Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đã mấy ngày nay, bọn họ không gặp nhau, cũng không nói chuyện với nhau.
Thật ra thì, anh cũng muốn ký phần thanh lý hợp đồng kia, nhưng mà, cứ đến lúc đặt bút xuống ký thì anh lại không tự chủ được mà vo tròn ném tờ hợp đồng kia vào thùng rác. Qua nhiều ngày như vậy, tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng không biến mất. Ngược lại còn đè nặng xuống đáy lòng, càng đè càng nặng, khiến anh không biết phải bỏ tảng đá kia đi thế nào.
Loại cảm giác này, từ trước tới nay chưa từng có.
Nhưng Cảnh Phạm đã khiến anh nếm trải qua các loại cảm xúc khổ sở này, cũng không biết cô ấy lấy sức ảnh hưởng này từ đâu ra.
“Cô ấy là nhân viên công ty chú, cháu gặp cô ấy ở đây, cũng không có gì là hiếm.” Hoắc Cảnh Thành chỉ làm như bình thản đáp lại bé.
“Bây giờ cô ấy đang hẹn hò ở dưới lầu à nha.” tiểu Chanh tử hơi chán nản nói: “Chú ơi, có phải Phạm Phạm đã đến tuổi kết hôn rồi hay không? Có vẻ như cô ấy sẽ gả cho chú Dung…”
Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn tràn đầy tinh thần của tiểu Chanh tử dần trở nên buồn bã.
Hoắc Cảnh Thành ngừng động tác lại: “Cháu nói cái gì?”
“Có vẻ như Phạm Phạm sẽ gả cho người khác.” tiểu Chanh tử ngoan ngoãn lập lại.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành như ngừng lại, anh khép tập văn kiện trong tay lại, một tay chống cằm dưới, ngồi ở trên ghế làm việc, xoay một vòng.
Nhưng mà, tảng đá đang đè nặng trong lòng, không biến mất đi, khoảng khắc tiếp theo, anh như không thể nhịn được nữa ném bút ngồi dậy.
Đi được hai bước, anh lại chợt quay người lại, không nói gì cả, trực tiếp ôm tiểu Chanh tử ra khỏi cửa.
Bên ngoài, Trần Lộc đang sửa sang tài liệu, nghe thấy phòng làm việc của Tổng giám đốc có động tĩnh, cô ấy vội vàng ngẩng đầu. Đột nhiên thấy sắc mặt của boss vô cùng khó coi, cô chợt cả kinh, vội vàng cung kính hỏi: “Tổng giám đốc, tan sở chưa…”
Hoắc Cảnh Thành làm như không nghe thấy, anh ôm đứa bé đi qua cô ấy nhanh như một cơn gió.
Trần Lộc nhìn về phía Lục Kiến Minh vừa mới đi qua đây, nhẹ giọng hỏi: “Đây là thế nào?”
Lục Kiến Minh cũng mơ hồ lắc đầu: “Dù sao, thời gian gần đây tính tính của Hoắc tổng rất thất thường, làm cái gì chúng ta cũng phải cẩn thận.”
………………………….
Bên kia.
Lúc Cảnh Phạm đi vào Tây Mạn, nhìn quanh một vòng, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cửa sổ. Dáng vẻ anh ta khoảng tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, trầm tĩnh ngồi ở đó, vẻ mặt xa cách, hơi có chút lạnh nhạt.
Vẻ ngoài khá đẹp trai, nhưng so sánh với Hoắc Cảnh Thành mà nói, nhìn anh ta có vẻ lạnh lùng hơn, mang đến cho người ta cảm giác không dễ thân cận.
Chẳng qua là, đang êm đang đẹp sao mình lại nhớ tới người kia?
Cảnh Phạm hơi chua sót lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp nữa.
Đến khi cô lại gần nhìn thấy gương mặt đó, cô mới cảm thấy người này đặc biệt quen mắt. Thì ra, trước kia anh ta đã từng lên trang bìa và có một bài phỏng vấn với tờ tạp chí tài chính nào đó. Nếu cô nhớ không lầm, anh ta tên là Quản Huyền Minh. Nhưng mà, cô cũng không xem kỹ nội dung bài phỏng vấn đó.
Cảnh Phạm đi tới, cô hơi tự trách nói: “Xin chào, tôi đã chậm mất mấy phút.”
Quản Huyền Minh nhìn về phía Cảnh Phạm, anh ta khẽ gật đầu: “Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, tự giới thiệu về mình cho đối phương.
Cảnh Phạm quan sát đối phương, nói thẳng lời từ đáy lòng của mình: “Lấy điều kiện của Quản tổng, nhìn anh không giống như là người thiếu bạn gái.”
Cha cũng không lừa gạt cô, điều kiện của đối phương rất tốt. Chẳng qua là, dù cho người có khá hơn nữa, cuối cùng cũng không phải là người mà cô mong muốn.
Quản Huyền Minh đưa thực đơn cho Cảnh Phạm, lạnh nhạt nói: “Mấy năm trước, tôi đều đặt tâm tư ở trên công việc, bây giờ có tâm tư nhưng cũng không tìm được người thích hợp.”
Cảnh Phạm hiểu ý gật đầu, Quản Huyền Minh nhìn cô: “Cảnh tiểu thư cũng không giống như người thiếu bạn trai.”
Cảnh Phạm suy nghĩ, rồi nói thẳng: “Mặc dù tôi không có bạn trai, nhưng thật ra thì bây giờ tôi cũng không có suy nghĩ muốn có bạn trai. Thật xin lỗi, Quản tiên sinh, hôm nay tôi tới đây, là bởi vì anh có thể giúp Cảnh thị. Có thể nói như vậy là hơi xúc phạm đến anh, thế nhưng tôi không muốn lừa dối anh.”