Quay quang não lại, Tiểu Phong nhắm màn hình về phía hai người vài giây rồi lật tức quay trở về, nghiêng cái đầu nhỏ cười tủm tỉm nói: “Chính là chú đó, chú ấy nói chú ấy là bạn của cha, lúc chú ấy ôm con, chú ấy còn nói đã từng gặp con rồi kia? Thật không ạ?”
Leblan im lặng một hồi rồi nở nụ cười, nhìn đứa nhỏ ngốc ngốc manh manh trước mắt nói: “Đúng thế, lúc ấy con còn đang nằm trong cha, chú đó chỉ nhìn thoáng qua con thôi.” Thật ra căn bản không phải trong ngực mình, lúc Phil còn nhỏ mình cũng đã từng ôm qua vài lần, hơn nữa……Bởi vậy nên “cha” trong miệng Cù Vân Tâm tuyệt đối là chỉ Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng không rõ là vì cớ gì, khi Leblan nghe thấy thế trong lòng lại có chút không thoải mái, cho dù biết là Tiểu Phong đã hiểu sai, nhưng cũng không sửa lại, ngược lại lại đâm lao phải theo lao.
Trong lòng gã không khống chế nổi muốn nhìn tình huống của hai người kia một lát, vì thế nên ánh mắt liền không thể không chế lia sang phía bên kia. Nhưng —— tọa độ vị trí của nhóc con này chọn sao lại khéo thế, cư nhiên ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thế được.
Nghĩ đến đây, Leblan nhìn đứa nhỏ trước mặt, nghiêm trang chững chạc bảo nó: “Phil, con quay màn hình sang phía ba ba đi, vừa rồi cha thấy quần áo ba ba con có chút bẩn, giờ để cha nhìn lại cho rõ ràng nào.” Ừm, thế là xong đi, dù có lấy cớ như vậy nhưng lúc nói mặt gã cũng rất là nghiêm trang chững chạc.
“A, vâng ạ!” Tiểu Phong không hề nghi ngờ gã, thật sự tin tưởng, tuy rằng nó không thấy quần áo trên người ba ba có chỗ nào bẩn, nhưng cha đã nói vậy, hẳn sẽ không sai đâu, đây là suy nghĩ chân thành nhất trong cõi lòng nhỏ bé của nó.
Nói xong, nó liền xoay màn hình về phía Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai. Hơn nữa do độ cao, nên nó không thể không giơ tay nên, để cho cha mình bên kia quang não có thể nhìn rõ hơn.
Suốt một hồi lâu, tay đã lên men, Tiểu Phong mới chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hạ tay xuống, nhìn người cha đã lâu không nói gì, có chút tức giận.
Leblan hồi phục lại tinh thần từ trong đống suy nghĩ, liền nhìn thấy bộ dáng tức giận của con, không cần nghĩ cũng rõ chuyện gì đã xảy ra, vì thế nên gã liền bày ra bộ dáng vuốt ve đầu Tiểu Phong cách quang não, miệng giải thích: “Xin lỗi Phil, cha không thấy chỗ nào bẩn trên quần áo ba ba con cả, có lẽ vừa nãy cha nhìn nhầm mất rồi!” Giọng nói nhu hòa và động tác dịu dàng đến nỗi mà cấp dưới bên cạnh nhìn thấy sợ đến nhảy dựng lên. Liên tục dịu dịu con mắt, ngoái ngoái lỗ tai, cho rằng đó là ảo giác mình tự tưởng tượng ra. Ai ngờ cấp trên lại phiêu một ánh mắt lạnh như băng đến, mới “Hách hách” cười xấu hổ rời đi. Trước khi rời đi còn được phụ tá của Leblan dư thừa lòng tốt dẫn ra ngoài.
Tiểu Phong thấy cha mình mở miệng giải thích, cũng vừa lòng liền, từ một nhóc bánh bao tức giận biến thành một nhóc con đáng yêu ngốc ngốc manh manh.
Nhóc con chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ gật gật đầu, miệng cười cười nói: “Được rồi, lần này tha thứ cho cha, lần sau thì còn lâu a!” Ngữ khí rất chi là đáng mắng.
Nhưng Leblan thiếu tướng đối diện cũng chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Leblan lơ đãng nhìn thời gian hiện trên quang bình, lại nhìn cái mặt bánh bao trước mắt, đột nhiên trong lòng lóe lên một cách. Cười đắc ý trong lòng một cái, vẻ mặt vừa sung sướng nhưng cũng rất chi là nghiêm túc nói với con rằng: “Phil, ba ba con có giúp con đi báo danh không? Cha nhớ hôm nay là ngày báo danh của trường Clemens mà?”
