Kỷ Hiểu Ngạn đẩy xe đẩy trẻ em đi từ từ trên con đường lát đá màu xanh độc đáo, lãng mạn của con phố đặc biệt, hai bên con đường trồng rất nhiều những cây gừa lớn, đây là một loại cây rất phổ biến trong công cuộc xanh hóa. Trong ấn tượng của Kỷ Hiểu Ngạn, gừa là loại cây lớn rụng lá, thuộc họ dâu tằm, chủng loại thường là những cây xanh rất cao to, cây có thể cao tới mét. Cây bình thường thường cao từ - mét. Mỗi khi tới mùa xuân, cây gừa thường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, sau đó lá gừa xanh biếc sẽ tràn ra, lá xanh mơn mởn.
Tuy rằng lúc này không phải mùa xuân dạt dào sức sống, nhưng cây gừa xanh biếc vẫn rực rỡ đứng thẳng dọc theo hai bên con đường lát đá xanh như trước, cảnh sắc quen thuộc thế này như thể là đã đi sâu vào trong lòng người của thế kỷ , không hiện tại đã là thế kỷ , nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được một chút dấu vết ẩn bên trong nó về thế giới mai sau.
Bề ngoài cái cây xanh rì trước mắt cũng không kém cây gừa ở thế kỷ bao nhiêu, ngày nay sự sống có ở mọi nơi, nhưng theo lẽ thường mà nói thì gừa thuộc loại thực vật nhiệt đới, thực vật như vậy chỉ có ở nhiệt đới, cận nhiệt đới hay ở giữa cận nhiệt đới và nhiệt đới mới có thể sống được, nhưng hiện tại thứ này lại sinh trưởng trong một nơi ồn ào náo nhiệt thế này là sao a???
Có khả năng đám gừa mọc ven con đường này đều đã được thay đổi gen, cũng có khả năng là do thời gian sinh trưởng quá dài, độ cao quá đồ sộ, lùn nhất cũng là cao tới thước, thân cây thật lớn, hai người ôm cũng không xuể, giống như những cây già trăm năm khác, có khả năng làm xanh hóa trong khoảng mười mấy năm ngắn ngủi khiến người ta không thể tưởng tượng được.( thước khoảng bằng đến , mét)
Cây cao nên không thấy được nhiều nụ hoa, mà hiện tại cũng đang độ hoa rụng xuống đất, thành ra con đường dưới bóng cây này vô luận thế nào vẫn được gọi là “thiên đường” nụ hoa hải dương.
Kỷ Hiểu Ngạn đi qua con đường nhỏ này, trên vai vương rất nhiều nụ hoa nho nhỏ xinh đẹp, độc đáo.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn hít sâu một hơi, không khí trong lành tự nhiên chui vào mũi, đó là hương thơm bùn đất lâu năm hòa quyện với hương hỗn hợp cây cỏ.
Đột nhiên từ xe trẻ em truyền đến một tiếng “Bốp”, lực chú ý của Kỷ Hiểu Ngạn lật tức rời khỏi cảnh đẹp trước mắt, chuyển sang hai “Tiểu Bạch” lớn nhỏ trong xe.
“Tiểu Bạch lớn” mặc một bộ áo cún nhỏ thoạt nhìn thì rất nóng nhưng thực tế lại rất mắt mẻ, bộ quần áo bé cún này chia làm hai phần trên dưới.
Giữa hai phần trên dưới là để hở, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn, quần chỉ dài đến có lưng chừng bắp chân, chỗ mông của cái quần ngắn ngủn kia khác với những chiếc quần bình thường là có thêm một cái đuôi trắng tuyết của cún, giờ phút này đang mềm mại buông xuống phía sau Tiểu Phong.
Áo cũng thuần một màu trắng, có thêm một chiếc mũ rất bình thường, hai bên cạnh mũ có thêm cái cái tai lớn của chó bự, bộ lông trắng thuần giống hệt kẹo đường. Đứng trên cái đầu nhỏ của Tiểu Phong.
Tiểu Phong tay trái ôm bình sữa hình xương Kỷ Hiểu Ngạn đã đặt trên xe đẩy trẻ em trước khi ra ngoài, tay phải nhéo nhéo Tiểu Bạch đang nằm úp sấp vừa ôm vừa gặm cái chân béo bên cạnh mình. Xoay tròn mắt chuyển a chuyển, thỉnh thoảng còn gặm “Mẩu xương” trên tay mình, lại còn nở một nụ cười rất chi là “vô xỉ” với thứ mà mình cảm thấy hứng thú nữa chứ.
