Và đó chính là lý do làm sao mà tôi lại ngồi gặm nhấm vết thương ở đồn cảnh sát vào nửa đêm, trong sự coi sóc của một gã Trung úy giận dữ.
Anh ta lôi tôi vào văn phòng của anh ta, ấn tôi vào cái ghế, và sủa lên "Bây giờ, ở lại ở đó!" và oai vệ đi ra ngoài.
Tôi đã gần như nhảy chồm lên giận dữ với bản thân mình. Tôi đã ném vào anh ta tất cả các thể loại từ ngữ - trên đường về đồn - tất nhiên là không dùng các từ chửi thề hay đe dọa anh ta, cái đó sẽ cho anh ta lý do chính đáng để bắt tôi, tôi chắc chắn anh ta sẽ làm thế nếu được, bởi vì anh ta đang phát điên - nhưng giờ thì tôi đã cạn từ để nói rồi, trừ là chọc vào những vấn đề riêng tư, và tôi thì không muốn điều đó, vì vậy tôi đã gục ngã trên đỉnh điểm của sự giận dữ.
Tôi bật dậy ngay trên đôi chân mình khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng anh ta, chỉ để cho anh ta thấy rằng tôi đã đi ra sau chiếc bàn của anh ta và ngồi lên ghế của anh ta. Hah!
Tôi biết. Nó thật là trẻ con. Và tôi cũng đã biết rằng trẻ con hay không thì nó cũng sẽ trêu gan anh ta. Việc thử trêu gan anh ta hóa ra là cũng vui như việc nắm thóp được anh ta vậy.
Đó là một cái ghế cỡ bự. Nó cần phải thế, vì anh ta là một tên khổng lồ. Nó cũng bọc da, đúng thứ tôi ưa thích. Tôi ngồi trên đó quay một vòng. Nhòm ngó sơ qua những tài liệu trên bàn, nhưng làm thế nhanh thôi, bởi vì có thể đó là việc sai trái hay cái gì đó. Tôi chẳng tìm thấy gì thú vị về bất cứ ai tôi biết cả.
Tôi mở ngăn kéo giữa bàn của anh ta và thấy một cái bút, rồi sau đó tìm kiếm ở các ngăn khác quyển sổ ghi chép. Cuối cùng tôi cũng thấy một quyển nằm trên một đống tài liệu, và bắt đầu viết một danh sách những tội lỗi của anh ta. Không phải tất cả, tất nhiên, chỉ là những cái anh ta đã mắc phải tối nay.
Anh ta bước vào với lon Coke Diet ở trên tay, chết sững lại khi thấy tôi đang ngồi trên ghế của anh ta, rồi cố tình đóng cái cửa một cách cẩn thận, kết tội bằng một giọng thấp nhỏ "Em có biết em đang làm gì không?"
"Viết lại tất cả những gì anh đã làm để tôi chắc là mình không quên cái gì hết khi nói chuyện với luật sư."
Anh ta quẳng lon Coke Diet lên bàn và giật mạnh đám giấy ra khỏi tay tôi. Xoay nó lại anh ta thấy mục đầu tiên và đôi lông mày xậm màu của anh ta nhíu lại với nhau. " 'Cư xử thô bạo với nhân chứng và gây ra những vết bầm tím trên cánh tay cô ta,' " anh ta trích dẫn. "Đây toàn là những điều bịa..."
Tôi giơ cánh tay lên và chỉ cho anh ta thấy những vết bầm ở phía dưới chỗ mà anh ta đã tóm lấy cánh tay tôi khi anh ta đích thân buộc tôi phải vào xe anh ta, và anh ta ngưng lại giữa chừng. "Ah, quái quỷ" anh ta nói nhẹ nhàng, cơn giận dữ nhạt đi "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm em đau"
Yeah, chắc rồi, đó là lý do tại sao anh ta cho tôi rớt sang bên như một cục rắc rối hai năm trước; anh ta thực sự đã làm tổn thương tôi, không phải phủ nhận điều đó nữa. Và rồi anh ta thậm chí không đủ đứng đắn để nói cho tôi biết là tại sao, chính đó là điều thực sự làm tôi điên tiết.
