“Anh có nhớ em không?”
“Có ăn cơm đi ngủ đúng giờ không hả? Không nên gạt em, em sẽ bí mật quan sát anh!”
“Em cũng muốn đi ra ngoài gặp anh, nhưng anh cũng biết là em không thể ra ngoài mà…”
“Ừ, trước tiên em sẽ nghĩ cách. Ừ ừ, ngủ ngon, hôn em một cái!”
“Không được! Anh hôn em trước rồi em lại hôn anh. Ngoan, không nên khó chịu nha, đại thúc!”
“Đại thúc?” Hai chữ này vừa thốt ra, mẹ Diêu đang cầm một đĩa điểm tâm đứng bên góc cửa nhất thời bị chấn động manh. Bà che miệng lại, một cảm giác lành lành từ từ tỏa ra khiến cho người ta rối rắm. Trong đầu bà không ngừng hỗn loạn, tưởng tượng ra một cảnh tượng con gái ngây thơ đáng yêu của mình ôm một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác có thể ngang với ba Diêu…
Ôi, trái tim yếu ớt của bà!
Mẹ Diêu đau lòng lặng lẽ rời khỏi cửa phòng Đường Đinh, sau khi để lại điểm tâm lại trong phòng bếp, choáng váng kéo chăn lên nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ba Diêu để cuốn tạp chí trong tay xuống nhìn mẹ Diêu một hồi, mới từ từ mở miệng nói: “Bà nghe trộm được cái gì sao?”
“Con gái…con gái chúng ta!” Mẹ Diêu kích động trở mình, mở mắt thật to nhìn ba Diêu, nói: “Không ngờ nó lại yêu một người đàn ông lớn tuổi. Một người đàn ông lớn tuổi. Nó làm như vậy, làm sao tôi chịu nổi?! TAT”
“Tôi vừa nghĩ tới sau này sẽ có một người tuổi tác gần bằng chúng ta, đến nhà nói muốn kết hôn với con gái chúng ta, lại còn cười gọi chúng ta một tiếng ba mẹ, thì tôi…tôi rất đau lòng! Ba nó ơi!”
Ba Diêu yên lặng, nhất thời không thể nghĩ ra được cách dỗ dành được người vợ không thể nào tự khống chế cảm xúc trước mắt này.
“Không được! Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp!” Mẹ Diêu đột nhiên ngồi thẳng cả người lên, nắm tay lại nói: “Đúng vậy, phải tạo một cuộc hẹn cho Nhiếp Phàn cùng Song Song, nhất định Song Song sẽ hiểu rõ được Nhiếp Phàn tuổi trẻ tài cao so với đại thúc kia tốt hơn nhiều!”
Đêm đó, mẹ Diêu mang theo một nửa an tâm một nửa thấp thỏm đi vào giấc ngủ.
Chạng vạng hai ngày sau, ba Diêu muốn nói chuyện với Diêu Đạm nhưng lại thôi, ánh mắt nhìn anh rất kỳ quái. Còn Đường Đinh bị mẹ Diêu trang điểm rồi kéo ra ngoài ăn tối.
Hai người dừng lại tại khu phố mua sắm nổi tiếng nhất thành phố A, các cửa hàng ở đây không chỉ đẳng cấp cao mà giá cả cũng là giá trên trời. Đường Đinh đi theo phía sau nghi ngờ nhìn mẹ Diêu. Chẳng lẽ đây là một bữa tiệc xem mắt đã được sắp đặt thật tốt?
Mặt tiền nhà hàng này không lớn nhưng nội thất lại khá xa hoa, mang đậm màu sắc thượng lưu. Thực ra, Đường Đinh không muốn ăn đồ Tây, vừa ăn ăn bằng dao nĩa thật cẩn thận, lại phải ăn một cách rất thục nữ. Nếu là như vậy, cô càng muốn đi theo Tống Gia Diễn đến chợ đêm gần đường Vô Thường uống bia, ăn đồ nướng.
Đứng ở trước quầy, sau khi mẹ Diêu tươi cười nhận điện thoại, quay lại nhìn Đường Đinh, nói: “Mẹ đột nhiên có việc phải đi một chút, con đến chỗ đã đặt trước đi, gọi món trước cũng không sao.”
Nói xong lại quay lại nói với nhân viên phục vụ số bàn đã đặt trước liền rời đi.
“Cô Diêu, hẹn được cô một lần thật là khó!”
Đường Đinh cứng đờ người đứng ở cách bàn hơn một thước, nghe vậy chỉ có thể cười gượng mấy tiếng rồi bước qua. Cô đoán được tối nay hẳn sẽ phải gặp một sinh vật giống đực, nhưng lại không đoán được sinh vật giống đực này lại chính là người đã bị cô từ chối rất nhiều lần, Nhiếp Phàn!
Đường Đinh thực sự rất muốn bùng nổ một trận, hướng lên trời gào thét: Anh là đồ nghiệt súc âm hồn bất tán hả!!!
