Hẹn Hò Với Chồng Cũ

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác phẩm được đưa lên, đại bộ phận tuyển thủ đều thấp thỏm lo lắng. Không thể rời khỏi phòng bếp nên họ không thể làm gì khác ngoài ngồi im trông mòn con mắt nhìn những vị giám khảo “đáng yêu”.

Đương nhiên, những kẻ ngồi trông mòn con mắt cũng chỉ là đại bộ phận thôi, vậy có một vài cá biệt.

Thí sinh trong phòng tựa hồ chẳng hề để ý ngồi ngịch móng tay của mình. Từ vẻ mặt lạnh nhạt, nhàn nhã của hắn, Kỷ Hiểu Ngạn biết đây là người thật sự không quan tâm đến chuyện người khác bình luận tác phẩm của mình ra sao còn có kẻ còn ra vẻ tự tin, ngạo mạn nhìn giám khảo, cái mũi của anh ta hướng lên trời như thể hận không thể chạy tới nói cho mọi người từng người một biết tài nấu nướng của mình tốt đến nhường nào, quán quân ở đây chỉ có thể là anh ta. Không cần hoài nghi, đây là thứ Kỷ Hiểu Ngạn nhận thấy từ trong ánh mắt của anh ta, hơn nữa —— hắn tin chắc, phàm là ai có mắt cũng có thể nhận ra điều này.

“Chỉ trông vào may mắn!” Kỷ Hiểu Ngạn dừng việc nhòm ngó xung quanh, thấy món tiếp theo giám khảo thử là món của mình, lẩm bẩm nói.

Tròng mắt hắn nhìn chằm chằm mấy món kia, trong lòng không ngừng cầu nguyện. So với những tác phẩm trước đó, món của hắn nhìn tới nhìn lui đều không hoa lệ bằng, nhưng —— điều này cũng khiến hắn hy vọng lớn vào ba món của mình, tương đối mong đến cái gọi là “trọng hương vị”, chút mới mẻ này, không phải tốt hơn nhiều sao?

Đối lập với những tuyển thủ khác, những món Kỷ Hiểu Ngạn làm rất đơn giản, nhưng hôm nay, ngay cả quyết định đơn giản hóa này của hắn cũng không giống người thường, cũng bởi nó quá dỗi đơn giản nên xem ra đã giành thêm được một chút chú ý.

Có lẽ bởi đại đa số tuyển thủ khác rất coi trọng trận đấu này, nên bất kể là ai cũng dùng bất cứ thủ đoạn hô biến ra những món ăn hoa lệ khác thường, như thể nếu không làm vậy, tác phẩm của mình nom sẽ ảm đạm, vô vị, lạc hậu so với người khác.

[Tuyển thủ phòng , mời nghe lời phê của giám khảo.]

Lời phê? “Không phải là không nghe được thanh âm sao?”, Kỷ Hiểu Ngạn rất ngạc nhiên.

[Mỗi tuyển thủ đều được nghe lời phê của mình, nhưng nghe của người khác thì không.]

Kinh ngạc một lát rồi nghe thấy cái giọng quen thuộc, Kỷ Hiểu Ngạn mới phát hiện giọng nói là từ trong người mình phát ra.

“A…, hiểu rồi, cám ơn đã nhắc!”

… ….....

“Đây là tác phẩm của phòng , thoạt nhìn rất đơn giản.” Đầu tiên nghe được giọng của một người trẻ tuổi, trong giọng nói bình thản nọ lộ ra một chút bất mãn. Hơn nữa không lâu sau đó, Kỷ Hiểu Ngạn chợt nghe được tiếng dĩa ăn xoẹt qua đĩa rất chói tai.

“Tốt rồi, cậu xong chưa? Tôi cảm thấy món nay không tồi, màu sắc trong suốt trong sáng, hương vị thơm nồng, tạo hình khéo léo, nhưng lại ẩn ẩn hương vị rất tinh xảo. So với mấy món nghìn bài một điệu trước đó…”

“Đây không phải bánh Nyonya, pudding trứng sữa và kem lựu Zakuro sao? Theo đạo lý mà nói thì món này không nên xuất hiện trong phòng thứ chứ.” Giám khảo thứ nhất nói, chính là chỉ nhìn lướt qua đã gọi được tên mấy món này ra, hơn nữa…Còn biết rõ lai lịch?

Này, cái trận đấu này quy định chỉ được dùng món ăn mình làm ngay tại chỗ để dự thi mà? Không phải sao? Nói như vậy….hai bàn tay Kỷ Hiểu Ngạn nắm chặt, khẩn trương muốn chạy ra ngoài, chỉ sợ câu tiếp theo của vị giáo khảo kia sẽ là “Món này không hợp với quy định” linh tinh.

“Nhưng mà…, không sao, mấy món này mùi vị không tệ!” Nhìn chằm chằm món của Kỷ Hiểu Ngạn, vị giám khảo vừa nói còn hơi hơi nở nụ cười với hắn.

“Hô…” Nghe thấy đây, lòng đang bộn bề lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng. Nhìn bộ dáng vui vẻ của người nọ, hắn vội thả lỏng hai vai. Bộ dạng đáng yêu hệt như trẻ con. Giám khảo ngồi ở vị trí thứ hai nhìn có vẻ lớn tuổi nhìn lướt qua người nọ, âm thầm nhìn nhau một cái rồi yên lặng nở nụ cười.

“Không tồi.”, vị giám khảo thoạt nhìn lớn tuổi nhất kia mang những món nọ để trước mắt, thử một miếng, sau đó ngậm miệng tỏ vẻ như thể đang tinh tế thưởng thức. Nhưng một hơi sau…Lại không hề động đũa nữa.

“Ừm.” Đây là câu nói cuối cùng của người giám khảo nọ.

Ngay khi câu đó kết thúc, giọng nói của giám khảo cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả hình ảnh cũng trở về như ban đầu.

“Cái này không giống hình ảnh ban nãy!”, nheo mắt lại một chút, Kỷ Hiểu Ngạn còn cho rằng mình nhìn nhầm, còn dùng tay xoa xoa mắt, đây là….?

[Vì phòng ngừa chuyện xấu phát sinh, những điều này là tất yếu.], có lẽ là do nhìn bộ dáng quá kinh ngạc của Kỷ Hiểu Ngạn, có lẽ là do muốn khen ngợi phát hiện của hắn, âm thanh đáng lẽ không nên vang lên lại vang lên lần thứ hai.

Im lặng…, nghe thấy vậy, Kỷ Hiểu Ngạn im lặng. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh nơi giám khảo không ngừng biến hóa đầy giả tạo, chẳng hiểu vì sao, lòng Kỷ Hiểu Ngạn lại giật mình một cái. Không nói gì thêm.

Mới nãy là giọng của “người chủ trì” không biết tên vang lên trong quang não, Kỷ Hiểu Ngạn lôi một quyển sách mà hệ thống mới mua về, mê mẩn đọc. Hả, hỏi vì sao hắn không xem biểu tình của giám khảo nữa hả. À…, dù sao đó cũng là giả, sự thật căn bản không nhìn thấy được, ngồi nhìn không phải là lãng phí thời gian sao! Kỷ Hiểu Ngạn bĩu môi.

Hơn nữa…, Kỷ Hiểu Ngạn đoán, kết quả lần này chắc chắn sẽ không tuyên bố trước mặt mọi người, có lẽ là chờ đến khi kết thúc, sẽ đột nhiên có người phát hiện hệ thống đến thưởng cho mình một món.

Vì thế không ngoài sở liệu, chờ Kỷ Hiểu Ngạn đọc xong một quyển sách, giọng nói của người chủ trì lại vang lên, hơn nữa nội dung câu nói của anh ta, lại khiến cho mọi người muốn nổ tung.

[Trận đấu chấm dứt, mời các tuyển thủ xếp hàng theo thứ tự phòng bếp ở ngoài, mời ra về.]

.. ….....

Những lời này giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, nháy mắt làm văng lên hàng ngàn bọt nước.

“Có lầm không vậy? Thứ tự trận đấu còn chưa công bố, sao lại kết thúc?”, những kẻ vừa tức giận vừa vội vàng tuyêt đối không ít. Nhưng đáng tiếc rằng —— mặc bọn họ có căm tức thế nào, nếu là kẻ hiểu biết hiện thực, tuyệt đối sẽ không để ý tới.

“Tao không đi, tao nhất định có thể đoạt giải, sao lại không công bố danh sách giải thưởng…”

“Hừ! Tao đã sớm biết, cái người ở gian bếp thứ tuyệt đối là người được giải, chỉ là chúng ta không biết thôi…” Ngữ khí rất chua, bên trong rõ ràng có sự ghen tị.

… …...

Mặc dù có những người này nên đã tạo ra một chút hỗn loạn. Nhưng đáng tiếc rằng, dẫu cho anh có nguyện ý hay không, anh vẫn phải đi thôi. Nguyện ý thì tự đi mà không nguyện ý sẽ bị người ta bắt đi, anh cũng không thể gặp gỡ các tuyển thủ khác.

Chờ đến lượt mình, nhìn hai người máy cao to cường tráng đứng hai bên cửa, buông quyển sách trên tay xuống, Kỷ Hiểu Ngạn tự giác đứng dậy, đi về phía cửa.

