Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm vừa nghe vậy nhìn qua.
Quả nhiên, trong hộp không chỉ có một món quà, tổng cộng là năm món.
“Có cả công chúa Elsa con thích!”
“Mẹ, món này con cũng thích. Cuối tuần trước bạn Tiểu Mỹ cùng khoa cho con xem, nghe nói là phải qua Thụy Sĩ mới mua được!”
“Mẹ, con đội có đẹp không?” Đó là một vương miện nhỏ đội trên đầu, chế tác tinh xảo, vừa nhìn thấy giá trị không thấp.
Nhóc con kia hưng trí bừng bừng hỏi, như có được bảo vật.
Cảnh Phạm cầm lấy nhìn xem thử, lại cùng Cảnh Uyên liếc nhau.
Cảnh Phạm nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là nhà hàng tặng sao? Hình như rất quý.”
Phục vụ cười: “Ngài không cần cảm thấy áp lực. Nhà hàng chúng tôi ngày mai vừa đúng là dịp kỷ niệm năm nên mới có hoạt động như vậy, cũng muốn khiến khách hàng cảm thấy như đang ở nhà.”
Cảnh Phạm lại một lần nữa nói cảm ơn, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói rõ là chỗ nào được.
Cảnh Uyên lấy vương miện nhỏ đeo lên giúp Tiểu Chanh Tử, cười nhìn Cảnh Phạm: “Rất nhiều nhà kinh doanh đều dùng thủ đoạn như vậy hấp dẫn khách hàng, đây là chuyện tốt, đừng nghĩ nhiều.”
“Ừ!” Nghe anh nói như vậy, Cảnh Phạm trong lòng mới dần dần bình ổn xuống.
————
Buổi tối.
Cảnh Phạm không quay về đoàn, cô mang theo Tiểu Chanh Tử đến chỗ mình ở.
Cô chi tiền mua một căn nhà nhỏ ở nội thành. Hơn mét vuông, rất thích hợp để cô và Tiểu Chanh Tử ở cùng nhau.
Lúc lấy chìa khóa mở cửa, dì hàng xoám mang rác trong phòng ra đổ, nhìn thấy Cảnh Phạm, chào hỏi: “Về rồi à.”
“Vâng.” Cảnh Phạm xoa xoa đầu nhóc con: “Tiểu Chanh Tử, chào bà đi con.”
Tiểu Chanh Tử mềm mại gọi một tiếng ‘bà’, đối phương rất vui vẻ. Sau đó, lại nói: “Cảnh Phạm, về sau nếu cháu muốn về thì về sớm một chút, để ý chút.”
“Sao vậy ạ?”
“Hôm nay dì nhìn qua mắt mèo thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa phòng cháu. Qua mắt mèo dì cũng nhìn không rõ lắm dáng vẻ thế nào nữa, nhưng mà qua bốn năm tiếng gì đó, dì vẫn thấy anh ta đứng ngoài cửa. Dù sao dì ở bên trong cũng không thấy anh ta gõ cửa.”
Cảnh Phạm đáy lòng căng thẳng.
“Dì thấy, tám phần là fan của con tìm tới đây.”
Fan?
Một năm trước, Cảnh Phạm đúng thật có chút nổi tiếng. Nhưng sau này lại có scandal, vốn số fan không nhiều lắm của cô sớm cũng đã tan.
Một năm nay, tuy cô cố gắng đóng phim, nhưng cũng chỉ là vai phụ, hơn nữa đều chưa phát sóng. Cho nên fan của cô bây giờ chẳng còn lại mấy.
Còn có thể tìm đến nhà cô, cô cũng không biết là nên vui hay buồn.
Nói cảm ơn đối phương, dẫn Tiểu Chanh Tử vào nhà. Vẫn cẩn thận khóa trái hai lần cửa.
Buổi tối.
Nằm cùng Tiểu Chanh Tử trên giường.
Tiểu Chanh Tử cuộn tròn, chui vào lòng cô.
“Mẹ.” Một lúc lâu, đứa nhỏ mới nhẹ nhàng mở miệng.
“Ừ?”
“Có người theo đuổi mẹ ạ?”
Nghe thấy con mình đột nhiên hỏi vấn đề này, cô kinh ngạc, bật cười: “Sao lại hỏi thế?”
“Bên cạnh TV có hoa. Trên thiệp viết rất giống ba chữ ‘anh yêu em’.”
Cảnh Phạm nhớ ra, đó là của một ông chủ có tiền tặng.
Thật ra mình và anh ta chỉ gặp qua hai lần trong bữa tiệc, ba chữ ‘anh yêu em’ trang trọng như vậy mới chỉ thấy hai lần người ta nói ra, nhưng cô lại thấy quá lỗ mãng, cho nên cũng không cân nhắc.
Hơn nữa, hiện giờ, cô cũng không có tâm tình đâu mà bàn đến chữ ‘yêu’.
Cô cảm thấy tâm mình giờ như nước chảy, bình tĩnh trầm lặng.