Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

chương 35: giấc mộng này ai sẽ tỉnh dậy trước (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 31: Giấc mộng này ai sẽ tỉnh dậy trước (3)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Phó Tây Bình dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, quay đầu lớn tiếng nói: "Được rồi được rồi, chơi của mấy người đi." Bầu không khí lại một lần nữa náo nhiệt lên.

"Đi, hai chúng ta ra ngoài hóng gió." Phó Tây Bình nói với Đường Kỳ Sâm.

Ban công của nhà anh ta cũng rất lớn, nghe nói là có vị trí ngắm cảnh đẹp nhất khu này, đứng từ đây có thể nhìn thấy Minh Châu Phương Đông. Phó Tây Bình ngậm điếu thuốc còn dư lại một nửa, híp mắt đánh giá Đường Kỳ Sâm, "Có ý gì đây hả?"

Đường Kỳ Sâm chống khuỷu tay trên lan can, sống lưng hơi cong xuống, xem chừng vẫn rất thảnh thơi. Anh nói: "Như những gì chú nghe được."

"Dĩ Ninh?"

"Ừ."

Yên tĩnh nửa giây, Phó Tây Bình lấy thuốc xuống, cau mày nói: "Được lắm Đại thiếu gia!"

Đường Kỳ Sâm cười cười, "Chú kích động như vậy làm cái gì?"

Phó Tây Bình thu lại biểu hiện trên mặt, đột nhiên trở nên trầm mặc. Gió từ bờ sông thổi lên, ánh đèn trong toàn bộ thành phố cũng dần tan ra trong làn hơi nước mênh mông nơi này, khiến cho lòng người thoải mái, lại có cảm giác vui tai vui mắt. Anh ta suy nghĩ một lúc, hời hợt hỏi: "Cũng từng ấy năm rồi, em nhớ hai người lúc trước cũng có đi đến đâu đâu."

Đúng là cái tình huống đó, Phó Tây Bình hắn tuy không tính là chứng kiến quá nhiều, nhưng cũng là cánh buồm đã đi qua ngàn dặm, giữa nam và nữ không phải cứ có chút dây dưa liền phải gặp qua là sẽ không quên được, không nói đến là nam hay nữ, ai mà không có quá khứ chứ. Nhưng kiểu như Đường Kỳ Sâm, anh ta cũng coi như được một lần mở mang tầm mắt. Có điều kiện tốt nhất, đứng bừa trong một đám người cũng vẫn mãi khoác trên mình cái xác tuấn tú xuất chúng, nhìn thế nào cũng giống như được ông trời ưu ái, thế nhưng đường tình duyên cứ mãi không thuận lợi, không khác gì kẻ khổ hành tăng.

Đường Kỳ Sâm nhìn ra mặt sông xa xa, một bên má chìm trong thứ sáng tối bất chợt, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến cực điểm. Nhìn một hồi lâu anh mới thu hồi ánh mắt, nói với Phó Tây Bình: "Hai người bọn anh lúc trước không đi đến đâu?" Anh hừ lạnh một tiếng, "Đúng vậy, nhờ có chú ban tặng, nếu cái miệng này của chú nói ít đi được vài câu thì ngày hôm nay anh cũng không rơi vào hoàn cảnh này."

Phó Tây Bình cắn phải lưỡi, nhưng vẫn không phục, "Đúng, là náo loạn hiểu lầm. Nhưng nếu không phải anh cứ do dự mãi với cô gái nhỏ nhà người ta thì có thành ra như vậy không? Sát giờ rồi còn bày đặt đi nấu cơm rồi mới vắt chân lên cổ mà đuổi theo tới ga tàu? Cuối cùng lại không đuổi kịp."

Đường Kỳ Sâm lập tức cau mày không vui, "Kha Lễ nói với chú?"

Phó Tây Bình á một tiếng, "Anh đừng có trừ lương, tội người ta."

Đường Kỳ Sâm quay đầu đi, thay đổi tư thế dựa lưng vào lan can. Quay lưng về phía gió thổi, khiến cho mấy chòm tóc trên đầu anh bị gió cuốn lên, che lại hàng lông mày phía trước, trong nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt. Phó Tây Bình hút thuốc xong, tự nhiên như không nắm tàn thuốc vào lòng bàn tay, ngón tay trỏ ép tắt lửa, cũng không thấy bỏng.

Anh ta hiểu rất rõ Đường Kỳ Sâm, vừa rồi ngay ở trước mặt nhiều người như vậy nhẹ nhàng nói ra một câu "Anh thổ lộ với người ta" cũng tương đương với việc chiếu cáo thiên hạ rồi. Anh có thể thẳng thắn nói ra, chứng tỏ trong lòng đã có chủ ý, hạ quyết tâm. Có người thích là sẽ oanh oanh liệt liệt, có người lại thu liễm trầm ổn, không phải cái gì cũng ồn ào ra ngoài, nhưng vẫn thừa khả năng không nói mà rõ ràng.

Đường Kỳ Sâm chính là kiểu người sau, giao tình với anh nhiều năm như vậy, Phó Tây Bình còn biết cả sáu năm thích đơn phương kia của anh. Những đối tượng hẹn hò sau đó đều không đáng nhắc tới, bởi cũng chỉ là người trong nhà sắp xếp cho anh. Còn với chính anh, cũng chỉ là cái người đi qua đường không hơn không kém. Một khi anh đã chủ động, thì chính là động tâm thật rồi.

Phó Tây Bình lại đốt một điếu thuốc, hỏi anh: "Còn An An thì sao? Phía An An anh tính bàn giao thế nào?"

Đường Kỳ Sâm lườm anh ta một cái. "Anh thì có cái gì phải bàn giao?"

"Tình cảm của An An với anh kẻ ngu si cũng nhìn ra được. An gia cũng đã chấm người con rể này rồi." Phó Tây Bình rất nghiêm túc nói: "Mấy năm trước khi anh trở về Á Hối, hạng mục vườn sinh thái đại dương kia An lão gia tử đã giúp anh không ít."

Khi đó bên trong Hội đồng quản trị không tính là hòa hợp, chia bè kéo phái ai cũng giữ khư khư lợi ích của mình. Đường Kỳ Sâm có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế CEO ít nhiều cũng là nhờ số lợi nhuận từ hạng mục kia. Ba của An Lam sử dụng quan hệ của mình giúp Đường Kỳ Sâm khơi thông trở ngại từ phía chính phủ. Mấy năm qua lợi ích móc nối giữa hai nhà vẫn chưa từng đứt đoạn.

"An lão gia tử coi anh là con rể tương lai, không phải vậy thì với cái tính tình vắt chày ra nước đó của ông ấy sao có thể đứng ra giúp anh chứ?" Phó Tây Bình đem lời triệt để nói rõ, "Những đạo lý này hẳn là anh so với em hiểu hơn cả."

Đường Kỳ Sâm không cho là đúng, "Ông ấy chọn đúng chỗ tốt, lợi nhuận nên có cũng không thiếu một phần."

Phó Tây Bình gẩy gẩy tàn thuốc, đều là người rõ ràng, chạm đến là được rồi. Anh ta thở dài, "Anh kiềm chế một chút đi, dù sao cũng đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Phía An An...... thôi thì anh cứ tận lực tùy người ta đi, nổi giận cũng được, làm ầm ĩ lên với anh cũng được, anh đừng nói ra lời quá gây tổn thương."

Đường Kỳ Sâm không lên tiếng.

Phó Tây Bình thở dài thật sâu, "Chuyện tốt chuyện tốt, cuối cùng cũng coi như anh đã nhìn ra lòng mình. Dù sao cũng đã về bên nhau rồi, hôm nào đó mang bạn gái về ra mắt anh em đi chứ."

Đường Kỳ Sâm gác tay lên lan can, bàn tay mơ hồ nắm thành quyền, đuôi lông mày hơi giật, yên lặng vài giây mới nói: "Từ chối rồi."

Phó Tây Bình gào lên: "*** không phải chứ! Đường Kỳ Sâm anh không mị lực thì ai mị lực đây! Thổ lộ thất bại?! Cái từ này đặt trên người anh sao em lại cứ cảm thấy buồn cười như thế nào ấy nhỉ!"

Đường Kỳ Sâm cau mày, bày ra cái vẻ mặt chán ghét "Chú muốn chết có phải không".

"Có cần anh em giúp anh làm gì đó không?"

Đường Kỳ Sâm bình thản nói: "Anh cần chú câm miệng."

Phó Tây Bình a một tiếng, mỉm cười: "Em phát hiện ra cái tật xấu này của anh vẫn không thể đổi được -------- quá thâm tình."

Con tàu du lịch trên sông Hoàng Phố vang lên tiếng còi dài vang vọng, lọt vào tai lại có cảm giác xa xôi trống trải, dòng chảy đi qua mười dặm Thượng Hải mang theo ánh đèn phồn hoa hào nhoáng. Bóng lưng Đường Kỳ Sâm vùi lấp trong đó, anh cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên, một tay đút vào túi quần, trầm ổn mà rõ ràng đáp lại: "Không đổi được thì sẽ không đổi nữa."

Vừa qua lập hạ, khí trời ấm lên thấy rõ. Sáng sớm mặc chiếc áo khoác, đến trưa mặt trời phả ra hơi nóng hầm hập, mặc độc một chiếc áo ngắn tay cũng toát mồ hôi. Cuối tuần vừa rồi Ôn Dĩ Ninh đã thu dọn quần áo mùa đông để cất đi, chuyển mùa luôn khiến người ta có cảm giác bản thân có một khởi đầu mới.

Ngày thứ hai trước khi đi làm cô còn cố ý nhìn xuống quyển hoàng lịch trên tủ giày. Đây là món quà tặng kèm của một người chủ quán cho em gái cùng thuê trọ, đặt đây thường ngày nhìn cũng thuận tiện. Lúc cô thay giày liếc mắt một cái, trên đó viết: mọi việc không thuận lợi.

Nhưng hôm nay mãi đến tận khi gần tan ca mọi chuyện đều suôn sẻ vô cùng, Ôn Dĩ Ninh chuẩn bị đi mua chút nguyên liệu trở về sẽ nấu cơm. Còn năm phút nữa, đồng nghiệp bỗng nhiên gọi cô: "Mau nhìn mau nhìn. Người đàn ông kia lại đến tìm giám đốc Trần."

Ôn Dĩ Ninh theo hướng cô ấy chỉ nhìn sang, thấy được một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng cạnh cửa. Trần Táp đứng đối diện anh ta, hai người nói gì đó, nhìn qua thì không có gì khác thường, nhưng vẻ mặt của Trần Táp rất cứng ngắc. Nghiêm túc lại thận trọng, giữa hai hàng lông mày không có lấy một tia ôn hòa. Ôn Dĩ Ninh rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lại lãnh ngạo như vậy của cô ấy.

Từ góc độ này nhìn sang không thể thấy rõ dung mạo của người đàn ông kia, nhưng cao hơn Trần Táp một cái đầu, sống lưng cũng thẳng tắp, nhìn qua rất có cốt khí.

Chỉ thấy nét mặt của Trần Táp càng ngày càng lạnh, một hồi sau thì cùng người đàn ông kia đi ra ngoài.

Mọi người đều muốn mau chóng về nhà nên không có ai dư sức đi đào sâu hay đánh giá tình huống trước mặt. Trần Táp đã tự mình ra mặt, bọn họ cũng không cần lo lắng gì. Ôn Dĩ Ninh nhìn về phía nơi bọn họ vừa đứng mấy giây, động tác thu dọn hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn là không yên tâm đi tới.

Bầu trời lúc năm giờ vẫn khá sáng sủa, hai bên hành lang rộng rãi của Á Hối đều là cửa sổ sát đất ghép lại, ánh sáng rất tốt. Đi ra đây cũng không thấy Trần Táp, chỉ thấy nhân viên tan tầm lục tục đứng chờ thang máy. Cô cho là mình nghĩ nhiều rồi, buộc tóc lại, chuẩn bị quay trở về quét thẻ tan ca.

Lúc đi qua cửa cầu thang cuối hành lang, bước chân Ôn Dĩ Ninh hơi chậm lại, nghiêng đầu liếc nhìn, cuối cùng đẩy cửa đi vào trong.

Giọng nói của Trần Táp mơ hồ truyền đến: "Cố tiên sinh, khi đó chúng ta cũng là người trưởng thành rồi, người tình tôi nguyện mà thôi, thật sự không cần đến tận bây giờ còn tìm nhau tính nợ."