Tựa hông lên một cạnh bàn, anh ta tiếp tục đọc " 'Giam giữ bất hợp pháp. Bắt cóc' - Bắt cóc?"
"Anh đã dùng vũ lực đẩy tôi ra khỏi nơi làm việc và đưa tôi đến một nơi khác tôi không muốn. Nghe có vẻ giống như là bắt cóc tôi"
Anh ta khịt mũi và tiếp tục đọc danh sách những lời phàn nàn của tôi, trong đó có cả ăn nói khó chịu, thái độ bẩn thỉu, và cư xử thô lỗ. Anh ta thậm chí đã không cảm ơn tôi về tách cà phê. Ồ, cũng có những thuật ngữ pháp lý khác trong đó như áp buộc, ép cung, sách nhiễu, từ chối không cho tôi liên lạc với luật sư, tôi không để bất cứ chi tiết nào vuột đi cả.
Chết tiệt nhà anh ta, anh ta đã cười cho đến tận khi đọc hết cái danh sách. Tôi không muốn thấy anh ta cười. Tôi muốn thấy anh ta nhận ra anh ta là cái đồ đê tiện đểu giả gì.
"Tôi mua cho em lon Coke Diet ," anh ta nói và trượt nó về phía tôi. "Em có lẽ đã uống đủ cà phê rồi"
"Cảm ơn," Tôi nói, tô đậm thêm sự khác nhau giữa cách cư xử của anh ta và của tôi. Tuy vậy tôi không mở lon đó ra. Bụng tôi đã cồn lên vì quá nhiều caffeine rồi. Đồng thời, như một đề nghị hòa bình, lon Coke Diet vẫn không làm nên làm nên trò trống gì, đặc biệt khi tôi biết thừa anh ta đã ra ngoài để hít thở không khí trước khi quay lại thộp lấy và cố bóp cổ tôi. Lon Coke là ý nghĩ vào phút chót, để làm ra vẻ anh ta chu đáo, trong khi thực tế thì anh ta đang bảo vệ chính cái vẻ bề ngoài của mình, vì tôi chắc rằng cái sự nghiệp của anh ta sẽ cuốn đi xuống địa ngục, nếu anh ta bóp cổ nhân chứng. Không phải là tôi đã chứng kiến được gì nhiều nhặn lắm, nhưng trong trường hợp này, tôi là tất cả những gì họ có.
"Bây giờ thì ra khỏi cái ghế của tôi"
Tôi thổi một lọn tóc cho khỏi vướng vào mắt. "Tôi chưa hoàn thành xong bản danh sách. Trả lại giấy đó cho tôi."
"Blair. Ra khỏi ghế của tôi."
Tôi ước gì tôi có thể nói là mình đã cư xử như một người lớn, nhưng tôi đã đi quá cái điểm tôi có thể làm việc ấy rồi. Tôi xếp tay lên ghế nhìn trừng trừng vào anh ta, và thách thức "Thử bắt tôi xem"
Mẹ kiếp. Tôi ước gì mình đã không nói điều đó.
Ngay sau đó là một cuộc vật lộn ngắn ngủi và đáng bẽ mặt. Tôi trở về cái ghế anh ta đã đặt tôi ngồi ban đầu, còn anh ta thì chễm chệ trên ghế anh ta, trông lại tức giận lần nữa.
"Chết tiệt" anh xoa xoa bàn tay lên cái cằm râu lởm chởm, nơi cái bóng mờ của tiếng trước đã trở nên đậm hơn. "Nếu em không cư xử... - em có biết là em đã suýt ở trong lòng tôi thay vì cái ghế đấy không?"
Whoa. Điều đó đã đến từ đâu vậy? Tôi ghìm lưng mình cảnh giác "Cái gì?"
