài tốt nhất là nên chú ý chút. Đoàn công tử không đáng để ngài tiếp tục giữ lại bên người. Lỡ như hắn ta làm ra mấy chuyện vụn trộm bại hoại, thì mặt mũi của gia còn để ở đâu nữa đây.” Thẩm Tứ nhìn trái nhìn phải, sợ mấy lời này sẽ có người nghe thấy.
Sắc mặt của Phàn Chân Tường trong phút chốc trầm xuống. Hắn ko tin trừ khi chính mắt nhìn thấy….. Nhưng, Thẩm Tứ sẽ ko bao giờ nói dối.
Lòng bắt đầu dao động. Hắn tự cho là mình có thể hiểu được cậu nhiều lắm …. Thế thì giải thích như thế nào khi mình ko có nhà thì cậu liền xuất môn. Rốt cuộc là đi đâu…..
Lấy ngân lượng, tại sao lại ko nói thẳng ra….
Mày nhăn chặt lại, hắn vô cùng để ý chuyện thiên hạ nhận quà tặng từ người khác….. Là tính tình thay đổi thất thường hay là muốn chọc giận hắn….
Phàn Chân Tường không khỏi lắc đầu cười khổ ── Ko biết từ khi nào ….. Hắn lại trở nên để ý nhiều như vậy.
Đưa tay xoa xoa đôi mắt đang buồn bực. Hắn ko khỏi tự giễu mình: “Thẩm Tứ, đến khi nào thì ta mới có được Đoàn nhi?”
Ách, đột nhiên hỏi đến chuyện này làm nó rất ngạc nhiên “Gia, sau khi chuộc thân rồi thì Đoàn công tử đương nhiên là của gia. Này còn phải hỏi sao!”
Phàn Chân Tường nhìn theo cầu thang bắt lên lầu hai. Biết cậu cố tình tránh mặt mình. Đầu cứ quẩn quanh những lời cậu từng nói ──
“Ta một chút cũng không thích nam nhân xấu xí kia. Bị bắt ở cạnh hắn mới là ủy khuất!”
“Nếu hắn muốn trốn, ta sẽ ko ngăn hắn.” Phàn Chân Tường dứt lời, đứng thẳng dậy.
Thẩm Tứ chớp mắt cái ngạc nhiên, “Gia đang nói chuyện khùng điên gì vậy ah!” Trực tiếp đuổi người đi có phải là được ko. Thẩm Tứ bực mình đá vào quầy cái. Nghĩ mãi ko ra, trong đầu gia là đang nghĩ cái gì!