Kỷ Hiểu Ngạn đẩy xe thấy bộ dạng hoạt bát của con trai, thêm vào đó là cảnh nó cùng Tiểu Bạch cùng nhau biến thành hai chén trà lớn nhỏ càng thêm đáng yêu, hắn im lặng nở nụ cười, cái khóe mắt cong cong lên kia đã thể hiện rõ tâm tình vui vẻ của hắn ta.
Biểu hiện của đứa con ngốc nghếch nói cho Kỷ Hiểu Ngạn biết quyết định hôm nay đi du lịch là đúng, về sau hẳn hắn nên mang nó đi cảm thụ thế giới này nhiều hơn, tính tình cố chấp do việc nam nam sinh con tạo thành kia tuyệt đối không thể để tiếp tục truyền sang cho Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi sự kiên định vô ngần trong mắt hắn.
Vì muốn con vui chơi tận hứng, càng nghĩ Kỷ Hiểu Ngạn càng quyết định đi đến Khu giải trí Tuyệt Địa.
Khu giải trí Tuyệt Địa nằm ở phía Đông phố đặc biệt, lấy chủ đề là vùng địa cực, thức ăn, trò chơi và toàn bộ khu vui chơi giải trí đều khá nổi danh ở Lam tinh, là nơi hẹn hò của tình nhân và các hoạt động gia đình.
Từ phố đặc biệt đi tới Khu giải trí Tuyệt Địa cũng không xa, chỉ cần ngồi xe phút, Kỷ Hiểu Ngạn tới thế giới vùng cực địa mua vé vào, sau khi tiền mua vé vào trừ vào thẻ tín dụng của Kỷ Hiểu Ngạn xong thì hắn nhận được hai cái bao cổ tay phòng lạnh.
Mang bao cổ tay tinh tế kia đeo cho mình rồi Tiểu Phong xong. Kỷ Hiểu Ngạn bước vào thế giới băng tuyết đúng theo dự kiến của mình. Tất cả nơi này đều là do băng tuyết tạo nên, màu sắc chủ đạo đều là màu trắng.
Lần đầu tới nơi ngược mùa nghiêm trọng, cả người Kỷ Hiểu Ngạn đều không tự nhiên, nhưng lại nghe thấy Tiểu Phong trong xe đẩy trẻ em phát ra tiếng kêu hưng phấn. Lúc đi qua hàng rào có một con tuyết hồ đang ngủ, nó vịn tay vào xe đẩy đạp đạp cái chân ngắn, cố gắng vươn cái tay nhỏ bé mập mạp ra sờ con hồ ly nhỏ màu trắng.
Khi Tiểu Phong nhanh tay bắt được cạnh hàng rào, con hồ ly còn đang chôn đầu vào cơ thể ngủ say, Kỷ Hiểu Ngạn lúc này mới hồi thần về ngay lật tức thấy một màn như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã theo phản xạ có điều kiện đánh “Bốp” một cái lên tay Tiểu Phong, khiến cho con tuyết hồ ghé vào cạnh hàng rào kia bừng tỉnh. Tiểu Phong sợ phát khóc nhìn bé tuyết hồ kia.
“Oa oa oa” Tiếng khóc kinh thiên động địa bất chợt vang lên trong thế giới đầy băng tuyết, đánh vỡ sự yên tĩnh của cả căn phòng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
“Ngoan nào, đừng khóc, chờ lát nữa ba ba mang con đi xem bé thỏ, được không?”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch….” Tiểu Phong dần dần chuyển từ khóc sang thành chỉ tay vào con tuyết hồ tỏ ý đòi hỏi.
Kỷ Hiểu Ngạn còn chưa hiểu ý còn cho rằng con muốn Tiểu Bạch bèn cầm lấy Tiểu Bạch vẫn đang nằm bên chân con, mở đôi tay nhỏ bé của con ra, thả Tiểu Bạch vào trong tay nó.
Nhưng không ngờ Tiểu Bạch vừa vào tay Tiểu Phong đã bị nó hất văng ra, nháy mắt lại khóc còn lớn hơn so với trước, vừa nấc cục vừa khóc nức nở chỉ tay vào bé tuyết hồ mới chạy đi nói: “Tiểu Bạch, ba ba, Tiểu Bạch, con, muốn, muốn.”