"Đừng hành động như kiểu em không biết tôi đang nói về cái gì. Và tôi cũng không tin cái phản ứng trước đó của em đâu. Được rồi, em có nhớ ra tôi. Tôi đã khiến em trần truồng."
"Anh đã không thế" tôi đáp trả, sốc. Anh ta đã nhầm lẫn tôi với ai? Tôi rất chắc chắn là tôi nhớ chuyện đó. Đúng, áo quần đã bị lột ra, nhưng tôi chắc chắn là không trần truồng (^-^)
Anh ta cười dữ tợn. "Kưng à, tin anh đi: khi tất cả những gì ở trên người em chỉ là cái váy nhỏ dè xẻn kéo lên trên eo, thì đó là trần truồng."
Tôi run lên một chút, bởi vì cái này thực sự quen thuộc. Tôi nhớ rất rõ lần đó. Đó là buổi hẹn thứ hai. Anh ta ở trên cái đi văng; tôi cưỡi bên trên, những ngón tay anh ta ở trong tôi, và tôi chỉ còn có một khắc để nói cái quái quỷ về quan niệm dùng thuốc tránh thai, và đã tận dụng cơ hội.
Tôi đỏ mặt, không phải vì bối rối, chắc bởi vì văn phòng đang bắt đầu nóng ấm một cách thái quá. Cái phần điều chỉnh nhiệt của máy điều hòa trong tòa nhà này nên được lôi xuống đập cho bẹp dúm dó đi. Mặt khác, chỉ bởi vì tôi cảm thấy vặn xoắn ở bên trong, không có nghĩa là tôi đầu hàng. "Trần truồng nghĩa là hoàn toàn không quần áo, vì vậy theo sự mô tả của chính anh tôi hoàn toàn không trần truồng."
"Vậy là em thực sự nhớ" anh ta thỏa mãn nói. "Và đừng chẻ sợi tóc làm tư nữa, em thực sự trông rất tuyệt như khi không mặc gì"
"Đó vẫn có sự khác nhau," Tôi bướng bỉnh nhấn mạnh. "và, à, tôi nhớ chúng ta đã làm gì. Thế thì sao?"
"Ý em là em trở nên trần như nhộng với đàn ông thường xuyên đến nỗi việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa?" anh ta hỏi, cặp mắt nheo lại.
Tôi đã mệt mỏi vì phải giả vờ. Dù sao thì anh ta cũng không tin nó. Tôi nhìn vào mắt anh ta và trả lời "Hiển nhiên là lần đó nó cũng chẳng có ý nghĩa gì hết"
Anh ta nhăn mặt "Ouch. Tôi biết là tôi nợ em một lời giải thích. Tôi xin lỗi..."
"Giữ nó cho mình đi. Cái lúc cần giải thích đã qua lâu rồi"
"Qua rồi ư?"
"Tôi đã cho qua rồi. Anh không thế ư?"
"Tôi nghĩ là tôi cũng đã thế," anh đáp, cau có. "Nhưng khi tôi nhận được cuộc gọi nói rằng có một vụ giết người ở Great Bods và nạn nhân và một phụ nữ tóc vàng, tôi..." anh ngắc ngứ lại, rồi tiếp, "Cứt thật."
Tôi chớp mắt nhìn anh ta, thực sự ngạc nhiên. Nghĩ lại xem, những từ đầu tiên anh nói với tôi là Em ổn chứ? Và anh ta đã ra ngoài lúc trời đang mưa để đến hiện trường vụ án, xem xét xác của Nicole trước khi vào trong. Chắc chắn là đến lúc đó tên tuổi của cô ta đã được công bố, nhưng cũng có thể là chưa, cho đến khi gia đình cô ta được thông báo. Tôi không biết gia đình cô ta là những ai, họ ở đâu, nhưng có thể có một danh sách bà con họ hàng trong hồ sơ của cô ta ở Great Bods mà thám tử MacInnes đã lấy đi.