A, Tiểu Phong nghĩ: “Không có, không có.” Sau đó khẳng định lắc lắc đầu. Rồi dùng ánh mắt lên án nhìn cha mình.
“Ách…, giờ con đi gọi ba ba con đi giúp con báo danh đi, nhanh lên, nếu không người ở trường không muốn con nữa đâu, thật đó!” Người cha vô lương tâm nào đó dùng vẻ mặt nghiêm túc lừa con trai mình. Đáy lòng còn không có một chút áy náy nào. Khiến cho người ta không thể không cảm thán nội tâm người này mạnh mẽ ghê.
“Vậy sao?” Tiểu Phong dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cha mình, thấy cha mình kiên định gật đầu rồi nhưng vẫn hoài nghi hỏi.
“Ừ, mau lên, gọi ba ba con đi, chờ con báo danh xong cha con mình nói tiếp.” Sau đó dừng lại, chờ con mình hồi phục. Nhìn đứa nhóc không nhanh không chậm, Leblan chợt có một loại xúc động muốn phi qua bắt nó một cái. Mau lên đi! Con à, ba ba con sắp bị người ta bắt mất rồi. Gã vừa đổ mồ hôi vừa nghĩ thế trong lòng.
“A”, nhóc con không có hành động gì nhìn cha, trong lòng còn hiểu lầm ý của Leblan, lại còn cảm thán: Ý cha là mình hãy tới chỗ ba ba nhưng đừng làm phiền ba ba.
Cho nên sau khi Tiểu Phong cúp máy, nó cũng không đi tìm Kỷ Hiểu Ngạn mà chỉ ngồi im một chỗ chơi đùa cùng Kano, trong lòng con cảm thán nói: “Mình đúng là một đứa trẻ ngoan! Mỗi lần cha buồn chán đều muốn người ta đi tìm ba ba, nhưng giờ ba ba đang có khách, mình không thể làm phiền a!” Nói thật, dẫu là cha nhóc hay ba ba nhóc cũng đều hy vọng nhóc có thể ngốc đi một chút, thế thì họ sẽ vô cùng cảm kích nhóc đó.
Đáng tiếc chính là càng mong càng không được, lời thỉnh cầu trong lòng hai người cha đều bị con của họ hiểu sai cả.
“Kano, cho anh cái này.” Tiểu Phong kéo cậu bé đang ngồi cạnh mình lại, đưa món quà mà mình vẫn luôn muốn tặng trong tay cho nó. Còn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người ta.
“Anh xin, anh xin, đây là món quà em thích nhất.” Nhóc Kano sợ rằng mình mà nói muốn, mang món quà này đi, Tiểu Phong sẽ khóc, đến lúc dỗ em ấy sẽ lại là mình, nhưng sẽ lại phải đem đồ ăn vài ngày cho em ấy ăn. Ừ, tuy rằng ngày nào nó cũng để dành đồ ăn ngon cho vợ mình. Nhưng cõi lòng nhỏ bé của Kano luôn cảm thấy việc khiến vợ mình khóc là một chuyện hết sức khủng bố. Cho nên tuy rằng nó rất muốn, nhưng cũng không dám nhận.
“Không phải, đây là quà vừa này được chú kia cho, của Tiểu Phong đang ở nhà.” Tiểu Phong thấy Kano không cần, có chút lo lắng nói, lại còn vừa nói vừa cố nhét mô hình cơ giáp vào tay nó.
Nhìn mô hình cơ giáp trong tay, Kano vui vẻ nở nụ cười, nhìn nhóc con ngồi cạnh mình, mở lớn đôi mắt tròn nhìn mình đầy chờ mong. Trong lòng Kano chợt có cảm giác trương trướng, nó càng ngày càng hay có cảm giác này từ sau khi có ý định sau này lớn lên sẽ lấy Tiểu Phong làm vợ.
Một lát sau, Kano đặt mô hình cơ giáp trong tay lên bàn, hai tay chống lên cái ghế dưới mông, dịch dịch cơ thể đến gần Tiểu Phong, hai tay ngắn ngủi ôm lấy nó, chu cái miệng nhỏ nhắn lên hôn lên mặt nó một cái, sau đó dịch xuống một đường, cuối cùng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của Tiểu Phong, lại còn vươn cả đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm.
Thật ngọt, có cả vị ngọt của bánh, có cả mùi hương sữa nhẹ nhàng. Trách không được, tối hôm qua thấy ba ba cứ đòi hôn miệng ma ma, thì ra cảm giác hôn môi chính là cảm giác như vậy sao? Trong lòng Kano ngọt ngọt ngào ngào nghĩ.