Cho đến khi đi vào đường hầm, hai người máy giữ cửa mới quay người rời đi, để hợp với chuyện đó cửa vào cũng chậm rãi biến mất. Như vậy, nếu mình mà muốn quay lại cũng hoàn toàn không có khả năng.

Xoay người, nhìn đường hầm mà nhặt cầu, sau đó nhìn thoáng qua xem đường cầu có bất cứ động tĩnh gì, Kỷ Hiểu Ngạn lặng lẽ ngồi xuống, tâm tình vui vẻ mặt những quả cầu bọt biển.

【 Yên tâm, anh cứ chậm rãi mà nhặt, lần này đường hầm sẽ duy trì trạng thái an ổn cho đến khi anh về tới nhà. 】Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của chủ nhân mình, hệ thống có chút bất đắc dĩ nói. Mới nãy bị người ta ép tắt máy khiến người khó chịu đến cực điểm.

“Thế hả?”, Cau mày, Kỷ Hiểu Ngạn không hề hoài nghi hệ thống, chậm rãi nhặt. Còn bỏ bóng vào túi của mình, bỏ thêm vào túi hệ thống vừa mới nâng cấp. Hơn nữa nhìn cái mặt nghiêm túc vô cùng của hắn, ai cũng hiểu —— nếu không đổ đầy cái túi không gian này hắn ta tuyệt đối không chịu về.

minh họa

“Con nói ba nè, như vậy có phải tham quá không? Ba nhặt nhiều thứ này về thế làm gì?” Tiểu Phong giận dữ nhìn Kỷ Hiểu Ngạn mang mấy quả cầu tròn tròn mà hắn đã rất vất vả mới mang về được ném lên người đó. Bên cạnh có một nhóc con phồng đang phồng má, trên người mặc một cái yếm màu đỏ, tứ chi béo trắng hệt như miếng giò lụa, hơn nữa, mắc cười nhất là trên đầu nó còn cột một sợi dây màu đỏ, toàn bộ nhìn giống hệt hình tượng Kim đồng trong tranh Trung Quốc.

“Tiểu Phúc nhi, giúp tôi rửa mấy quả bóng này, nhanh nào.”, có thể là do bộ dạng của bé quá đáng yêu, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được chạy lại gần, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, khoái đến tận mây xanh. Vừa cảm thán tóc trẻ con sờ thích quá vừa không lương tâm nở nụ cười.

Cái miệng cười meo meo nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.

【Anh cốý! Tôi vừa mới gọi anh, anh đã bắt tôi thành hình tượng này, sao anh làm vậy với tôi?】, bé con bất mãn nói, nước mắt lưng tròng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn không hề có trực giác của người bị ghét bỏ, còn cảm thấy tốt đẹp cúi đầu xuống muốn hôn, chiếm tiện nghi nhóc con…, í, không phải, chiếm tiện nghi của hệ thống.

“Tốt lắm, nghe lời, chờ một lát nữa Tiểu Phong sẽ về thôi, cậu chuẩn bị chút đi rồi cho nó chơi! Lẹ lên!”

【 Hừ! Tình cảm là dành cho con anh cả, còn tôi là lao công miễn phíđúng không!!】Tiểu Phúc kia mặt mũi đầy u oán thế nhưng lại chẳng làm Kỷ Hiểu Ngạn sợ mà ngược lại khiến hắn ra “Phụt” một tiếng cười hi hi. Nhóc con ghen tị đáng yêu quá, đúng không?!

“Sao thế được. Tiểu Phúc, cưng suy nghĩ nhiều quá…”, cảm thán một câu từ tận đáy lòng. Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy nhóc con này thật sự suy nghĩ nhiều quá, hình tượng trước mắt cũng chẳng khiến ai đau lòng nổi, cơ mà bộ dáng như Kim đồng trong tranh này đúng là khiến người ta sinh nghiện khó bỏ a…!

Buồn cười nhìn Tiểu Phúc mở cái miệng nhỏ nhắn ra phun khí phì phì, Kỷ Hiểu Ngạn thừa dịp mở xem phần thưởng của mình. Nãy giờ chỉ lo trêu Tiểu Phúc, quên cả xem phần thưởng.

【Đinh… 】

【Tên kí chủ: Kỷ Hiểu Ngạn

Đổi giá trị: (dùng cho việc đổi vật phẩm từ hệ thống)

Danh vọng: ( không giới hạn, máy chủ khác cũng không có, thêm một người hâm mộ +, hoàn thành nhiệm vụ cũng thưởng danh vọng)

Cấp: cấp , /

(Mãn cấp là cấp , điều kiện thăng cấp: Bán sản phẩm liên quan + kinh nghiệm)

Lực chiến: ( mãn phân )

Lực hấp dẫn: ( mãn phân )

Khí chất: ( mãn phân )

Chợ: Chợ sao

Kỹ năng: 】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio