Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

chương 38: chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Cao Lãng không lên tiếng, hai người kia cũng im lặng, cả ba rơi vào trầm mặc.

Ánh mắt Hoắc Cao Lãng trầm xuống, giọng nói chợt nghiêm nghị: “ cậu có ý kiến”.

David cũng nghiêm túc lên tiếng: “ Hoắc Cao Lãng, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết cô gái nhỏ ấy là cô gái tốt, nếu như cậu muốn chơi đùa thì tôi nghĩ không nên, phụ nữ ngoài kia cậu không thiếu không nhất thiết phải làm như vậy, còn nếu như cậu thật lòng nghiêm túc thì tôi ủng hộ cậu”.

Hoắc Cao Lãng yên lặng.

Anh đưa ánh mắt u ám về phía trước, trong lòng đang suy nghĩ những lời David nói.

Mạc Lâm đưa ly rượu lên chạm vào ly của Hoắc Cao Lãng, rồi nói chậm rãi: “Tôi thấy, nếu cậu thật sự muốn cùng cô ấy, hãy nói thẳng mọi chuyện với cô ấy, tôi đã lăn lộn trên tình trường nhiều năm, tôi đoán rằng trong lòng cô gái nhỏ có cậu…”

Hoắc Cao Lãng không trả lời, mà chỉ nâng ly rượu lên uống hết.

- “ hôm nay nói chuyện giống người rồi”.

David hờ hững lên tiếng.

- “ ông đây, hiếm khi có ấn tượng tốt với ai đó kể cả cậu tôi cũng không có ấn tượng tốt, nhưng cô gái nhỏ thì ngược lại nha” Khoé miệng Mạc Lâm nâng lên thành một đường cong: “ cô gái nhỏ ấy là cô gái phương đông xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, ăn mặc giản dị nhẹ nhàng nhưng lại thanh lệ thoát tục…”.

Hoắc Cao Lãng nhíu mày, có vẻ không vui nói: “Cậu cút được rồi!”

Đúng là hết cách, Mạc Lâm chỉ cần vừa nhắc tới gái đẹp liền không thể bình tĩnh được.

Nghe Hoắc Cao Lãng cảnh cáo, Mạc Lâm cười he he nói: “Tôi chỉ mới khen cô ấy xinh đẹp có mấy câu, cậu đã nóng nảy ghen tuông vậy rồi.

Xem ra nếu sau này tình cảm mặn nồng rồi tôi e là cậu sẽ biến cô ấy thành kim ốc tàng kiều”.

Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nhìn Mạc Lâm.

Anh đưng dậy lấy áo vest vắt lên trên tay thong thả đi ra khỏi phòng: “ hai cậu muốn ở lại bao lâu thì ở, tuyệt đối không được di dời đồ của tôi.”

Hoắc Cao Lãng đứng từ xa nhìn Lạc Hiểu Nhiên rất lâu, sau đó anh mới bỏ áo vest được anh vắt ngay ngắn trên khuỷ tay xuống, anh từng bước cứnh rắn đi về phía Lạc Hiểu Nhiên anh khom người xuống bế cô trở lại giường.

Vốn dĩ, Lạc Hiểu Nhiên ngủ cũng không được yên ổn, trong đầu cô cứ chập chờn mơ thấy một thứ gì đó, nên khi cả người cô được nhấc bổng lên cô liền giật mình tỉnh giấc đập vào mắt cô là màu trắng của áo sơ mi và mùi thơm bạc hà thanh mát quen thuộc, cô đưa mắt mơ màng nhìn lên, Hoắc Cao Lãng mấy ngày nay không về biệt thự đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh một lúc, sau đó lại dụi mắt, không biết có phải nằm mơ hay không.

Hoắc Cao Lãng quan sát biểu hiện của cô nhìn hành động dụi mắt ngây thơ của cô thì khẽ cười: “ nhìn xem tôi có phải là ma không hả”.

Nghe thấy câu nói của Hoắc Cao Lãng, Lạc Hiểu Nhiên khẽ gật đầu, sau đó vội nói: “ anh trở về rồi”.

- “ ừm”.

Hoắc Cao Lãng thả cô lên giường, sau đó chính mình cũng ngồi ở cạnh giường: “ tại sao lại ngủ ở sofa”.

- “ tôi ngủ quên”.

Lạc Hiểu Nhiên thành thật trả lời.

- “ ừm, em ngủ đi”.

Anh đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng anh, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn, lúc nãy vừa nhìn thấy anh trong lòng cô không hiểu tại sao đột nhiên lại rất vui, nhưng cô lại lo lắng, cô không biết đêm nay anh về có xảy ra chuyện giống như đêm hôm đó không.

Nhớ lại hình ảnh đêm hôm đó cô còn cảm thấy hoảng sợ, anh giống như là một người khác không phải là Hoắc Cao Lãng cô quen biết, Hoắc Cao Lãng cô từng quen biết mặc dù là anh luôn ép buộc, bức ép cô, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh tuyệt tình như vậy.

Trước kia, những lúc cô chống đối anh, cô nhìn thấy mặc dù anh không vui nhưng trong mắt lại có một chút kiên nhẫn.

Cô không dám nghĩ nhiều nữa, lập tức nằm xuống nhắm chặt mắt, hiển nhiên là chỉ nhắm mắt để đối phó thật ra cô ngủ được nữa.

Thời gian trôi qua khoảng chừng mười lăm phút cô nghe tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, sau đó có tiếng bước chân trầm ổn đi phía giường tiếp theo chỗ trống trên giường bên cạnh cô lúng xuống rất nhanh cô đã lọt vào vòng tay của người bên cạnh.

Hoắc Cao Lãng vừa mới tắm ra trên người còn hơi lạnh trực tiếp ôm Lạc Hiểu Nhiên vào lòng, cả cơ thể ấm nóng của cô bất ngờ bị vòng tay lạnh ôm làm cô giật mình: “ a, lạnh quá”.

- “ ngủ đi”.

Giọng nói lạnh băng.

Lạc Hiểu Nhiên không dám nhúc nhích nữa trực tiếp nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm trong lòng Hoắc Cao Lãng.

Nhìn Lạc Hiểu Nhiên ngoan ngoãn như vậy, Hoắc Cao Lãng hài lòng nhếch môi, ngay sau đó anh tắt đèn ngủ.

Căn phòng thoáng chốc tối tăm, Lạc Hiểu Nhiên mở mắt ra, cô hơi cựa người nhích ra xa người anh một chút.

Hoắc Cao Lãng để ý tất cả động tĩnh của anh, anh nhắm lúc cô vừa ngước mắt lên nhìn anh, anh mở mắt ra, trong bóng tối anh nhìn cô không chớp mắt, khàn khàn nói: “ em không muốn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện”.

Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, thật ra cô không ngủ mà cứ bị anh ôm chặt như vậy khiến cô cũng có chút khó chịu.

Anh gõ đầu cô, cánh tay ôm chặt lấy cô.

- “ nói cho tôi nghe một chút về em được không?”.

Anh hỏi cô.

Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc: “ hả”.

Cô liền nói tiếp: “ những gì anh tìm hiểu được chỉ có nhiêu đó thôi”.

Anh khẽ nhíu mày: “ em chắc ăn chỉ có nhiêu đó thôi”.

- “ ừ, xuất thân của tôi không quá phức tạp đâu”.

Anh im lặng một lúc rất lâu, không thấy anh lên tiếng Lạc Hiểu Nhiên tính đâu anh đã ngủ thì anh đột ngột lên tiếng: “ chúng ta cân nhắc một chút vế mối quan hệ của chúng ta được không”.

Cô tỏ vẻ kinh ngạc, "Hả?"

- “ từ năm mười lăm tuổi sau khi mẹ tôi qua đời, thì dường như tôi đã không biết tình cảm là gì, tình yêu đối với tôi càng là thứ xa xỉ, phụ nữ đối với tôi chẳng qua chỉ là một thứ để mua vui, phụ nữ đã qua tay tôi bao nhiêu người, nói thật với em tôi cũng chẳng nhớ nỗi.

Nhưng em lại là một ngoại lệ của tôi, tôi thừa nhận ngay từ ban đầu tôi ép buộc em cưỡng ép em là vì tôi muốn chính phục lòng hiếu kì của đàn ông, em lúc đó giống như một bông hồng có gai làm cho đàn ông khi đụng vào phải chảy máu, những thứ khó có được đàn ông chúng tôi càng muốn có được, ban đầu tôi đối với em là như vậy.

Bắt đầu từ lúc sống chung với em cũng chỉ là muốn trêu đùa em, muốn trói buộc em, nhưng tôi không biết mình lại sai sót ở đâu mà dần dần tôi cảm thấy em giống như một thứ gì đó không thể thiếu, căn nhà này trước kia tôi không hay quay về, chỉ là thỉnh thoảng hay có dịp nào đi gần đây tôi mới ghé, nhưng từ khi có em, thời gian trở về của tôi ngày một nhiều hơn, tôi thích khi về tới nhà là thấy được em, tôi thích nhất là những lúc tôi trở về phòng ngủ nhìn thấy em ngủ quên trên sofa, tôi thích nhất là mỗi buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy em nằm trong lòng tôi”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio