Tống Gia Diễn ở thành phố C đến hết Tết rồi mới kéo hành lý trở về thành phố A.
Căn nhà trọ trên đường Vô Thường mới chỉ có mấy tuần không ai ở qua mà không khí trong nhà có chút vẩn đục, đồ đạc trong nhà cũng bị phủ lên một lớp bụi mỏng. Tống Gia Diễn để hành lý xuống, lấy thùng nước trong phòng vệ sinh bắt đầu tiến hành dọn dẹp. Ngày trước, lúc Đinh Đinh còn ở đây tất cả đều do cô thu dọn, anh nhiều nhất chỉ là giúp cô lấy nước hoặc bê những vật nặng khác.
Lúc về đến căn hộ đã là bốn giờ chiều, đến khi Tống Gia Diễn trong ngoài dọn dẹp xong thì trời đã tối, bên trong tủ lạnh chỉ còn vài lon nước uống, bởi vì phải đi xa nhà nên trước khi đi Đinh Đinh đã kêu anh rút tất cả các phích cắm ra. Lấy mì gói từ trong một ngăn tủ, Tống Gia Diễn ngẩn ra một lúc lâu rồi lại đặt vào chỗ cũ, cầm chìa khóa ra ngoài mua đồ ăn.
Có lẽ là vừa qua Tết không bao lâu nên chợ đêm không náo nhiệt như mọi khi. Trên đường người đi lại cũng không nhiều, tìm một quán ăn tương đối sạch sẽ ngồi xuống, anh ngoài gọi một món kho ra thì còn gọi thêm bia, thứ mà anh không thường uống.
Tống Gia Diễn là người vừa uống rượu vào mặt liền đỏ, không lâu sau mặt anh đã đỏ như người uống say, nhưng thực ra anh mới chỉ uống có ba ly. Cầm cốc thủy tinh lên, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dường như mỗi người đều có người đi cùng, người giống như anh đã ít lại càng ít. Trước đây anh không quá để ý vì có Đinh Đinh bên cạnh, cho dù người khác không nhìn thấy được cũng không sao. Hiện tại thì sao, chân chính chỉ còn có một mình anh.
Vừa uống một hớp bia lớn, điện thoại di động chợt vang lên, lấy ra nhìn thì đúng là số Tô Tử Tiêu. Lúc này Tống Gia Diễn mới nhớ lúc mình rời nhà về thành phố C không nói với cô ấy, về đến nhà điện thoại di động cũng đổi sang số cũ.
Nuốt nuốt nước miếng, Tống Gia Diễn nhấn nút “Call”, cẩn thận “Alo!” một tiếng, đổi lại là giọng nói kinh người của Tô Tử Tiêu: “Tống Gia Diễn, mấy tuần nay anh chết ở chỗ nào rồi? Tôi có ý tốt đem đồ đến nhà anh chúc Tết, không ngờ em gái anh lại chơi trò mất tích, gọi điện thoại lại còn tắt máy! Anh muốn thế nào hả…”
“Cô, cô bình tĩnh một chút, tôi đến thành phố đón năm mới, quên không báo cho cô biết…..Ợ ợ ợ…..”
Tống Gia Diễn lại ợ rượu khi đang nói chuyện, Tô Tử Tiêu ngẩn ra, nói: “Tống Gia Diễn, có phải anh ăn cơm tối quá no rồi không?”
“Không phải, tôi đang uống rượu….”
Từ khi biết Tống Gia Diễn cho tới nay, dường như Tô Tử Tiêu chưa từng thấy anh uống rượu, trong nhà trọ cũng không hề thấy rượu hay cái gì đó. Cô vẫn cho rằng anh không uống rượu hay dị ứng với rượu chẳng hạn, nhưng bây giờ trong điện thoại vừa nghe nói anh đang uống rượu, giọng điệu cũng không như bình thường. Tô Tử Tiêu nghĩ hay trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì, khiến cho tâm tình không tốt? Nói thế nào thì anh cũng là bạn của Đường Đinh, lại là một người mới từ thành phố C trở về, có lẽ cũng nên quan tâm anh một chút. Vì vậy cô khẽ nhíu mày nói: “Vậy anh cẩn thận một chút, ngày mai tôi sang chúc mừng anh già thêm một tuổi!”
Tống Gia Diễn cười cười, nói: “Không cần phiền, năm mới đã qua lâu như vậy còn đến chúc mừng gì chứ? Cô nên chú ý Tô Manh một chút đi! Với lại tôi còn đang có một đống công việc cần phải làm….”
“Được rồi, một thời gian nữa tôi sẽ lại đến.”
Cúp điện thoại, Tống Gia Diễn đem những đồ ăn còn lại ăn hết, cầm chai rượu còn chưa uống xong tính tiền rồi đi về.