Giật giật khóe miệng, Đường Đinh ổn định tâm trạng, bình tĩnh bước đến chỗ ngồi, thấy Nhiếp Phàn đang định đứng dậy muốn làm thân sĩ giúp cô kéo ghế, ngay lập tức cô đặt mông ngồi xuống, còn tự mình đem ghế dịch vào trong một chút.
Đụng phải một cái đinh không cứng không mềm, Nhiếp Phàn vẫn cười một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình: “Em muốn ăn gì? Món sườn cừu non chỗ này khá ngon…”
Chần chừ một hồi, Đường Đinh cầm lấy ví, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật ngại quá, tôi muốn đi toilet.”
Đi qua một lối nhỏ, đến khúc quanh, Đường Đinh vội vàng lấy điện thoại ra bấm số: “Tống Tống! Cứu mạng! Bạn gái bé nhỏ của anh bị bắt đi xem mắt!!”
“Địa chỉ.”
Tiểu lãnh địa sắp bị kẻ địch tới quấy nhiễu, ngụy đạo sĩ Tống Gia Diễn nhanh nhanh vẽ một cái hoàng phù nguyền rủa!
hoàng phù: loại giấy màu vàng mà các đạo sĩ hay làm phép
Lúc Tống Gia Diễn từ trên xe taxi xuống, đẩy cửa nhà hàng ra thì cũng là chuyện gần nửa tiếng sau. Chặn người phuc vụ lai hỏi, anh đi thẳng đến chỗ Đường Đinh nói.
Bữa tối, miếng bò bít tết trên bàn gần như không được động qua, Đường Đinh múc từng muỗng lại từng muỗng bánh pudding xoài ăn. Miếng thịt đầy máu trước mắt quả thực cô không cách nào ăn nổi, nhưng mà cô thật sự rất đói, chỉ còn thiếu kêu “ọc ọc” thành tiếng cho người ta biết.
Tống Tống làm sao còn chưa tới cứu mạng em?! >_
“Song Song, em cảm thấy khi nào chúng ta thích hợp ra ngoài?
Đường Đỉnh khá sửng sốt, không biết từ lúc nào đề tài của Nhiếp Phàn chuyển từ những câu chuyện lý thú về pháp luật sang thời gian hẹn hò, hơn nữa còn đem “cô Diêu” biến thành thân thiết “Song Song”.
Hừ! Song Song em gái anh! Song Song là để anh gọi sao?!
“Anh không có vụ án nào cần phải giải quyết sao? Anh rất rảnh rỗi?”
“….”
Trong lúc gương mặt Nhiếp Phàn đau khổ muốn giải thích mình cũng không phải là một người rảnh rỗi thì lại nhìn thấy một người đã rất lâu không gặp, Tống Gia Diễn, đang đi về phía hai người bọn họ.
“Tống Gia Diễn?”
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cùng với tiếng kêu của Nhiếp Phàn, thái độ của Đường Đinh hoàn toàn đối lập. Cô hung phấ đứng lên, xoay người ôm cổ Tống Gia Diễn: “Cuối cùng anh cũng đến, em chờ rất lâu rồi!”
Tống Gia Diễn vỗ vỗ nhẹ lưng Đường Đinh, cười một tiếng với Nhiếp Phàn, nói: “Đã lâu không gặp, luật sư Nhiếp.”
Nhiếp Phàn kinh ngạc đứng lên, ngón tay chỉ qua chỉ lại Tống Gia Diễn và Đường Đinh: “Anh, hai người đây là…”
Đường Đinh cười tươi như hoa lộ ra hai má lúm đồng tiền, vòng tay qua cánh tay Tống Gia Diễn, dáng điệu giống như là một đôi vợ chồng đang làm lễ cưới, “Anh Nhiếp, đây là bạn trai tôi, Tống Gia Diễn. Không ngờ hai người lại quen biết nhau. Thật ngại quá, tôi còn chưa nói qua với mẹ về chuyện của anh ấy, cho nên xin anh bỏ qua chuyện tôi không biết có bữa tối được sắp đặt như thế này.”
“Vậy thì, anh Nhiếp, chúng tôi xin đi trước. Bữa này tôi mời. Tạm biệt!”
Mặc dù đau lòng bữa tối này cô căn bản không ăn lại phải trả một khoản phí đắt đỏ, nhưng nếu như có thể thuận lợi giải quyết phiền toái Nhiếp Phàn này thì cũng thực sự rất đáng giá.
_______________________________
Sân khấu nhỏ:
Lần đầu tiên H, lúc Tống Gia Diễn tiến vào.
Đinh Đinh nhíu mày vỗ nhẹ lưng Tống Tống: “Tống Tống, Tống Tống, đau quá ….”
Tống Tống cứng đờ một lúc, “Vậy, vậy cái kia sưng thì làm sao đây?”
Đinh Đinh dùng ngón tay cào lưng Tống Tống, yên lặng không nói.
(Sưng làm sao? Sưng làm sao em gái anh! Chẳng lẽ em bảo anh dừng lại anh thật sự dừng lại không làm nữa sao?!)