Một giọng nam trầm thấp nho nhã vang lên: "Đúng là tôi vẫn luôn ở Mỹ, nhưng tôi chưa bao giờ ngừng tìm em. Năm ấy tôi về nước sáu lần, nhưng em đều không đồng ý đi cùng với tôi."

"Khi đó không phải nói đùa, hiện tại anh lại càng không thể có hi vọng." Giọng nói của Trần Táp đã gần kề với mất kiểm soát. Đối phương rơi vào trầm mặc, trầm mặc thật lâu mới lại lên tiếng: "Vậy còn Tử Du thì sao?"

Cảm xúc của Trần Táp trong phút chốc bạo phát, "Không liên quan gì đến anh! Đó là của chồng tôi!"

Nói xong, cô ấy quay đầu chuẩn bị đi lên cầu thang, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh chưa kịp trốn đi.

"A, giám đốc Trần, tôi không cố ý..... " Lúng túng nói được một nửa, Ôn Dĩ Ninh đã nhìn thấy đôi mắt Trần Táp ngân ngấn nước. Sửng sốt một chút, Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng xoay người đuổi theo. Trần Táp đi rất nhanh, trầm mặc không nói, Ôn Dĩ Ninh đi phía sau cũng trầm mặc theo.

Mọi người trong công ty gần như đã về hết, thang máy rộng lớn chỉ có hai người bọn họ. Cửa đóng lại, Trần Táp cũng đứng thẳng tắp ở đó không nhúc nhích. Mãi đến khi có người vỗ nhẹ lên vai, Ôn Dĩ Ninh đưa tay ra, mím môi đưa cho cô ấy một chiếc khăn giấy.

"Cảm ơn." Trần Táp tiếp nhận, đặt trên khóe mắt. Đè lại một lát, cô ấy chầm chậm ngồi xuống, cánh tay ôm lấy đầu gối, cả người co lại thành một cái bóng nhỏ bé yếu đuối. Khí tức tinh anh già giặn trong ngày thường trong thoáng chốc thu về, nhìn một cái thôi cũng khiến lòng người đau xót.

Ôn Dĩ Ninh không biết phải nói gì, liền cùng cô ấy ngồi trên đất, cùng cô ấy trầm mặc.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, cửa mở ra, đúng lúc gặp phải Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ đứng bên ngoài chờ thang máy.

Kha Lễ nhìn thấy bộ dạng của hai người họ, không nhịn được lên tiếng, "Làm sao vậy?"

Trần Táp giật mình đứng bật dậy, lấy chiếc kính từ trong túi xách ra đeo lên, trong một tích tắc khôi phục hình tượng người đẹp băng lãnh. Kha Lễ biết ý không hỏi nữa, tươi cười lên tiếng chào Ôn Dĩ Ninh: "Hi."

Ôn Dĩ Ninh lúng túng đứng sau lưng Trần Táp, sau lưng cô lại là vách tường, vừa rồi ngồi xổm nên hai chân bây giờ đều đã tê rần. Đường Kỳ Sâm đi vào, đứng bên cạnh cô. Anh liếc cô một cái, hỏi: "Hết giờ làm rồi?"

Ôn Dĩ Ninh theo bản năng đứng thẳng lưng, "Vâng."

"Về nhà hay đi đâu khác?"

"Về nhà."

Nơi này không có người ngoài cần kiêng dè, nhưng phương pháp hỏi thăm này của Đường Kỳ Sâm nói gì thì nói vẫn có vẻ mang theo quan tâm và thân mật quá mức. Hai người đứng sóng vai, sau đó rơi vào trầm mặc. Thang máy đi xuống được một nửa, Đường Kỳ Sâm chợt nói với Trần Táp: "Đừng đi xe của cô nữa."

Tuy chuyện gần đây xảy ra Trần Táp đã cố gắng giấu đi, nhưng dĩ nhiên vẫn không thể thoát khỏi con mắt sắc bén của Đường Kỳ Sâm. Thân thế của Trần Tử Du không đơn giản như vẻ bề ngoài, là kết quả của tình một đêm, bây giờ xem chừng đối phương đối với Trần Táp còn là không bỏ xuống được. Người kia tên Cố Thanh Minh, làm trong lĩnh vực khai thác ô tô, xuất thân cũng không tầm thường. Đường Kỳ Sâm nói Trần Táp không tự lái xe cũng là vì nhìn ra trạng thái của cô ấy không ổn định, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Kha Lễ tiếp lời, mang theo ý cười ôn hòa nói với Ôn Dĩ Ninh: "Vậy Dĩ Ninh đi cùng luôn nhé, dù sao cũng tiện đường."

Đường Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, cũng không bày ra bất kỳ vẻ mong đợi, vui vẻ hay là căng thẳng hồi hộp nào. Anh chắp tay đứng đó, không tìm ra nửa điểm lý do khiến người ta nghi ngờ, dùng sự im lặng ném vấn đề sang khiến cho Ôn Dĩ Ninh bị đẩy vào bị động ------- có ý tốt thì nên tiếp nhận, từ chối qua từ chối lại thành ra tự khai trong lòng có để tâm không bỏ xuống được rồi.

Ngày hôm nay Đường Kỳ Sâm tự mình lái xe tới, chiếc Land Rover đen nằm im lìm trong khu để xe chuyên dụng. Trước khi lên xe, anh đột nhiên nhét chìa khóa vào tay Ôn Dĩ Ninh, nói: "Em lái."

Ôn Dĩ Ninh hơi sửng sốt, chìa khóa tiếp xúc với lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh.

Kha Lễ rất thức thời nói: "Dĩ Ninh, làm phiền rồi. Tôi có chút chuyện muốn báo cáo với Đường tổng."

Thấy cô do dự, Trần Táp đứng bên cạnh thình lình bổ sung thêm một câu: "Lái đi, có đâm hỏng Đường tổng cũng không đòi tiền cô đâu." Ngày hôm nay tâm trạng của cô ấy thật sự rất tệ, mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào sau xe. Kha Lễ cũng vô cùng biết điều, nhanh chóng chui vào hàng ghế sau.

Đường Kỳ Sâm tuy là ngồi ghế phụ, nhưng dọc theo một đường đều rất yên lặng, thi thoảng sẽ nhìn điện thoại, lúc nghe Kha Lễ báo cáo đôi lúc sẽ đề xuất vài ý kiến. Trái tim Ôn Dĩ Ninh dần hạ xuống, cảm giác gông xiềng đè nặng trên vai nhanh chóng biến mất. Đi được một đoạn cô bỗng nhiên phát hiện ra bất thường, sau mấy lần quan sát gương chiếu hậu liền có chút bất đắc dĩ nói: "Táp tỷ, lại là chiếc xe đó."

Bugatti Veyron bạc.

Trần Táp nhất thời cáu kỉnh: "Dai như đỉa đói!"

Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm từ gương chiếu hậu dời đi, nhàn nhạt hỏi: "Phiền anh ta?"

Ngón tay Trần Táp luồn vào tóc, cực kỳ bực bội vuốt mạnh về sau. Không cần đáp lời, đáp án toàn bộ viết trên mặt.

Ôn Dĩ Ninh dĩ nhiên là muốn giúp Trần Táp, nắm chặt vô lăng tăng nhanh tốc độ muốn cắt đuôi chiếc xe đó. Nhưng chiếc xe kia cũng tăng tốc theo, bám sát phía sau xe của Ôn Dĩ Ninh, thậm chí còn có mấy lần suýt vượt qua. Chiếc xe này vượt lên, hẳn là muốn chặn lại bọn họ. Ôn Dĩ Ninh lại tăng tốc, dồn lực tập trung vào con đường phía trước, có cảm giác như mình sắp biến thành tay đua.

Nhưng tính năng tốc độ của Bugatti quá tốt, cũng như không muốn sống đuổi theo bọn họ, cuối cùng một cái vụt qua, ép cho xe Đường Kỳ Sâm dừng lại.

Cố Thanh Minh hạ cửa xe xuống, tuổi tác của người đàn ông hơn bốn mươi toàn bộ viết lên mặt, nhưng dù là năm qua tháng lại thì sức quyến rũ vẫn không phai nhạt. Anh ta vừa xuất hiện, không cần nói đến những thứ khác đã có thể chân chân chính chính cho người ta thấy được thế nào là khí chất đẳng cấp khác biệt, cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui.

Cố Thanh Minh ngồi đó chờ Trần Táp xuống xe. Chiếc xe của anh ta cứ như vậy nghênh ngang chặn lại lối đi, đối đầu trong trầm mặc.

Đường Kỳ Sâm ngồi trong xe đột nhiên hỏi Ôn Dĩ Ninh: "Làm sao đây?"

Sau một hồi kích thích máu trong người Ôn Dĩ Ninh hiện tại còn không ngừng lưu chuyển, tựa như cũng đốt lên lửa nóng, tàn nhẫn mà quyết tuyệt bật ra một câu: "Nghĩ cản đường là xong sao? Nếu Táp tỷ đã không muốn gặp thì dứt khoát đâm nát xe anh ta đi!"

Lời này quá nửa là bị máu nóng lên não, thốt ra khỏi miệng cũng không nghĩ được nhiều. Vậy mà Đường Kỳ Sâm lại nói: "Được."

Anh đẩy cửa xe xuống, vòng sang cửa ghế lái rồi nói Ôn Dĩ Ninh xuống xe. Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã thò nửa người vào trong giúp cô tháo dây an toàn. Trên mái tóc người đàn ông có hương thơm khoan khoái, lại lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt của anh, rất có cảm giác say mê. Đường Kỳ Sâm cởi dây an toàn, sau đó kéo cánh tay Ôn Dĩ Ninh ra hiệu cô đi xuống.

Ôn Dĩ Ninh bị anh nhét vào ghế lái phụ, sau đó lại nghe anh thấp giọng nói: "Thắt chặt dây an toàn."

Toàn bộ quá trình không tới một phút. Đường Kỳ Sâm nhanh chóng ngồi vào ghế lái, tốc độ chậm rãi cho xe lùi về sau. Ôn Dĩ Ninh còn tưởng anh định vòng qua đường bên cạnh rồi chạy đi, ai ngờ xe lùi được nửa mét thì Đường Kỳ Sâm chuyển số, đạp mạnh chân ga, chiếc Land Rover ba trăm vạn giống như viên đạn phóng về phía trước, trực tiếp đâm thẳng vào chiếc Bugatti kia.

Đường Kỳ Sâm khống chế sức mạnh rất tốt, lúc cách còn một khoảng thì thình lình giảm tốc độ, đầu xe hướng về phía thân xe của nó rồi như một cái máy ủi hung hăng đẩy chiếc xe kia đến bên đường. Lốp xe ma sát với mặt đường vang lên âm thanh sắc bén dị thường, khủng bố dây thần kinh trong não người. Sắc mặt Đường Kỳ Sâm nặng như tảng đá, nhưng thần thái rõ ràng là ung dung như chuyện chẳng hề liên quan.

Chiếc xe thể thao của Cố Thanh Minh dĩ nhiên không thể đọ độ cứng với chiếc việt dã này, thân xe lõm sâu, đầu xe cũng bị đụng vỡ tan. Đường Kỳ Sâm vững vàng xoay vô lăng, cho xe dừng lại ngay bên cạnh.

Ôn Dĩ Ninh vẫn còn trong kinh hoảng chưa thoát ra, bàn tay ôm lấy ngực có cảm giác sắp thở không ra hơi. Mà Trần Táp và Kha Lễ ngồi sau xe lại giống như người không liên quan, chuyện gì cũng không liên quan đến mình, nét mặt thong thả bình tĩnh. Kha Lễ lấy điện thoại ra bấm số, nói lão Dư đến đón bọn họ.

Đường Kỳ Sâm vắt cánh tay trên vô lăng, quay đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, "Vẫn ổn chứ?"

Ôn Dĩ Ninh nhìn anh như người ngoài hành tinh, cánh môi giật giật, nhưng một câu cũng không nói không ra.

Lão Dư lái xe tới, xử lý xong xuôi các thủ tục bồi thường với bên bảo hiểm rồi đưa từng người bọn họ trở về nhà. Đêm đến, Ôn Dĩ Ninh mơ lại những gì xảy ra khi đó, sáng hôm sau dậy đầu cũng muốn nổ tung. Cuốn hoàng lịch trên tủ dày vẫn là tờ của ngày hôm qua, nhìn năm chữ: mọi việc không thuận lợi. Kể ra thì cũng không sai.

Lúc Ôn Dĩ Ninh đến Trần Táp đã ngồi trong phòng làm việc. Vẫn là dáng vẻ bận rộn quay cuồng, không có ưu tư khác thường gì. Giữa buổi cô ấy gọi Ôn Dĩ Ninh vào trong, dặn dò công việc, cuối cùng hỏi cô: "Ngày hôm qua không sao chứ?"

Ôn Dĩ Ninh cười cười, "Không đâu ạ."

"Là tôi ảnh hưởng đến mọi người rồi, nếu có làm cô sợ thì thật sự xin lỗi." Trần Táp nói: "Như vậy đi, hôm nào mời cô ăn cơm."

Ôn Dĩ Ninh thật lòng nói: "Em thật sự không sao. Giám đốc Trần, chị......"

Trần Táp ngẩng đầu, cho cô một nụ cười trấn án, "Đừng lo. Hơn nữa tôi không định để cho Trần Tử Du biết, nhiều năm như vậy chỉ có hai mẹ con cũng đâu có làm sao, sau này dĩ nhiên càng không cần nhờ vả người khác." Nhanh chóng kết thúc vấn đề này, cô ấy thu lại tâm tình, khẽ thở dài một cái rồi nói, "Được rồi, cô đi làm việc đi. Cuộc họp lúc chín giờ cô thay tôi tham gia."

Ôn Dĩ Ninh đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trần Táp lập tức như quả bóng xì hơi, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay bưng kín khuôn mặt. Một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, dù lớp trang điểm trên mặt có tỉ mỉ đến đâu thì vẫn là một dạng mệt mỏi khó giấu.

Ôn Dĩ Ninh giúp cô ấy tham gia hội nghị thường lệ báo cáo công tác, thời gian tương đối dài, buổi trưa cũng phải ở lại phòng hội nghị. Trần Táp ngồi trong văn phòng thẩm duyệt các kế hoạch công tác, tiếng gõ cửa vang lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn, lại là Đường Kỳ Sâm.

"Điện thoại làm sao không gọi được?" Anh đi tới, áo vest ngoài không cài cúc, ngày hôm nay cũng không mặc sơ mi bên trong mà chỉ đơn giản một chiếc áo phông trắng ngắn tay. Trên tay Đường Kỳ Sâm còn cầm điện thoại, trên mặt thấp thoáng không vui, "Gọi hai cuộc đều không nhận."

Trần Táp liếc nhìn, hóa ra cô ấy quên mở máy.

Đường Kỳ Sâm ngồi xuống, thấy cô ấy trầm mặc thì cũng không nói gì nữa, "Người đi rồi, ngày hôm qua đón chuyến muộn nhất về Bắc Kinh. Nhưng Cố tổng hẳn sẽ ở lại trong nước một thời gian dài, cần hỗ trợ gì thì nói với tôi."

Trần Táp nói cảm ơn, cô ấy biết Đường Kỳ Sâm là một người bằng hữu đáng tin cậy.

Đúng lúc thư ký của Trần Táp đi vào, gọi một tiếng, "Đường tổng." Sau đó đưa văn kiện cho Trần Táp ký tên. Cánh cửa không đóng, từ bên trong có thể nghe được loáng thoáng tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài.

Trần Táp không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi: "Bên ngoài ồn ào cái gì?"

Thư ký tức thì tươi cười trả lời, "À, tặng hoa ạ. Một bó hoa hồng vàng."

Đường Kỳ Sâm đang cầm điện thoại đọc một email vừa được gửi tới, không có phản ứng.

"Hoa hồng?" Trần Táp khẽ cau mày, "Ai?"

Thư ký làm vẻ mặt ước ao, "Tặng cho Dĩ Ninh ạ. Còn là Diệu tổng tặng nữa, hơn 200 đóa, chiếm hết một cái bàn của cô ấy luôn!"

...... Đường Diệu?

Đường Kỳ Sâm đang cúi đầu viết email trả lời, ngón tay trượt nhẹ một cái, trong chớp mắt gõ sai mất số liệu.

***

Bát Bát: Chương phúc lợi bất ngờ thay lời cám ơn đến Nguyen Lam Ngoc Quynh tỷ tỷ đã gửi xiền ủng hộ Bát mua chương truyện và gửi quà tác giả. Chúc tỷ tỷ xinh đẹp buổi tối tốt lành nè, cả nhà buổi tối mát mẻ nè, yêu thương nhiều nè:*:*:*

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio