Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Chanh Tử ngồi trên ghế đối diện, rung đùi, bé đột nhiên nói: “Cháu vừa gọi điện cô Phạm Phạm, dì ấy nói là dì ấy cũng rất nhớ chú.”
Cảnh Phạm ngẩng đầu.
Cô rất muốn phản bác lại Tiểu Chanh Tử, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại. Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, Hoắc Cảnh Thành tất nhiên là không tin.
Bên kia, người nào đó nghe những lời này liền giật mình. Anh đương nhiên không tin Cảnh Phạm lại có thể nói nhớ anh được. Ngay từ đầu, cô đã muốn rời khỏi Hoàn VŨ, giờ thì lại càng muốn cách xa anh hơn.
Nghĩ vậy, anh thở mạnh hơn, thấp giọng hỏi: “Cháu gọi điện cho cô ấy sao?”
“Vâng ạ!” Tiểu Chanh Tử gật đầu.
“Cô ấy... Có khỏe không?”
Tiểu Chanh Tử nhìn Cảnh Phạm trước mặt, lắc đầu: “Không tốt chút nào cả. Hình như có người xấu bắt nạt Phạm Phạm, dì ấy rất không vui, sức khỏe cũng không tốt.”
Anh chính là người xấu trong miệng con bé.
Một lúc sau, anh lại nói: “Cháu giúp chú chuyện nhé?”
“Dạ được.”
“Giúp chú gọi điện lại cho Cảnh Phạm.”
“Sao chú không tự gọi?” Tiểu Chanh Tử ngây thơ.
Hoắc Cảnh Thành mấp máy môi, chỉ nói: “Không tiện.”
Tiểu Chanh Tử gật đầu: “Vậy được rồi, chú muốn cháu nói với Phạm Phạm cái gì?”
Cảnh Phạm ngẩng đầu.
“... Nhắc cô ấy nhớ bôi thuốc lên vết thương.”
“Vết thương?” Tiểu Chanh Tử chớp đôi mắt to, dì Phạm Phạm có bị thương ở đâu đâu nhỉ? Sao bé không phát hiện ra?
Bên kia, Hạ Lễ Ngộ đi qua, vỗ vai anh: “Lão Hoắc, mau uống thuốc đi.”
Đây là y tá trưởng, quả thực rất giống một người mẹ.
Tiểu Chanh Tử nghe được, nghiêng đầu hỏi: “Chú, chú uống thuốc gì vậy? Chú không khỏe sao?”
Mắt Cảnh Phạm hơi lóe lên, khẽ chớp mắt.
“...Ừm, hơi cảm một chút, nhưng không sao cả. Ngược lại là cháu ý, dạo này trời lạnh, phải giữ gìn sức khỏe nhé. Ra ngoài phải mặc nhiều áo vào.”
“Vâng, chú cũng vậy nhé!” Tiểu Chanh Tử nói: “Dì Phạm Phạm đã có Tiểu Chanh Tử chăm sóc rồi, không sao đâu.”
“Dạo này dì cháu có hay bỏ mặc cháu không?”
“Không ạ... dì rất thương Tiểu Chanh Tử mà.”
Hoắc Cảnh Thành không phản đối chuyện này, chỉ nói: “Nếu lần sau dì cháu đi làm rồi lại vứt cháu ở IT"S thì hãy đến tìm chú, biết không?”
“Vâng, Tiểu Chanh Tử biết rồi ạ.” Cô bé gật đầu: “Cháu nhất định sẽ đi tìm chú.”
Một lớn một nhỏ, nói qua nói lại mấy câu rồi mới lưu luyến cúp điện thoại.
Bên kia, Hạ Lễ Ngộ cũng rất bất ngờ với cách nói chuyện dịu dàng của Hoắc Cảnh Thành.
“Nếu không phải cậu nói là nhặt được cô nhóc này ở bên đường thì tôi còn tưởng rằng là con rơi của cậu đấy.”
Hoắc Cảnh Thành không dáp lời, chỉ là lấy thuốc mà Hạ Lễ Ngộ đưa qua uống vào.
Đối với cảm tình với Tiểu Chanh Tử, ngay chính anh cũng không hiểu nổi.
Bên kia.
Tiểu Chanh Tử mới cúp điện thoại, Cảnh Phạm liền lặng lẽ cầm lại di động. Cô nghiêm túc nhìn Tiểu Chanh Tử, đang địng mở miệng thì Tiểu Chanh Tử nói: “Dì, dì bị thương ở đâu vậy?”
Cô bé nghiêng đầu, nhíu mày, bộ dạng lo lắng khiến lòng Cảnh Phạm mềm nhũn.
“Dì khỏe mà, không có bị thương.”
“Nhưng... chú bảo cháu nói với dì là nhớ bôi thuốc lên miệng vết thương mà.”
Cảnh Phạm hơi ngẩn ra...
Thì ra anh vẫn nhớ là anh làm cô bị thương...
Chỉ là, anh sẽ không bao giờ biết, có một số vết thương, cho dù có bôi thuốc nhiều thế nào cũng không khỏi được.