Nhìn con tuyết hồ mà con la hét kêu “Tiểu Bạch” kia, cả đầu Kỷ Hiểu Ngạn nhanh chóng hóa ngốc. Vừa mới nhìn chỉ thấy con tuyết hồ kia thật sự có chỗ giống Tiểu Bạch, hơn nữa cái đầu còn giống hệt Tiểu Bạch nguyên bản. Dù rằng là vậy nhưng nó cũng không phải là Tiểu Bạch a, cái quan trọng nhất là hắn không có khả năng đưa nó cho Tiểu Phong.
Khả năng là do không thấy Kỷ Hiểu Ngạn có bất kỳ ý tứ nào tỏ vẻ muốn bắt Tiểu Bạch về, Tiểu Phong khóc càng lợi hại hơn, khiến cho mọi người nguyên bản đã dời lực chú ý đi lại một lần nữa đưa ánh mắt liếc về phía Kỷ Hiểu Ngạn.
Nhìn con khóc đến thở hết hơi thở hổn hển, Kỷ Hiểu Ngạn đau lòng, cau mày với tay vào trong túi quần, nghĩ muốn lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tiểu Phong, ai dè hắn thế nhưng lại quên mang khăn tay.
Này, này… Chẳng lẽ dùng tay?
Ngay khi Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn đang do dự, bên cạnh đột nhiên một cái khăn tay sa hoa thuần trắng viền đen xuất hiện trước mắt hắn.
“Cầm.” Một giọng nói so với băng tuyết còn rét lạnh hơn vang lên bên tai Kỷ Hiểu Ngạn, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn đang dỗ con lật tức cứng ngắc khi nghe thấy tiếng này, cho đến một hồi lâu sau mới nghe thấy một câu y hệt, vội vàng cúi đầu nói cảm ơn đã cho mượn sau đó cầm lấy khăn tay mình từng quen biết, nhẹ nhàng lau lau nước mắt trên mặt Tiểu Phong.
“Trả lại anh.” Nhìn gã đàn ông đứng bên cạnh Bạch Ánh, khóe miệng Kỷ Hiểu Ngạn treo lên một nụ cười châm chọc, tay trái giơ chiếc khăn tay dính đầy vật thể không rõ mà con trai mới dùng qua ra.
Hai người xứng đến cỡ nào a! Ly hôn mới mấy ngày? Đã trắng trợn ở cùng một chỗ rồi a! Trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn lạnh nhạt nghĩ, “Qủa nhiên là không thể chờ đợi được a, lãng phí tâm trạng tốt hôm nay của mình.”
“Chào anh a, Tiểu Ngạn, thật khéo mà, cư nhiên có thể đụng anh và Phil ở đây.” Bạch Ánh ngại ngùng nói với Kỷ Hiểu Ngạn.
“Vâng, rất khéo, bây giờ tôi qua nơi khác xem, các người tự chơi đi.” Nhìn Leblan không chịu nhận lấy thứ gì đó kia, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tính toán ngu ngốc giơ tay ra nữa, nhìn trái nhìn phải, bước đến cái thùng rác bên cạnh, khi định ném lại có một bàn tay to lớn rắn chắc màu đồng cổ mạnh mẽ nắm chặt tay trái Kỷ Hiểu Ngạn.
Chủ nhân của bàn tay to kia im lặng không nói tản ra khí lạnh. Người chung quanh nhịn không được nắm chặt quần áo trên người.
Kỷ Hiểu Ngạn bất động thanh sắc dùng sức giãy dụa, khi thành công rút được tay trái qua. Tiểu Phong ở tay phải lại bắt đầu nức nở, đúng lúc này, Leblan đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy Tiểu Phong.
Nhìn Tiểu Phong bị Leblan ôm đi, Kỷ Hiểu Ngạn nhất thời y hệt mèo xù lông, đôi mắt tròn tròn trừng lớn vừa vội vừa tức nói với Lelban: “Trả lại con cho tôi, chớ quên anh đã đồng ý những gì.”
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Leblan, kiễng chân, thô lỗ cướp con từ tay Leblan, xoay người rời khỏi con đường này.
Nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào của Kỷ Hiểu Ngạn, biểu tình của Leblan không có một chút biến hóa, nhưng hai tay lại nắm chặt lại, và chung quanh ngày càng cảm thấy độ ấm ngày càng giảm xuống nhưng vẻ mặt thờ ơ của gã vẫn chẳng có hề thay đổi.