Lý Phiên Thành lái xe đến một nhà hàng Tứ Xuyên truyền thống vì Tử Lan muốn ăn món gì đó thật cay. Nhìn cô hì hụt bên nồi lẩu cay làm anh thấy buồn cười. Anh vốn cũng không phải là người thích ăn món ăn Tứ Xuyên, nhưng chính cô đã tạo cho a thói quen ăn được thức ăn vừa cay vừa nóng.
Suy nghĩ của anh lại trôi về hàng ngàn năm trước. Khi ấy, Lý Phiên Thành chỉ là thứ trưởng tử không được sủng ái của Phiên Vương, bị đức vua triệu vào cung làm con tin ý đồ muốn khống chế phụ vương đang thống lĩnh phương Nam.
Ngoài mặt Phiên Vương tỏ ra vô cùng yêu quý đứa con trai này, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết ông làm như vậy là để bảo vệ cho tam đệ, cũng là đích tử của mình và chính thất sinh ra - Lý Phiên Hào, nếu không làm như vậy,thì người đang chịu đựng trong cung cấm hiện tại đã không phải là Lý Phiên Thành mà chính là Lý Phiên Hào.
Khi còn bé, một mình đơn độc trong cung cấm, chịu đủ sự lạnh lẽo cùng khinh bỉ của những người xung quanh, cung nữ, thái giám hầu hạ mình cũng dễ dàng buông lời dèm pha chế giễu, bị bỏ đói là chuyện bình thường. Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày không ai chiếu cố đoái hoài tới đã làm cho cậu bé tuổi ngày thêm trầm lặng ít nói, dần dần hình thành tâm lý bài xích tất cả sự vật bên ngoài. Hoàng đế giam giữ người trong cung cấm nhưng không hề quan tâm cũng chưa một lần hỏi han đến, điều này càng làm cho đám cung nữ thái giám lên mặt không coi chủ tử ra gì mà lấy tâm hầu hạ.
Ngày qua ngày Lý Phiên Thành càng trầm mặc rồi cuối cùng không còn cất tiếng nói nữa, chỉ tồn tại như cái bóng vật vờ ở cung điện phía Tây - nơi hoang vắng và cũng xa cách nhất.
Cho đến một đêm mùa đông tuyết rơi trắng trời, số phận đã mỉm cười với chàng. Lý Phiên Thành vẫn nhớ rất rõ ràng, đó là vào một đêm đông của tháng chạp, tuyết phủ trắng xóa một lớp dày đặc trên các lối đi. Nước trong hồ cũng đóng băng tạo thành những con đường tắt nhanh chóng nhưng trơn trượt và nguy hiểm.
Một bóng dáng nhỏ bé run rẩy lầm lủi đi trên lối mòn tuyết trắng phát ra những tiếng bước chân sột soạt. Chàng lúc ấy đang rất lạnh và đói. Bộ quần áo trên người cũng là từ mấy năm về trước đem theo từ vương phủ, giờ cũng đã xuất hiện nhiều chỗ rách nhưng không ai giúp vá lại. Gió lạnh cứ lùa vào những lỗ hỏng trên y phục mà liếm láp da thịt chàng. Lý Phiên Thành đã đi bộ nhiều canh giờ nhưng vẫn không tìm thấy đám cung nữ phục vụ trong điện của mình, chúng đã không xuất hiện từ cuối buổi sáng, cũng không đem bữa trưa và tối đến. Chàng cảm thấy sắp kiệt sức rồi, không sao, chết ở đây cũng tốt, chấm dứt số phận làm con tin ở đây có lẽ là giải thoát.
Vừa nghĩ, Lý Phiên Thành vừa lê bước đi về phía trước. Không biết từ khi nào, chàng đã đi vào một rừng mai. Khắp nơi đều là hoa mai nở đỏ rực một góc trời. Trong đêm tối mai đỏ tuyết trắng sẽ là một cảnh đẹp tựa bồng lai nếu như người đang chứng kiến không lạnh và đói đến sắp chết thì sẽ thi vị hơn nhiều. Quan sát xung quanh, chàng thấy thấp thoáng có bóng mái đình nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều, đôi chân đã hướng phía đó mà đi tới.
Khi gần đến nơi, Lý Phiên Thành thấy thấp thoáng có ánh sáng và bóng dáng một tiểu cô nương đang đi đi lại lại trong đình. Chàng rất sợ gặp người lạ, trong cung cấm này không có ai là người tốt cả, nghĩ như vậy, Lý Phiên Thành liền trốn sau phiến đá to gần đình đưa mắt quan sát bên trong. Chàng nhìn thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, xấp xỉ tầm tuổi, hết đứng lại ngồi như đang chờ đợi ai.
“ hát-xi” chàng không ngăn cản được cái nhảy mũi bất ngờ kéo đến. Tiếng động đó làm tiểu cô nương giật mình, đưa mắt nhìn sang phía này, rồi nhanh chóng đi tới. Lý Phiên Thành chưa kịp trốn tránh thì tiểu cô nương đã xuất hiện trước mặt. Cô bé nheo mắt lại nhìn một lúc rồi nắm tay kéo chàng vào trong đình.