Tội nghiệp Nicole. Cô ta là con mèo bắt chước thần kinh quỷ quyệt, nhưng cái xác cô ta nằm dưới mưa lâu như thế trong khi cảnh sát tìm hiểu hiện trường làm tôi thấy buồn bực. Tôi biết việc điều tra hiện trường vụ án khá mất thời gian và mưa cũng cản trở những cảnh sát làm nhiệm vụ nữa, còn cô ấy vẫn nằm ở đó trong ít nhất tiếng đồng hồ trước khi họ chuyển cô ấy đi.
Anh ta búng ngón tay trước mặt tôi "Em cứ để tâm trí lang thang đi đâu"
Đàn ông, tôi muốn cắn những ngón tay kia quá. Tôi rất ghét những ai làm thế, khi mà chỉ một cái vẫy nhẹ cũng kêu gọi được sự chú ý của tôi "Ồ, xin lỗi, tôi đã kiệt sức và tôi đã chứng kiến một vụ giết người tối nay, nhưng tôi vẫn khiếm nhã kinh khủng khi không tập trung vào những vấn đề riêng tư. Anh đang nói gì?"
Anh ta nghiền ngẫm tôi một chốc, rồi sau đó lắc đầu "Đừng để ý. Em đã mệt lắm rồi và tôi thì có một vụ điều tra giết người để giám sát. Tôi ước giá mà em không liên quan gì đến vụ này, nhưng em đã thế rồi, vì thế em sẽ bị tôi để mắt đến nhiều hơn dù em muốn hay không. Ngừng chống đối đi, được không? Để tôi làm công việc của mình. Tôi thừa nhận là, tôi không thể tập trung khi em cứ ở trước mắt tôi và khiến tôi phát điên."
"Tôi không làm anh phát điên," Tôi bật lại, giận điên lên "Anh rõ ràng là bị điên trước khi tôi gặp anh. Bây giờ tôi có thể về nhà được chưa?"
Anh ta đưa tay lên chà xát đôi mắt và rõ ràng là cố kìm chế cơn cáu kỉnh của mình. "Vài phút nữa. Tôi sẽ đưa em về nhà"
"Người nào đó có thể cho tôi đi nhờ về Great Bods. Tôi cần xe của mình."
"Tôi nói tôi sẽ đưa em về nhà."
"Và tôi nói tôi cần xe của tôi."
"Sáng mai tôi sẽ mang nó lại cho em. Tôi không muốn em làm lộn xộn hiện trường vụ án"
"Tốt thôi. Tôi sẽ bắt taxi về nhà. Không cần bắt anh phải ra ngoài đâu." Tôi đứng dậy và túm lấy túi xách, sẵn sàng đâm đầu ra cửa. Tôi sẽ đứng ở trên vỉa hè, thậm chí mưa có tầm tã đi nữa, trong khi đợi taxi.
"Blair. Ngồi xuống"
Đó là điều tệ hại khi anh ta là cảnh sát. Tôi không biết chính xác khi nào cái quyền lực hành chính của anh ta kết thúc và bản chất cá nhân bắt đầu. Tôi không biết chính xác có phải tôi đang đứng trên mảnh đất pháp lý hay không nữa. Tôi khá chắc rằng tôi có thể đi bộ ra ngoài và anh ta chẳng thể làm gì được cả - một cách hợp pháp - nhưng vẫn luôn luôn có một khả năng nhỏ là tôi sai, và một khả năng lớn là anh ta sẽ dùng vũ lực bắt tôi ở lại dù có hợp pháp hay không, và tôi không muốn có một cuộc đấu khác với anh ta. Vật lộn với anh ta không tốt cho sự tự chủ của tôi.
Tôi ngồi xuống, và tự làm mình thỏa mãn với cái nhìn trừng trừng bướng bỉnh. Tôi có chút nghi ngại tẩn mẩn rằng anh ta có ý định quay lại mối quan hệ cá nhân với tôi, và tôi thì không muốn xuống lại con dốc đó lần nữa. Đinh ninh điều đó trong đầu, càng ít liên hệ với anh ta bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.
Tôi có một nguyên tắc: bỏ đi, bò về. Nếu một gã đàn ông đã làm điều thứ nhất, thì rồi gã sẽ phải làm điều thứ hai nếu muốn quay lại mối quan hệ với tôi. Tôi có thể xoay xở được trong việc tranh cãi, bởi vì ít nhất khi đó bạn còn đang giao tiếp với người khác, nhưng nếu chỉ là bỏ đi mất và không để cho tôi có cơ hội làm rõ mọi chuyện - thì câu trả lời là KHÔNG - KHÔNG to tướng.
Tôi biết nghe có vẻ như tôi cần vượt qua chính mình vậy, nhưng sự thật là - dù tôi biết ly hôn là điều tốt nhất cho cả hai chúng tôi - tôi đã bị tổn thương kinh khủng khi bắt gặp Jason đang hôn em gái Jenni của tôi. Không chỉ là vì Jenni đã phản bội tôi, mà còn vì tôi thực sự đã yêu Jason. Hai năm đầu sống cùng nhau chúng tôi đã rất hạnh phúc. Ít nhất tôi đã hạnh phúc, và tôi nghĩ anh ta cũng vậy. Chúng tôi cứ tách dần nhau ra và tình yêu với anh ta cứ tuột đi, nhưng đó không có nghĩa là tôi từ bỏ cuộc hôn nhân của mình. Tôi đã sẵn sàng xoay xở với nó, cố gắng để lại gần gũi anh ta một lần nữa. Khi tôi nhìn thấy anh ta hôn Jenni, như một cú thụi vào bụng, tôi nhận ra rằng, anh ta hẳn đã đang lừa dối tôi không chỉ một vài lần. Không phải với Jenni; tôi cam đoan chắc rằng đó là lần đầu tiên anh ta chạm vào con bé. Nhưng anh ta không yêu nó, như vậy nghĩa là anh ta đã làm điều đó chỉ bởi nó đẹp và nó sẵn sàng, điều đó cũng có nghĩa là anh ta rất có thể đã làm việc đó với những người đàn bà khác.
Anh ta thậm chí chả thèm cố gắng để đưa cuộc hôn nhân của chúng tôi vào đúng quỹ đạo. Anh ta đã quăng tôi đi một cách đầy xúc cảm, rất lâu trước đấy rồi mà tôi không nhận ra. Một khi tôi đã nhận ra, tôi gạt bỏ ngay những thất bại của minh. Tôi đã không khóc ròng trên vai của bất kì ai, thay vì vậy tôi xây dựng một cuộc sống mới rất đáng hài lòng, nhưng thế không có nghĩa là tôi đã vượt qua nó mà không bị những vết bầm dập sâu sắc về mặt cảm xúc.
Những vết đau đã được hàn gắn và dù sao thì tôi không phải là kiểu loanh quanh buồn nản. Tôi trưởng thành hơn từ những trải nghiệm đó, và sắp đặt những nguyên tắc và chuẩn mực mới cho bản thân. Một trong những nguyên tắc đó là nếu người đàn ông ra đi mà thậm chí đã không thèm cố gắng làm sáng tỏ mọi việc, thì anh ta chẳng đáng để tôi nỗ lực, trừ phi anh ta chứng minh được mình nghêm túc để đón nhận một cơ hội khác.
Wyatt đã chẳng chứng mình được cái gì hết. Và anh ta cũng không phải loại có thể bò bằng bốn chân. Vậy nghĩa là ý tưởng về việc chúng tôi trở thành một cặp một lần nữa lại hoàn toàn không có điểm để bắt đầu.
