Tô Tử Tiêu là một phụ nữ mạnh mẽ. Gia phong nghiêm cẩn, cuộc sống tương đối sung túc khiến cô có dũng khí nghỉ học vào năm thứ hai đại học, cũng bởi vì giận dỗi chuyện tình một đêm khiến cô mang thai. Cô không để ý mọi người phản đối mà kiên quyết sinh đứa bé ra, cho dù ngay cả tên cha ruột của đứa bé là gì cũng không biết. Cô dùng tuổi trẻ gây dựng sự nghiệp cho mình, không muốn dựa vào đàn ông, càng không muốn phụ thuộc vào đàn ông.
Theo như lời cô ấy thì—— tôi hiện tại có xe, có nghề nghiệp, có con, còn muốn đàn ông làm gì?
Vì vậy, một Tô Tử Tiêu như thế có thể đe dọa Phương Á Hi ngay tại ngoài đường phố, cũng có thể ôm đứa bé ba tuổi đứng trước cửa căn hộ số tòa nhà B đường Vô Thường, chủ nhà là Tống Gia Diễn.
“Này, có thể cho tôi vào thắp nén hương được không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Gia Diễn nhìn thấy Tô Tử Tiêu ở khoảng cách gần như thế này. Lần đầu tiên chỉ là một hình bóng, còn lần thứ hai thì lại chỉ là một gò má không rõ.
Tô Tử Tiêu là một mỹ nữ Giang Nam thanh tú tháo vát, nhưng tính khí tuyệt đối khí phách ngang ngược.
Tống Gia Diễn cứ đứng ngây người ở trước cửa như vậy, tay vẫn còn nắm chốt cửa. Mãi đến khi Đinh Đinh bay tới chọc vào lưng anh thì anh mới lắp bắp nói: “Thắp…thắp hương?”
“Bên trong có thứ tôi cần làm mà anh chỉ cần cho tôi đi vào trong, đứng trước cửa sổ trong phòng khách là được.” Tô Tử Tiêu giơ lên một túi nilon, một chân bước qua ngưỡng cửa, còn đứa bé giao cho Tống Gia Diễn, “Anh Tống, phiền anh trông con tôi một lát. Tôi chỉ vào thắp nén hương cho một người bạn một lát thôi. Sẽ rất nhanh!”
“Không… Không phải… Tôi….” Tống Gia Diễn luống cuống tay chân ôm lấy bé con, vừa quay đầu thì thấy Tô Tử Tiêu đang kinh ngạc chỉ vào bài vị trong hộc tủ.
“Anh biết Đường Đinh?!”
Tống Gia Diễn thận trọng ngồi đối diện Tô Tử Tiêu, Đinh Đinh ghé vào bên cạnh bàn trà, mắt lấp lánh nhìn cô bạn thân trong truyền thuyết.
“Anh nói anh tên là Tống Gia Diễn, từ thành phố C tới?”
Tống Gia Diễn gật đầu, bộ dáng giống như là gặp mẹ vợ, ho nhẹ một tiếng, anh nói: “Tôi và Đinh Đinh quen biết trong một trường hợp tương đối đặc biệt, chúng tôi….”
“Không phải là ở trong quán rượu chứ?” Tô Tử Tiêu chen vào, đáy mắt hiện lục phát sáng: “Đường Đinh Đinh cuối cùng khi còn sống cũng làm đúng được một việc, cho Nhiếp Phàn đội mũ xanh. Rất tốt!!!!!”
Tống Gia Diễn trợn mắt, vội xua tay: “Cô hiểu lầm…hiểu lầm rồi. Chúng tôi không có… Chúng tôi là quan hệ bạn bè bình thường…”
“…” Im lặng vài giây, Tô Tử Tiêu sờ sờ đầu gối, thở dài nói: “Bây giờ còn nói những thứ này làm gì nữa chứ, người đã không còn…”
Tô Tử Tiêu thắp hương trước bài vị Đường Đinh, sau đó cô nhận con mình từ trong ngực Tống Gia Diễn rồi nói: “Đường Đinh trước khi chết có gọi điện cho tôi. Khi đó chúng tôi đang ở nước ngoài. Lúc trở vềcũng chỉ có thể nhìn thi hài cậu ấy lần cuối.”
Tống Gia Diễn cả kinh: “Cô nói cái gì?”
“Cậu ấy khi đó chắc hẳn uống rất nhiều rượu, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó không rõ lắm. Tôi chỉ nhớ cậu ấy nói Nhiếp Phàn và Phương Á Hi ở bên nhau, Phương Á Hi còn mang thai, nói trong lòng cậu ấy rất khó chịu. Tôi mới nghĩ để cho cậu ấy uống say cũng tốt, thời gian đau khổ sẽ ngắn hơn một chút, ai ngờ cậu ấy chết như vậy….”
“Tôi hiểu Đường Đinh rất rõ, chỉ một chút cảm mạo thôi cũng sẽ đi bệnh viện hỏi bác sĩ tùm lum, người sợ chết như vậy làm sao có thể nghĩ đến tự tử chứ? Ai biết được có phải người nào thừa lúc cậu ấy uống say rồi đẩy cậu ấy xuống hay không? Còn con tiện nhân Phương Á Hi kia, cô ta nhớ thương Nhiếp Phàn cũng không phải là ngày một ngày hai. Tôi đã bao nhiêu lần cả ngoài mặt hay ngấm ngầm cảnh báo Đường Đinh, nhưng đồ ngốc kia vẫn cứ không nghe!”
“Cảnh sát lại khẳng định cái chết của Đường Đinh không có liên quan gì đến bọn họ, tôi còn biết nói thế nào. Thời gian trước bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cũng không nghĩ đi tìm Phương Á Hi nói chuyện. Giờ thì tốt rồi, mọi chuyện cũng đã thu xếp được ổn thỏa. Đường Đinh Đinh có anh mỗi ngày hương khói cho nó, tôi thì sẽ nhận trách nhiệm đi bôi xấu Phương Á Hi và Nhiếp Phàn!” Tô Tử Tiêu hưng phấn siết tay lại, dáng vẻ không đạt được mục đích đến chết cũng không bỏ qua.
“Cô…cô bình tình một chút.” Tống Gia Diễn đầu đầy vạch đen: “Nhiếp Phàn dù sao cũng là luật sư….”
“Anh ta? Tôi không sợ. Chuyện của anh ta và Đường Đinh không nói cho ông bên nhà biết là đã nể mặt anh ta lắm rồi. Nếu anh ta có gan tố cáo tôi, đến lúc đó nhìn xem ai mới là người thân bại danh liệt!”
Đinh Đinh ôm cổ Tống Gia Diễn, nghe lời Tô Tử Tiêu nói, cô vẫn cho là trên thế giới này ngoài anh ra sẽ không còn ai để ý đến mình nữa, không ngờ vẫn còn có cô ấy. Mặc dù cô không nhớ, trong suy nghĩ cũng chưa từng gặp qua cô ấy, thế nhưng Đinh Đinh lại không tự chủ muốn thân thiết với cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy.
Muốn biết số điện thoại của Tô Tử Tiêu, sau khi nhìn cô ôm con gái đi về, Đinh Đinh mới rối rắm nhìn Tống Gia Diễn nói: “Tống Tống, thì ra Phương Á Hi đã có thai ? Vậy con của cô ta không phải bây giờ cũng được một tuổi rồi sao?”
“Em xác định cô ta hiện tại có con?” Tống Gia Diễn nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Phương Á Hi trước kia: “Anh luôn cảm thấy chuyện cô ta có thai chỉ là giả, có lẽ là muốn kích động em chia tay, nói không chừng Nhiếp Phàn cũng không biết gì.”