Không khí ở đây ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Cô bé kéo Lý Phiên Thành ngồi lên một chiếc ghế rồi di chuyển ngồi sang ghế đối diện. Trong đình thật ấm áp vì bên cạnh họ có lò sưởi thi nhau tỏa nhiệt. Đôi mắt chàng không rời ra được một bàn thức ăn trước mặt. Tiểu cô nương kia nhìn chàng cười thật tươi lộ ra lúm đồng tiền trên má.
“Huynh muốn ăn không?”, giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên, Lý Phiên Thành ngước lên nhìn cô bé rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống. Nhìn chàng lúc này như con thú hoang bị thương hoang mang và sợ hãi. Không chờ chàng trả lời, tiểu cô nương kia đã đưa đôi đũa đến.
Chàng do dự không biết có nên nhận lấy hay không thì lại nghe giọng ngọt ngào lần nữa “Huynh cầm đi, cùng ăn với ta cho vui, nghe ngự trù nói món này gọi là lẩu dê, ăn rất ngon nha! Ta rất thích ăn cay nên ông ấy đặc biệt cho nhiều ớt. Huynh ăn thử xem”
Lý Phiên Thành nhận lấy đôi đũa, cô bé kia cũng vui vẻ gắp thịt vào chén cho chàng. Nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng, vì cay quá nên ho sặc sụa, nhưng không từ bỏ chàng vẫn tiếp tục ăn. Lần này thì đỡ hơn, vị giác đã thích nghi được với vị cay nên không còn sặc nữa. Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục tỏa khói nghi ngút đối lập hoàn toàn với cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài. Cho đến nhiều năm về sau chàng vẫn không thể quên được lần đầu gặp gỡ đó. Đối với Lý Phiên Thành mà nói, đây chính là mỹ vị đời này được nếm qua, nhưng nó chỉ ngon nhất khi được thưởng thức cùng tiểu cô nương trước mặt. Không còn câu nệ gì nữa, chàng ăn ngấu ghiến thức ăn trên bàn, từ trưa đến giờ không có thứ gì trong bụng làm chàng quên hết những lễ tiết cần có.
Tiểu cô nương nhìn chàng ăn không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại còn thích thú gắp thêm cho chàng
“Huynh tên gì?” Cô bé tò mò hỏi
“Lý Phiên Thành” đây là lần đầu tiên chàng nói chuyên cùng người lạ kể từ khi đặt chân vào cung cấm, giọng nói giờ cũng trở nên khàn đặc mất tự nhiên.
“Vậy ta gọi huynh là Thành ca ca được không?”
Trầm mặc chốc lát, Lý Phiên Thành gật đầu.
“ Haizza, lẽ ra ta đang chờ Trương công công, nhưng chờ hoài vẫn không thấy, người lại cho ta leo cây rồi. Có huynh ở đây cũng tốt, giúp ta ăn hết bàn thức ăn này đi, đừng lãng phí.”
“Thành ca ca, áo huynh rách nhiều chổ như vậy có lạnh không?”
“Chỗ ta có cái áo choàng, vốn là đem theo cho Trương công công, người rất sợ lạnh nhưng tính lại hay quên, ta sợ người vội đến mà quên đem theo áo choàng giử ấm nên đã đem đến một cái. Người không có ở đây huynh lấy mà dùng.”
Cuối đầu che khuất ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không từ chối ý tốt của tiểu cô nương này, chàng nhận, một ngày nào đó, Lý Phiên Thành sẽ trả lại ân tình này.
Không khí trong đình dần trở nên hòa hợp, tiểu cô nương kia thao thao bất tuyệt hết chuyện nọ đến chuyện kia, Lý Phiên Thành chỉ im lặng lắng nghe, đôi lúc lại gật gù như đã rõ. Ánh mắt chàng dần trở nên dịu dàng hơn khi nhìn nàng nói chuyện. Đây là người đầu tiên ở trong cung cấm này chủ động nói chuyện, cho chàng ăn, còn cho chiếc áo choàng khoác đỡ lạnh. Ân tình này Lý Phiên Thành ghi tạc, sẽ có một ngày chàng hồi báo. Cô bé đang huyên thuyên đâu biết rằng giờ phút này đã trở thành ân nhân của người bên cạnh, và cũng từ lúc này, số phận của cả hai lại vô tình trói buộc vào nhau.
Đằng xa có tiếng chân người đi đến, họ cùng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, có nô tỳ đang đến gần. Cô bé quay sang nói với chàng
“ Thành ca ca, họ là tới đón ta, ta đi trước đây. Tạm biệt.” Nói rồi cô bé cười cười đứng dậy chạy ra khỏi đình. Lý Phiên Thành nhìn theo bóng dáng nhỏ bé trong lòng dấy lên cảm giác mất mác. Như quen thứ gì đó, cô bé xoay người lại chạy đến bên cạnh chàng
“ Thành ca ca, Tử Lan, ta tên Tử Lan, huynh nhớ nha!” Nói xong, cô bé xoay người chạy đi mất. Bóng dáng ba người họ cũng khuất trong màn đêm dày đặc.
“Tử Lan, là Tử Lan công chúa sao? Nàng chính là con gái của hoàng hậu, là đích nữ duy nhất của hoàng thượng và hoàng hậu sao!” Lý Phiên Thành thở dài, thân phận tôn quý như vậy, chàng... haizzz.
Lý Phiên Thành khoác chiếc áo choàng lên vai, kéo vạt áo khít vào nhau cho đỡ lạnh. Chàng lần nữa lầm lũi bước đi trong đêm tối trở về nơi ở của mình.