Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành cực kỳ muốn gọi điện kêu cô quay về, anh muốn nói với cô, anh hối hận rồi!
Anh vẫn chưa chỉnh cô đủ, vẫn chưa phát tiết thoải mái với cô, cho nên, anh muốn cô lập tức quay lại.
Nhưng mà, điện thoại còn chưa thông, anh đã hung hăng dập máy.
Đúng là buồn cười! Anh biến thành người không quả quyết như vậy từ bao giờ thế? Lại còn, là vì Cảnh Phạm nữa chứ!
Làm sao có thể?
- ---
Lúc đi đến văn phòng của Thịnh Gia Ngôn, người Cảnh Phạm như bay lên.
Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, Dung Kỳ liền gọi đến.
“Phạm Phạm, lão Hoắc đồng ý rồi!” Anh rất vui vẻ.
“... Ừm.” Cảnh Phạm gật đầu. Cô cố gắng cũng chỉ là muốn có kết quả như vậy, không phải sao?
“Anh biết ngay là lão Hoắc sẽ đồng ý mà. Em đừng thấy bình thường cậu ấy lạnh như băng, thật ra trong lòng cậu ấy không như thế đâu. Cậu ấy vừa chuyển lại vạn cho anh, nói không cần tiền hủy hợp đồng nữa.”
Cảnh Phạm hoàn toàn thất thần.
Dung Kỳ ở bên kia nói gì đó, nhưng cô lại không hề để tâm.
Sau đó, cô cúp điện thoại, nhìn miếng băng dán cá nhân ngẩn người.
Thịnh Gia Ngôn đi tới, xé miếng băng cá nhân dán lên cho cô, rồi nói: “Chuyện hủy hợp đồng không thuận lợi sao?”
“... Không, rất thuận lợi.”
Thịnh Gia Ngôn liếc cô cái.
Cô tiếp tục nói: “Anh ta không cần mình trả tiền hủy hợp đồng, chỉ cần mình làm hết công việc đã được giao thì sẽ cho mình đi.”
Giọng nói, nhẹ giống như là không còn chút sức lực nào.
Thịnh Gia Ngôn đau lòng nhắc nhở cô: “Phạm Phạm, đây là chuyện tốt.”
Mắt Cảnh Phạm hơi đỏ lên, gật đầu. Như là mê hoặc bản thân, an ủi bản thân: “Ừm, là chuyện tốt...”
- ---
Cảnh Phạm bắt đầu bận rộn hoàn thành nốt công việc cuối cùng của mình.
Trong khoảng thời gian này, cô rất ít khi đến công ty.
Có một lần, cô vô tình trở lại công ty, không ngờ lại gặp được anh.
Anh vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, cùng bọn Lục Kiến Minh và Trần Lộc vội vàng đi từ trên lầu xuống.
Hai người, gặp nhau giữa sảnh lớn công ty.
Đã lâu rồi không gặp anh...
Hơn một tháng, từ cuối hạ đến đầu thu, vết cắn trên cổ cô đã sớm phai nhạt.
Cô không quản được mắt mình, cho nên chỉ có thể hồi hộp nhìn anh.
Anh đến gần, nhưng lại xem cô như người xa lạ lướt qua, lạnh lùng vô cùng.
Toàn bộ hành trình, ánh mắt anh không xao động một chút nào cả.
Rồi sau đó...
Bọn họ như hai người xa lạ gặp thoáng qua nhau.
Nếu không phải Lục Kiến Minh và Trần Lộc chủ động chào hỏi với cô, cô gần như đã nghĩ rằng cô và anh chưa bao giờ quen biết, gần như nghĩ rằng đêm đó của hai người chỉ là ảo giác mà thôi.
“Đây là việc cuối cùng phải làm ở Hoàn Vũ.” Trong căn phòng trọ nhỏ hẹp của Cảnh Phạm, Thịnh Gia Ngôn đưa hợp đồng cho cô.
Suy nghĩ của Cảnh Phạm cuối cùng cũng được kéo trở về.
Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn thông báo cuối cùng.
Một tuần nữa, cô và Hoắc Cảnh Thành sẽ cùng xuất hiện, kết thúc triệt để...
“Còn cái này--” Thịnh Gia Ngôn đưa một tấm thiệp mời cho cô.
Cảnh Phạm khép hợp đồng lại, nhìn Thịnh Gia Ngôn.
“Đây là thiếp mời buổi lễ trao giải cho phim điện ảnh và truyền hình, Dung thiếu bảo mình đưa cho cậu.”
“Dung Kỳ??”
“Anh ta cố ý hủy bỏ hợp đồng cho cậu trước, chính là vì buổi lễ trao giải này.”
Cảnh Phạm mở thiếp mời nhìn thoáng qua: “Bây giờ mình chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào cả, không thích hợp với những buổi lễ thế này đâu.”
“Nhân lúc vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào thì làm quen trước đã. Đợi sau này lúc có tác phẩm tiêu biểu rồi, bước lên thảm đỏ sẽ đỡ lo lắng hơn không phải sao?” Thịnh Gia Ngôn nói: “Mình đã chuẩn bị xong lễ phục cho cậu rồi, cậu nhất định không thể cô phụ mình được.”
Cảnh Phạm: “...”