Trong phòng tối đen, âm u đến đáng sợ, Tống Gia Diễn cũng không bật đèn, để chai rượu xuống bên cạnh cửa rồi lần mò tìm đường vào nhà vệ sinh. Dùng nước lạnh xả vào mặt, giải chút rượu, anh lại lên giường nằm.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Đinh Đinh sẽ ở bên cạnh quấy rầy anh, nói anh không đánh răng, không rửa mặt đã đi ngủ, lười chết. Sau đó lại liều mạng thúc giục anh vào phòng vệ sinh, bắt anh làm xong thì mới ngừng nói. Có lúc anh cảm thấy rất phiền, đắp chăn kín lên mặt không quan tâm đến cô mà ngủ, dù sao cô cũng chỉ là ma, căn bản không thể làm gì được anh.
Bây giờ anh mới phát hiện, có người bên cạnh dài dòng như vậy cũng là một chuyện hạnh phúc, ít nhất là anh được quan tâm. Tống Gia Diễn ngơ ngác nhìn trần nhà, rất nhiều lúc chỉ cần anh yên tĩnh một chút, trong đầu lại nhớ đến cảnh cô dần dần biến mất cùng câu nói của cô. Anh không tin đó là lời nói thật lòng của cô, cái gì mà “Hãy quên cô đi”, cái gì mà “Tạm biệt”? Cô cho rằng buông xuống một đoạn tình cảm thực sự rất dễ dáng, rất nhẹ nhàng hay sao?
Nhắm mắt lại, Tống Gia Diễn siết chặt nắm tay, yên lặng ra một quyết định. Ba anh đã từng nói qua “Lúc biến mất chính là lúc sống lại.”, như vậy nhất định Đường Đinh đã ra đời trong một cái bệnh viện nào đó, anh muốn tìm cô, cho dù chỉ có thể xa xa đứng nhìn cũng tốt.
Ngồi ở bên ngoài nhà họ Tống, dường như gió đang quất từng cơn vào mặt đau rát nhưng Đường Đinh hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Cô chỉ là ma, đối với các tác nhân bên ngoài khác sớm đã không có cảm giác gì, thậm chí có lúc cô sẽ cho rằng mình đang sống trong một thế giới khác. Lời nói của ba Tống khiến cho Đường Đinh suy nghĩ rất nhiều, cô thực sự rất sợ những ký ức của kiếp này trong nháy mắt sẽ bị tiêu tán, không lưu lại một chút dấu tích nào. Nếu như cô biến mất, ký ức về cô của Tống Gia Diễn cũng biết mất theo thì cô cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn như vậy.
Thế nhưng, anh lại nhớ kỹ.
Cô sợ anh quên mất mình, nhưng lại càng sợ sẽ anh thương tâm. Nếu có một ngày hai người gặp mặt, cô lại không có một chút ấn tượng nào, anh sẽ như thế nào đây?
Tống Gia Diễn tìm tới, Đường Đinh cười nhìn anh, muốn đem bộ dáng của anh khắc thật sâu trong lòng, sau khi nói xong câu nói kia chỉ cảm thấy tầm mắt bắt đầu mờ dần, khuôn mặt Tống Gia Diễn, giọng nói của anh, tất cả dường như bị người ta nhấn nút dừng lại. Ngay sau đó, cô liền rơi vào bóng tối.
Lần đầu tiên mở mắt ra, hình như là ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu trên người cô, thứ ánh sáng gay gắt đến chói mắt. Đường Đinh không tự chủ “A!” một tiếng muốn giơ tay lên, lại phát hiện cơ thể nặng giống như chì, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Chờ thích ứng được với ánh sáng, Đường Đinh mới phát hiện đây là phòng bệnh đơn cả phòng trắng toát, cô vẫn còn đang truyền nước, thoạt nhìn túi truyền dường như mới được thay không lâu.
Vỉ sao cô lại truyền nước ở trong bệnh viện? Không phải nói cô sẽ sống lại trong tình trạng trẻ sơ sinh sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Bên này, Đường Đinh đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai.
“Bệnh nhân phòng đã tỉnh lại!! Bác sĩ Trần! Bác sĩ Trần!!”
Đường Đinh bị sợ hết hồn, cơ thể không động đậy được nên chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn về phía cửa. Người vừa kêu hẳn là một y tá, trong hành lang bỗng chốc loạn cả lên, có ba người xông vào phòng. Một bác sĩ, một y tá, còn có một người không rõ thân phận.
“Tỉnh lại là tốt rồi. Tối nay chúng tôi sẽ cho cô ấy làm một chút kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì thực sự không sao nữa. Chờ cơ thể cô ấy điều dưỡng tốt một chút, làm một số bài tập phục hồi, từ từ, không tới hai ba năm là cô ấy hoàn toàn có thể như người bình thường.”
Người phụ nữ mặc y phục Trung Quốc hướng về phía bác sĩ Trần ngàn vạn lần tạ ơn, vừa tiễn ông ta ra cửa vừa gọi điện thoại. Chưa tới mấy phút sau, bà đã đến ngồi bên cạnh giường bệnh Đường Đinh, vành mắt đỏ trìu mến nhìn cô. “Bé ngoan, con cũng đã ngủ mất năm năm rồi….”