Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hai người lớn tiếng như vậy, muốn không nghe cũng không được.”
Cảnh Phạm lo lắng nhìn anh ta: “Anh, tình hình công ty hiện tại thật sự rất tệ sao?”
“Em đừng để ý mấy chuyện này.” Cảnh Uyên nói: “Lát nữa anh đưa tiền cho em, bây giờ em đi kiểm tra chân trước đi.”
Cảnh Phạm mím môi: “Anh, nếu anh khó xử, em nghĩ cách khác. Tuy em không thích nghe Tô Vân Đình nói mấy lời đó, nhưng em cũng không có không hiểu chuyện như vậy.”
“Đừng để bụng lời mẹ nói, Cảnh gia chúng ta chưa sa sút đến mức ngay cả chút tiền cũng không có.”
…
Phòng cấp cứu.
Hoắc Cảnh Thành giao bệnh án của mẹ cho bác sĩ Hạ Lễ Ngộ đang trực ban cấp cứu: “Giúp tôi hẹn trước giáo sư Quách khoa thần kinh, hai ngày sau, tôi sẽ dẫn mẹ tôi đến khám.”
“Được.” Hạ Lễ Ngộ mặc áo blouse nhìn bên trong, lật bệnh án, quan tâm hỏi: “Gần đây tinh thần bác gái thế nào?”
“Vẫn như cũ.” Hoắc Cảnh Thành nhìn Hạ Lễ Ngộ, cau mày: “Mấy ngày nữa là ngày giỗ của anh cả, tôi lo cho bệnh tình của mẹ.”
Hạ Lễ Ngộ biết rõ chuyện nhà bọn họ, đã nhiều năm như vậy, bóng ma con trai và chồng lần lượt rời đi vẫn bao phủ bà, bao phủ toàn bộ Hoắc gia.
Mấy năm nay mẹ Hoắc gặp không ít bác sĩ, nhưng vẫn không có hiểu quả lắm.
“Mẹ cậu luôn hy vọng cậu và Mộ Vãn sớm kết hôn. Nếu hai người sớm sinh con, nói không chừng có thể giúp bệnh tình lão phu nhân chuyển biến tốt.”
Hoắc Cảnh Thành tựa vào hế, nhíu mày anh tuấn: “Thật không? Có thể tin lời bác sĩ nội khoa cậu?”
“Tin hay không thì tùy.” Hạ Lễ Ngộ đóng bệnh án lại: “Cậu và Mộ Vãn cũng kéo dài nhiều năm rồi, sớm muộn cũng kết hôn. Nếu cậu thật sự lo cho bệnh tình mẹ cậu, hoàn thành tâm nguyện này của bà cũng không tệ. Có cháu, tâm tư bác gái sẽ không vào những chuyện lúc trước nữa.”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi mỏng, như có điều suy nghĩ, không tiếp lời Hạ Lễ Ngộ.
Lúc này, có bệnh nhân của Hạ Lễ Ngộ đi vào, anh không ở lại nữa, đứng dậy rời đi.
Khi qua hành lang bệnh viện, anh thấy hai bóng người một nam một nữ.
Người đàn ông đưa lưng về phía anh, anh không thấy mặt đối phương. Nhưng cúi đầu, người phụ nữ đứng đó, anh ngược lại thấy rất rõ. Không phải Cảnh Phạm còn có thể là ai?
“Em cầm thẻ này đi. Bên trong có ngàn, nếu không đủ, nói với anh.”
A~ đúng là người đàn ông hào phóng!
Hay là nói, người phụ nữ này là một người rất có thủ đoạn.
“Em không cần nhiều như vậy.”
Lấy lui làm tiến?
“Không cần, em cầm trước đi, lỡ như sau này cần gấp.”
“Em…”
“Được rồi, đừng khách sáo với anh.”
Yên lặng.
Tựa như cô đang do dự.
Rốt cuộc cô vẫn đưa tay nhận thẻ: “Em sẽ trả lại cho anh.”
A~ chỉ làm dáng một chút.
Người đàn ông cười xoa đầu cô: “Đứa ngốc, giữa chúng ta còn nói cảm ơn? Anh nuôi em là phải. Em đi đâu, anh đưa em đi.”
“Không cần anh đưa, anh mau đi đi, em biết anh sắp họp, công ty cũng gọi bao nhiêu cuộc rồi. Em đến ngân cách gần bệnh viện.”
“Chân em…”
“Chân em đã băng kỹ, không sao. Anh đừng lo!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn Cảnh Phạm đẩy bả vai người đàn ông, cười đi ra ngoài.
Nụ cười trong sáng trên mặt cô giống như cây kim đâm vào mắt anh, rất chói mắt.
Người hại chết Quân Thâm, sao có thể cười rực rỡ như vậy chứ?
…
Cửa bệnh viện, Cảnh Phạm đưa mắt nhìn Cảnh Uyên rời đi, đang kéo chân chuẩn bị qua ngân hàng bên cạnh.
Vừa xoay người, mặt đụng mạnh vào trong ngực người đàn ông.