Tiểu Phong bị Kano đột nhiên hôn một cái cũng chẳng có bất cứ phản ứng nào cả, ngốc ngốc chờ người ta hôn xong mới ngây ngốc hỏi một câu: “Đi thôi, mình đi chơi thôi.”
Kano cảm thấy mỹ mãn xong mới gật gật đầu, lúc xuống ghế còn cố sức ôm Tiểu Phong một cái, sau đó mới dắt tay nhau dời đi, trong lòng thầm nhủ: Sau này nhất định phải trở nên thật lợi hại, thế mới có thể nhẹ nhàng ôm chặt tiểu Phong.
Vì thế hai đứa nhóc liền quên sạch chuyện Leblan muốn bọn chúng làm, cũng gạt Kỷ Hiểu Ngạn sang một bên luôn.
Kỷ Hiểu Ngạn bị con mình gạt sang một bên không hề biết rằng mình đã đánh mất một cơ hội “thoát ly khổ hải”, thành ra không thể giữ vững tinh thần đối mặt với “người quen cũ”.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa không sợ bị người ta nhìn thấu, cũng không sợ gặp phải chuyện gì khác, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt với Cù Vân Tâm là hắn lại có một loại cảm giác áy náy, chột dạ khó hiểu, hai loại cảm giác này đã đủ khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn tránh gã hệt như tránh rắn rết.
Lúc này cũng không phải ngoại lệ.
“Tiểu Ngạn, dạo này em thế nào?” Lời dạo đầu rất đỗi bình thường nhưng lại khiến cho lòng mình rốt cuộc là có bao nhiêu kích động. Mỗi ngày đều biết được tình huống của Kỷ Hiểu Ngạn qua miệng người khác nên hắn đương nhiên biết người trong lòng mình gần đây ra sao, nhưng Cù Vân Tâm vẫn muốn nghe Kỷ Hiểu Ngạn chính mồm tự nói ra cho mình biết, như vậy sẽ khiến cho gã có một loại cảm giác như thể mình và đối phương rất đỗi thân mật.
“A, ha ha. Ừm, gần đây cũng không quá tệ, công việc làm ăn trong quán hoàn hảo, bé con cũng trưởng thành rồi, còn có, ách….còn có Tiểu Bạch cũng trưởng thành rồi.” Do không tìm được gì để nói nên Kỷ Hiểu Ngạn mới nhét Tiểu Bạch vào. Nói xong mới cảm thấy lời mình nói nghe thật giả, nghe hoàn toàn chẳng có chút thật lòng nào. Sau đó còn trộm nhìn biểu tình của Cù Vân Tâm một cái. Trong lòng lại bất đắc dĩ nghĩ, “Cái biểu tình chột dạ như vậy là sao a? Mày phải mạnh mẽ lên, Kỷ Hiểu Ngạn!!”
Đối diện, Cù Vân Tâm người ta vẫn dùng biểu tình có lệ chẳng có chút biến hóa gì, vẫn cười tủm tỉm như trước, bộ dạng vân đạm phong khinh, quay đầu thấy người máy bưng hai tách cà phê đến, lại còn lễ độ gật gật đầu vươn tay tiếp nhận, rồi bỏ ba viên đường và một thìa sữa vào một tách, sau đó mới đẩy đến trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn.
Ừm, hoàn toàn đúng với sở thích của mình? Rất ít người biết Kỷ Hiểu Ngạn uống cà phê thích bỏ thêm đường sau đó cho thêm sữa, sao Cù Vân Tâm lại biết được chuyện này? Kỷ Hiểu Ngạn cầm một tách cà phê, cúi xuống nhắm mắt uống, sự hoài nghi trong mắt đều bị khói cà phê che đậy.
Nhưng người đối diện lại hiểu rõ những gì Kỷ Hiểu Ngạn đang nghĩ trong lòng, lặng lẽ lắc đầu, Cù Vân Tâm rất hiểu rằng người đối diện có kháng cự với mình, cũng biết rằng khi mình rời đi nửa năm trước, hắn ta không hề ngủ, những lời mình nói, những việc mình làm, hắn đều rõ ràng.
Nhưng cũng bởi do hắn biết rõ, nên mới tránh mình như tránh rắn rết. Thông minh như Cù Vân Tâm thì đương nhiên hiểu được lí do là gì, chỉ là nội tâm gã không nguyện ý thừa nhận mà thôi.
Nghĩ đến đây, gã đã mở miệng: “Tiểu Ngạn, em còn nhớ anh chứ? Anh là anh Vân Tâm đây.” Cù Vân Tâm chờ mong nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, có chút ưu thương mở miệng hỏi. Gã suy nghĩ kỹ đã lâu, cuối cùng quyết định ngả bài.