Anh ta đẩy lon Coca Diet về phía tôi. "Uống đi. Có thể nó làm em hạ hỏa đấy"
Cái quỷ tha ma bắt gì chứ. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thể ngủ được đêm nay. Tôi bật đánh bốp cái nắp lon, làm một hớp, rồi lái sự suy nghĩ của mình tới vấn đề cụ thể hơn. "Tôi đoán là không thể mở cửa kinh doanh vào ngày mai."
"Đoán tốt đấy."
"Thế thì mất bao lâu tôi mới có thể mở cửa được đây? Một ngày? Hai?"
"Thời gian có thể thay đổi. Tôi sẽ cố di chuyển các thứ càng nhanh càng tốt, nhưng tôi sẽ không cắt các vòng quây. Có thể là hai ngày. Tôi xin lỗi vì gây cho em những thất thu tài chính, nhưng..."
"Oh, tôi sẽ không mất một xu nào cả. Đa phần các thành viên trả phí theo năm vì nó rẻ hơn trả theo tháng. Tôi không cung cấp bất kì thời hạn hội viên nào ít hơn một tháng cả. Cái chính là tôi không thích sự bất tiện đối với các thành viên, tôi biết rằng điều đó rất nhỏ nhặt so với một vụ giết người, nhưng với tư cách là một người chủ một doanh nghiệp, một thực tế khó nhằn là tôi phải chăm sóc khách hàng của mình hoặc nếu không, công việc kinh doanh sẽ bị đe dọa."
Anh ta nhìn tôi cân nhắc, như thể anh không nghĩ rằng tôi là một người thực tế như thế. Điều đó chọc tức tôi, bởi vì anh ta đã có ba lần hẹn hò với tôi, và nếu anh ta chú ý được đến bất cứ thứ gì khác ngoài cơ thể tôi, anh ta đã nhận ra đầu tôi không có rỗng.
Có thể tôi đáng lẽ nên kinh ngạc vì anh ta đã nhận ra tôi, bởi vì hai năm trước anh ta rõ ràng là chưa bao giờ nhìn vào cái gì cao quá ngực tôi cả.
Ý nghĩ tồi tệ, bởi vì anh ta thực sự đã nhìn ngắm ngực tôi. Chạm vào chúng. Và đã nếm chúng. Bây giờ, ngực tôi không phải quá bự - chúng gây nhiều bực mình hơn là cội nguồn của khoái lạc - nhưng chẳng cách nào tách mình khỏi những kí ức thân mật, và điều đó lại khiến tôi đỏ mặt lần nữa.
"Chúa tôi," anh ta nói, "bây giờ em lại đang nghĩ cái gì thế?"
"Sao? Ý anh là gì?" Giống như là tôi đang kể cho anh ta nghe những điều tôi nghĩ vậy
"Em lại đang đỏ mặt."
"Tôi ư? Oh. Xin lỗi. Tôi đang trải qua thời kì tiền mãn kinh, và thỉnh thoảng lại có những cơn nóng nhanh" Gì cũng được để vớt vát sự bẽ mặt.
Anh ta nhe răng, một cái chớp nhanh khoe hàm răng trắng " những cơn nóng người nhanh, huh?"
"Tiền mãn kinh không phải dành cho những người kẻ yếu ớt"
Anh ta cười ầm lên, dựa lưng vào cái gế da đen to để nhìn tôi một thoáng. Anh ta càng nhìn tôi lâu bao nhiêu, tôi càng cảm thấy không thoải mái bấy nhiêu. Có nhớ những gì tôi nói về cặp mắt anh ta không? Tôi cảm thấy như con chuột đang bị con mèo chằm chằm nhìn xuống... ý là, một con mèo đói khát. Từ nãy đến giờ tôi chưa dành nổi đến hai ý nghĩ về những gì tôi đang mặc, nhưng tôi bất ngờ nhận thức về cái áo dây màu hồng đã phô ra phần bụng trần, và chiếc quần yoga ôm khít lấy dáng. Cái cách anh ta nhìn tôi khiến tôi thấy có quá nhiều phần da thịt được phô ra, và điều mà anh ta đang nhớ là đã nhìn thấy thậm chí còn nhiều hơn cả bây giờ. Thậm chí tồi tệ hơn, anh ta còn đang lên kế hoạch để nhìn thấy nhiều hơn về tôi lần nữa.