Đinh Đinh phồng mặt lên, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô ta gạt em chuyện mình mang thai, sau đó em đau lòng mà uống rất nhiều rượu, rồi chết?!”
“Em mói chuyện có cần lược bỏ nhiều như vậy không? Giữa ‘Uống rất nhiều rượu’ cùng ‘Đã chết’ còn rất nhiều sự việc xảy ra? Đừng nói với anh là em uống rượu đến chết, cái chết này cũng thật gượng ép!”
Đinh Đinh ủ rũ: “Tống Tống, nếu như em chết như vậy, anh cũng không thể ghét bỏ em!”
Từ khi phát hiện Tống Gia Diễn ở trong căn hộ của Đường Đinh khi còn sống, lại quen biết Đường Đinh, Tô Tử Tiêu thường xuyên đến, mặc dù chữ ‘thường’ này có vẻ hơi xa.
Một buổi chiều mát mẻ, Tông Gia Diễn đang che mặt chơi đùa cùng cô bé Tô Manh, anh không tài nào nghĩ ra việc giống như mẹ thì tính cách dưỡng thành như thế nào. Chẳng lẽ cô ấy không biết tên bố đứa bé?
Đinh Đinh dựa vào vai Tống Gia Diễn, nhìn Tô Manh nhất thời rầu rĩ một phen, “Tống Tống, em cũng muốn có con.”
Vừa đúng lúc Tô Tử Tiêu cầm điện thoại ra ban công nói chuyện, thấy người đi ra xa, Tống Gia Diễn mới giật mình quay đầu lại, thấp giọng quát: “Mẹ nhà người ta cũng đang ở đây! Không được đòi những cái không có. Tô Manh lại đáng yêu thế này cũng không thể đem biến thành ma đươc đâu!”
Đinh Đinh sửng sốt một chút, nhìn lại Tống Gia Diễn cau mày, lại nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Tô Manh, mới phát hiện lời của cô bị hiểu lầm, “Tống Tống, em không phải là….”
Giải thích còn chưa xong, ngoài ban công chợt truyền đến một trận sư tử rống.
“Nhiếp Phàn anh bị tiểu tam mê mẩn đến tâm thần phân liệt rồi hả?!! Bà đây muốn chỉnh cô ta thì làm sao? Người phụ nữ của anh? Người phụ nữ của anh thì làm thế nào? Trước đây, lúc cô ta ăn hiếp Đinh Đinh, anh có đứng ra bảo vệ cô ấy sao?”
“Nói tôi không đứng đắn? Không phải Phương Á Hi nói cô ta mang thai sao? Đứa bé đâu? Chẳng lẽ gặp báo ứng rồi?”
“Anh không biết?!! Anh bảo tôi nói láo?!! Tôi thèm vào. Nói anh bị phân liệt đúng là không sai. Tôi có nói nữa cũng chẳng ích lợi gì. Đinh Đinh trước khi chết gọi điện cho tôi nói Phương Á Hi mang thai… Không thể? Không thể em gái anh! Con mẹ nó, anh tự mình đi mà hỏi rõ, hỏi cô ta nói gì trước mặt Đường Đinh! Tôi còn cho là anh biết chứ, thì ra anh là một thằng ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“… Bị phụ nữ trêu đùa cũng đáng. Đáng đời! Đinh Đinh tốt như vậy không biết trân trọng, hết lần này tới lần khác muốn ở bên cạnh con tiện nhân kia! Con mẹ nó, sau này đừng có mà lấy lý do này gọi điện cho tôi nữa, coi chừng tôi nói tất cả mọi chuyện cho bố anh biết. Muốn cho anh mặt mũi còn không biết xấu hổ.”
Tống Gia Diễn cùng Đinh Đinh ngồi dưới đất, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Tô Tử Tiêu hiên ngang từ ban công đi đến.
Cô gái này quả nhiên là dùng để cúng bái mà.