“Ừ, không nhớ rõ.” Đến lúc này lòng Kỷ Hiểu Ngạn chẳng biết tại sao ngược lại lại có cảm giác nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến lúc ngả bài! Kỷ Hiểu Ngạn thầm nghĩ trong lòng. Nhưng lúc này đã định trước rằng Cù Vân Tâm sẽ tổn thương. Nhưng dù sao, mình không phải người kia. Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn mang ý xin lỗi nhìn thoáng qua Cù Vân Tâm.
Cù Vân Tâm nghe xong câu đó, lòng đã đau đớn lợi hại, nhưng khóe miệng đang cười lại chẳng hề hạ xuống, nhưng mũi lại lên men, ánh mắt lộ ra sự ưu thương nồng đậm không thể che giấu.
Nhìn thấy ý xin lỗi trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm bắt đầu tự an ủi mình trong lòng: Không sao hết, Tiểu Ngạn khi ấy còn nhỏ, quên mất là chuyện bình thường, bây giờ, bây giờ vẫn có thể làm lại từ đầu. Mình tin chắc rằng Tiểu Ngạn nhất định sẽ thích mình thêm một lần nữa. Cù Vân Tâm liều mạng cổ vũ cho mình trong lòng.
“Tiểu Ngạn, khi chúng ta còn bé đã là bạn thân rất thân, em vẫn luôn…..” Vế sau Cù Vân Tâm không nói nữa, mà lại dừng một lúc sau đó mới tiếp tục: “Nếu em quên rồi cũng không sao, mình vẫn là bạn bè đúng không? Chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.” Nói xong, còn khẳng định gật gật đầu, không rõ là đang thuyết phục người khác hay là đang thuyết phục chính mình.
Nếu người ta đã nói thế, Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng thể nói gì khác, chỉ có thể gật gật đầu “Ừ” nhìn một tiếng. Nhìn thấy đối phương nở một nụ cười tươi ngay sau khi mình đồng ý, Kỷ Hiểu Ngạn cũng nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm cảm thấy bản thân mình đã làm không sai.
Nửa năm này, Cù Vân Tâm tự khống chế mình không đi tìm Kỷ Hiểu Ngạn, đặt mọi tinh lực của mình lên quân đội, những khi nhàn rỗi gã lại không ngừng nhớ tới những chuyện hai người cùng làm sau khi gặp lại, càng ngày càng cảm thấy, chuyện đó căn bản là một chuyện quá bức bách. Khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn đối mặt với mình càng ngày càng thiếu tự nhiên, Cù Vân Tâm mới sâu sắc cảm thấy mình đã làm sai, rõ ràng lúc trước khi gặp lại đã quyết định khiến cho em ấy hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải là do mình đem lại, cũng chỉ mong em ấy vui vẻ, mình thì sao cũng được. Cũng chẳng sợ mình đau lòng đến chết.
Cho đến khi mình hiểu rõ, Cù Vân Tâm mới đi tới trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai.
Kỷ Hiểu Ngạn thấy thế cũng không tỏ vẻ gì, ấn tượng của Kỷ Hiểu Ngạn đối Cù Vân Tâm cũng không tồi, nếu không phải chuyện đó, hắn căn bản không có khả năng đối xử với anh ta như vầy. Nghĩ đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn bèn thốt ra một câu.
“Vẫn là bạn bè.” Kỷ Hiểu Ngạn duỗi tay qua.
“Ừ, bạn bè cả đời.” Nếu mà tôi theo đuổi thất bại! Cù Vân Tâm duỗi tay ra bắt tay hắn.
Khi hai tay hợp cùng một chỗ, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, cái loại cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ba ba, ba ba.” Tiểu Phong lúc lắc lúc lắc chạy tới chỗ Kỷ Hiểu Ngạn, phía sau là Kano trên mặt có một dấu bàn tay.
Tiếp được nhóc con mềm mềm nong nóng, Kỷ Hiểu Ngạn bất đắc dĩ hỏi: “Lại làm sao vậy?”
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy chiếm tiện nghi con.” Nói xong còn dùng cặp mắt to tròn trừng người ta, vươn cái tay nhỏ bé lên, chỉ vào Kano mặt có dấu tay đang lo sợ bất an bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn.
Rốt cục thì nghịch gì thế này? Trong lòng hai vị đại nhân đồng thời cùng xuất hiện một nghi vấn như vậy. Nhưng nhìn đứa nhỏ vẻ mặt thành thật lã chã – chực khóc đứng một bên, hai người đều không tự giác quay đầu sang nhìn người bên cạnh….
Nhưng, biểu tình lã chã – chực khóc trên mặt Kano cũng không phải là do đã chọc vợ giận, mà là do không biết phải làm thế nào mới đúng….