Đó chính là cách mà anh ta luôn gây ảnh hưởng lên tôi: Khi anh ta nhìn tôi, tôi nhận thức rõ ràng về việc mình là một người phụ nữ - và rằng anh ta là đàn ông với từng mẩu từng phần đáp ứng lại. Bạn biết đấy: Phần chêm A vừa vặn với khe trống B. Nếu tôi lại gần anh ta, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đó là về những cái chêm và những khe trống.
Anh ta nhặt cây bút tôi đã viết lúc trước lên là gõ nó nhè nhẹ lên cái hình dán trên máy tính của anh ta. "Em sẽ không thích những điều tôi sắp nói đâu"
"Tôi chưa bao giờ thích những điều anh nói, vì thế chẳng có gì đáng kinh ngạc cả"
"Ngưng đã nào" anh ta khuyên bảo với cái giọng cứng nhắc "Đây không phải là nói về chúng ta đâu"
"Tôi không ngụ ý nó là về cái gì. Và không có "chúng ta" nào hết." Tôi rõ ràng không thể để cho anh ta có một giây mà hoài nghi, hay ngơi nghỉ được. Tôi không muốn đối phó với anh ta. Tôi muốn thám tử MacInnes quay lại.
Hiển nhiên Wyatt quyết định rằng cố gắng để nói lý lẽ với tôi là mất thời gian. Không phải thế, lý lẽ của tôi hoàn toàn rất bình thường... trừ khi có anh ta xen vào. Vì lý do gì chăng nữa anh ta cũng sẽ không nhặt chiếc găng tay miệng vừa ném đó . "Chúng tôi đang cố gắng kiểm soát tất cả thông tin về vụ giết người, nhưng đôi lúc cũng không thể. Để làm một vụ điều tra chúng tôi phải nói chuyện với mọi người và hỏi bất kì ai nhìn thấy một người đàn ông lái chiếc xe tối màu bốn chỗ kín mui trong khu vực phạm tội. Và đó mới chỉ là bắt đầu. Hiện giờ chúng tôi vẫn giữ các phương tiện truyền thông tránh xa khỏi hiện trường, nhưng họ có quyền dứng ngoài với máy ghi âm, ống chụp cận cảnh và camera."
"Và?" Tôi không hiểu ý của anh ta.
"Không cần phải là một thiên tài để làm phép cộng hai với hai và ra được kết quả em là một nhân chứng. Cảnh sát chúng tôi đã ở chỗ em, em ở đó với chúng tôi, và rồi em rời đi trên xe của tôi... "
"Cân nhắc về tình trạng này, người ta có thể nghĩ tôi là kẻ bị tình nghi đấy."
Một khóe miệng anh ta nhếch lên châm biếm khi anh ta nhớ lại cuộc vật lộn để tống được tôi vào trong xe anh ta. "Không, họ có thể chỉ nghĩ em buồn bã vì những gì xảy ra." Anh ta lại gõ bút vào bàn. "Tôi không thể giấu tên em được. Để nhận dạng được kẻ tình nghi, hiển nhiên là phải có nhân chứng. Danh tính của em hiển nhiên đã bị lộ rồi. Nó sẽ lên báo ngày mai."
"Tại sao đó lại là một vấn đ....oh" Tôi sẽ được nêu tên trên các tờ báo như một nhân chứng của vụ giết người. Và có lẽ người lo lắng nhất không phải ai khác chính là bản thân tên giết người. Kẻ giết người phải làm gì để tự bảo vệ đây? Chúng sẽ giết bất kì ai là mối đe dọa của chúng.Và đó chính là vấn đề.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, hoảng sợ. "Oh, Cứt thật"
"Yeah," anh ta nói. "Đó chính xác là những gì tôi nghĩ."