Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

chương 51: chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Hiểu Nhiên rùng mình, cơ thể căng thẳng không tự chủ được mà run rẩy, bên dưới của cô trước sự kích thích của Hoắc Cao Lãng nhanh chóng dâng lên một trận nhiệt lưu nóng đến lạ lùng.

- “ ưm… anh dừng lại”.

Lạc Hiểu Nhiên thở dốc cầu xin.

Ngón tay của Hoắc Cao Lãng bị nơi khít chặt của cô bao chặt lấy lúc này cũng đã ướt đẫm.

Nhìn cô gái thân thể đỏ ửng, cả người anh cứ như đang nóng sôi trào bừng bừng.

Anh nhanh chóng ngồi dậy dùng sức tách hai chân cô ra, nơi khít chặt của cô giống như đoá hoa nở rộ lập tức phơi bày trước mắt, anh trực tiếp vùi đầu vào nơi đó dùng lưỡi dỗ dành nơi mềm mại của cô.

- “ a….

Cao… Lãng..

anh dừng lại”

Cảm giác kích thích bất ngờ ập đến làm cô hoảng hốt hét lên, cả người lập tức mềm nhũng, hơi thở cũng trở nên khó khăn, cô thở dốc khó khăn, hoà vào nhịp thở dốc của cô là tiếng rên nhè nhẹ bị anh đưa đến cao trào lên xuống từng hồi.

- ưm… Cao Lãng… anh dừng lại, em… a… không chịu được nữa”.

Nghe tiếng cô khàn đặc cầu xin, anh lập tức ngồi dậy nhìn cô nhũng ra như nước, anh ôm cô vào lòng hôn lên môi cô, khàn giọng dỗ dành: “ bảo bối, em thả lỏng một chút nữa sẽ không đau” vừa nói anh vừa cạ sát nơi nam tính của mình vào chỗ nhạy cảm của cô.

Lạc Hiểu Nhiên hiện giờ cũng chẳng còn sức phản kháng, cô nằm im đó mặc cho anh làm.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nằm im chịu chết này, lửa nóng trong người Hoắc Cao Lãng dâng cao đến mức muốn nuốt cô vào bụng.

Anh hít sâu một hơi, sau đó nâng mông đẹp của cô lên nhanh chóng đẩy người tới.

- “ a… đau… anh ra ngoài”.

Nơi khít chặt của mình bất ngờ bị xâm chiếm, cảm giác đau đớn lập tức ập đến, cả cơ thể như bị xé rách, cô đau đến mức rơi nước mắt, nghẹn ngào cầu xin anh.

- “ Cao Lãng….em… đau quá… anh ra ngoài đi”.

Hoắc Cao Lãng nghe giọng cô có chút không đúng, lập tức dừng lại, anh lau khoé mắt cho cô: “ Hiểu Nhiên, đừng căng thẳng, một chút sẽ không đau”.

Lạc Hiểu Nhiên không biết gì ngoài lắc đầu, anh hôn lên môi cô, giọng trầm khàn kiềm nén: “ ngoan, thả lỏng, hiện giờ không thể ngừng lại được, em căng thẳng như vậy anh cũng khó chịu”.

Cô không biết được bên dưới của anh đã căng chướng đến mức đau đớn, hiện giờ bên trong cô đang khít chặt lấy anh, khiến anh cũng không dễ chịu.

Trước kia phụ nữ đối với anh chỉ mua vui, ở trên giường anh cũng chẳng chút quan tâm chỉ cần bản thân thoải mái là được, còn giờ đây ở trước cô gái nhỏ này, anh phải dỗ dành, dung túng.

Đây chính là anh tự làm tự chịu, cô gái nhỏ này đã bị anh chiều hư rồi.

Lạc Hiểu Nhiên ngoan cố lắc đầu: “ không được, anh làm em đau quá”.

- “ ngoan, em thả lỏng một chút nữa sẽ không đau”.

Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu nào chịu nghe.

Hoắc Cao Lãng hít sâu một hơi sau đó hôn lên môi cô cố chịu đựng mà dỗ dành.

- “ Hiểu Nhiên, ngoan, thả lỏng, đừng căng thẳng, em khép chặt như vậy anh vào được càng làm em đau hơn”.

Không nhận được sự đồng ý của cô, anh đành tự mình giải quyết hiện giờ anh không thể dung túng theo cô được nữa, anh không còn kiên nhẫn để chờ đợi cô được nữa.

Anh ôm chặt lấy cô, hai chân anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, môi anh vẫn gắt gao hôn lấy hôn để trên môi cô.

Bên dưới anh mạnh mẽ đẩy vào, bên trong của cô ấm nóng lập tức làm cho anh cảm thấy sung sướng…

- “ ưm..

ưm… Cao …..Lãng”.

Hoắc Cao Lãng rời khỏi môi cô, anh lau mồ hôi trên trán của cô, bên dưới vẫn chậm rãi ra vào, để cô dần dần hết đau.

- “ vất vả cho em rồi”.

Bên dưới của Lạc Hiểu Nhiên dần dần không còn đau nữa, mà thay vào đó là một cảm giác lạ cô không biết phải diễn tả như thế nào.

Thân dưới cứng rắn của anh chậm rãi ra vào, tốc độ mỗi lúc càng nhanh, mỗi cái đều đâm sâu vào.

- “ ưm… anh… xin anh…..”.

- “ em xin cái gì hửm….”

Hoắc Cao Lãng hôn lên môi cô, phải nói gương mặt cô lúc này, vô cùng quyến rũ hoà với tiếng rên rỉ của cô làm như mất khống chế, anh nhấn một cái thật mạnh vào sâu cô, anh sung sướng đến tận cùng, anh nhổm người dậy hai tay siết chặt lấy eo cô, anh mạnh mẽ đâm vào tiết tấu mỗi lúc mỗi nhanh và mỗi cái anh đều đi sâu vào nơi khít chặt cô.

- “ a… Cao Lãng …a… anh chậm lại…đừng mà”.

Lạc Hiểu Nhiên nghẹn ngào cầu xin.

- “ Hiểu Nhiên nói cho anh biết có thoải mái hay không”.

- “ ưm… anh chậm lại… em không chịu nổi nữa rồi”.

Anh giảm tốc độ chậm lại, anh hôn mạnh lên ngực cô, rồi ôm lấy cô, anh xoay người lại cô nhanh chóng ngồi ở trên người anh.

Lạc Hiểu Nhiên nhất thời hoảng hốt nắm lấy hai tay anh.

Anh nằm bên dưới nhưng vẫn nắm thế chủ động, anh nâng nhẹ nơi nam tính của mình ra vào bên trong cô.

Lạc Hiểu Nhiên nằm sấp trên người anh, môi cô chạm nhẹ lên ngực anh.

Anh thở dốc càng nặng nề, hành động vô ý của cô gái nhỏ này làm anh suýt chút nữa….

Thật là nguy hiểm…

Hoắc Cao Lãnh nhanh chóng để cô nằm dưới thân mình, đưa vật nam tính cạ nhẹ vào nơi mềm mại của cô, sau đó liền nhanh chóng đẩy mạnh tới, hai tay anh nắm chặt tay cô, bên dưới mạnh mẽ ra vào.

- “ ưm… anh chậm lại… em không chịu nổi”.

Lạc Hiểu Nhiên nỉ non cầu xin.

- “ bảo bối ở trên người em, anh không dừng lại được”.

Dứt lời anh mạnh mẽ ra vào, tầm ba mươi phút sau, anh mới miễn cưỡng buông tha cho cô, nhìn cô gái nhỏ mệt mỏi thiếp đi, lòng anh thoả mãn.

Anh hôn lên môi cô, sau đó lập tức bế cô vào phòng vệ sinh, vệ sinh sạch sẽ cho cả hai.

Nhanh chóng bế cô quay trở lại giường, anh ôm cô vào lòng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau...

Lạc Hiểu Nhiên khó khăn tiếp nhận ánh sáng từ mặt trời, cô cau mày khẽ mở mắt ra, bên cạnh anh vẫn đang ngủ say, cô ngây ngốc nhìn anh một lát.

Từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Cô động đậy cơ thể, phía dưới đau nhức khiến cô phải suýt lên, cô hít sâu một hơi nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa định bước xuống giường liền bị Hoắc Cao Lãng ôm lại.

- “ em thức sớm như vậy”.

Từ lúc cô nhúc nhích anh đã tỉnh dậy rồi.

Nhưng anh để xem cô làm gì, mà ngoài mong đợi của anh, cô đau nhưng vẫn không gọi anh.

Trong lòng anh liền không vui.

- “ em không ngủ được nữa, để em đi vào phòng vệ sinh.

Anh ngủ tiếp đi”.

Cô tháo tay ra khỏi cơ thể mình, hiện giờ trên người cô không có một tấm vải che thân, lúc này đây lại ngồi trước mặt anh, mặt cô nhanh chóng đỏ, ngại ngùng né tránh anh.

- “ anh bế vào” Dứt lời anh liền ngồi dậy, tắm chăn trên người anh cũng nhanh chóng tuột xuống, mà hiện giờ anh cũng không một mảnh vải che thân.

- “ A” cảnh tượng trước mắt làm Lạc Hiểu Nhiên ngại ngùng hét lên, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Hoắc Cao Lãng nhìn cô ngại ngùng thì khẽ cười đi đến bế cô lên: “ chẳng phải đêm qua vừa mới sử dụng nó xong sao, hiện giờ em còn ngại ngùng”.

Lạc Hiểu Nhiên trố mắt nhìn anh, sau đó ngại ngùng che mặt lại miệng lẩm bẩm: “ da mặt của anh mạ đồng hay sao? Sao lại dày như vậy”.

- “ Hửm, em lặp lại xem”.

Hoắc Cao Lãng thích thú hỏi lại cô.

Lạc Hiểu Nhiên cố gắng không nhìn mặt anh: “ lúc anh nói mấy chuyện này, anh không thấy ngại ngùng hay sao”.

Hoắc Cao Lãng lập tức cười gian tà kê sát tai cô thổi nhẹ một cái mới nói: “ trên cơ thể em chỗ nào cũng hấp dẫn cả”.

Anh cố tình trêu chọc cô.

Lạc Hiểu Nhiên thật không nói nổi nữa, cô quyết định úp mặt vào ngực anh im lặng không lên tiếng.

Nhìn hành động ngây thơ của cô Hoắc Cao Lãng nở nụ cười cưng chiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio