Sống một ngày bằng một năm, ba người bây giờ đều có cảm giác như thế. Không chớp mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng kín, vốn hai người họ không nên thất thố như vậy, nhưng…chuyện lần này rất khác biệt.
“Phil, cháu có muốn ăn cơm trước không?” Mắt thấy thời gian cũng không sai lệch lắm, Lộ có chút lo lắng nhìn đứa nhỏ từ lúc Kỷ Hiểu Ngạn vào phòng phẫu thuật vẫn chưa ngừng khóc, cõi lòng rất lo lắng.
“Cháu muốn chờ ba ba đi ra.” Cu cậu lắc lắc đầu, vuốt vuốt cái bụng đã hơi hơi đói nhưng vẫn cố chấp không ăn.
Lộ nhìn cháu mình mà há miệng muốn nói lại thôi. Bầu không khí xung quanh trở nên an tĩnh lần thứ hai.
“Kịch kịch.” Cửa phòng phẫu thuật vốn đang đóng chặt mở ra.
Bên trong có vị bác sĩ cả người toàn máu đi ra. Không hẹn mà cùng nở một nụ cười trên mặt.
Nhìn bộ dạng thoải mái cùng nụ cười của họ. Lộ và Hạ Tả âm thầm thở phào một hơi.
Bởi vì họ biết —— giải phẫu thành công.
“Chúc mừng! Ông Hạ Tạ, ông Lộ, con dâu và cháu hai người đều bình an!” Viện trưởng tóc tai hệt như vừa nhúng trong bước bước ra đi đầu, cười ngoác tận mang tai chúc mừng Hạ Tả.
“Vâng, cảm ơn nhiều nhé, Robert.” Lộ chân thành cảm ơn người đàn ông có hơi béo nọ. Kĩ thuật của Robert rất tốt, rất nhiều ca phẫu thuật đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, lúc này nhìn đầu ông ta đầy mồ hôi như thế, không cần nghĩ cũng biết người ta phải bỏ rất nhiều công sức mới cứu được cả hai cha con.
“Ha ha, không cần cảm ơn đâu, nếu thật sự muốn cảm ơn, sau này ông cố gắng thay đổi thuốc trị thương một chút, làm nó thành cái mà người bình thường cũng có thể dùng được ấy!” Viện trưởng trong sáng cười, nhưng những lời nói ra ngoài miệng này chẳng hề có ý đùa vui, đây thật sự là mong muốn của ông, thuốc trị thương quan trọng này dùng quá hiệu quả, nếu biết cách sử dụng nó, sau này có thể tạo phúc cho rất nhiều bậc cha mẹ.
“Đương nhiên tôi sẽ cố!” Không nói trắng ra nhưng Lộ nhìn ánh mắt Robert cũng có thể nhận ra sự nghiêm túc đó.
“Khi nào chúng tôi có thể vào thăm nó?”
“Chờ lát nữa đưa cậu ấy đến phòng bệnh là mọi người có thể vào.” Robert nhìn Lộ gật gật đầu, vui sướng trả lời câu hỏi.
“Ông Hạ Tả, ông Lộ, còn đây là, tiểu thiếu gia Phil hả?” Ông béo lúc nhìn thấy Tiểu Phong thì mặt càng thêm hòa nhã dễ gần. Từ điểm đó có thể nhận ra ông ta vô cùng yêu quý trẻ con.
Robert vươn tay sờ sờ đầu cậu bé đang ôm lấy đùi Lộ. Rồi nói: “Đừng sợ, ba cháu không sao đâu, chờ lát nữa là có thể vào thăm ba ba rồi. Vui chứ?”
“Cháu cảm ơn ông.”, Tiểu Phong sợ sệt nói một câu.
“Robert, anh vẫn thích trẻ con như vậy nhỉ!”, Lộ cảm thán một câu.
“Ông bạn già, xưng hô thêm chữ ông vào làm chi cho mệt vậy, nói chuyện thoải mái đi!!” Cảm thán sự yêu thích trẻ con của Robert, Lộ nhìn Robert mà cười không quên bồi thêm một câu.
“Ha hq! Ha hq! Hai người cứ đợi nhé, tôi bận rồi, đi trước đây, đừng lo lắng quá!”, Không để ý đến lời Lộ nói, Robert gật gật đầu, định sau đó đến gặp một vài vị bác sĩ. Sau đó sờ đầu Tiểu Phong lần thứ hai rồi bỏ đi.
“Đi thôi, Phil! Chúng ta vào thăm ba ba cháu.” Hạ Tả ôm lấy cháu đích tôn đang đứng cạnh chân Lộ, theo sau phụ y tá đưa Kỷ Hiểu Ngạn vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh cao cấp.
Tiểu Phong bị Hạ Tả ép ăn một chút gì đó, hiện đang lăn ra ngủ bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn.
“Hạ Tả, anh nói xem rốt cuộc thì Leblan đang ở đâu?” Nhìn một lớn một nhỏ đang ngủ sai, và…bụng Kỷ Hiểu Ngạn, Lộ có chút sâu kín hỏi.
“Em phải tin tưởng con trai chúng ta!”, những lời này Hạ Tả đã nói không dưới lần. Leblan mất tích đã nửa tháng rồi, Lộ rất lo lắng, nhưng Hạ Tả thì ngược lại —— ông không quá lo lắng. Đối với đứa con có chỉ số EQ không quá cao, Hạ Tả tin chắc, trí thông mình của nó tuyệt đối sẽ cao để bù đắp lại.
Ai…, lần thứ n nghe thấy câu này, Lộ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ước chừng hơn giờ, Tiểu Phong tỉnh ngủ, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn thì không. Nhóc con sau khi tự tỉnh lại thì nhất quyết không chịu rời khỏi người Kỷ Hiểu Ngạn. Ngay cả cơm cũng phải do ba ba mình bón, còn không thì nó không chịu hé miệng.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào.”
“Chào mọi người!” Ngoài cửa có một nhân viên phụ trách chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân đẩy xe đi vào.
“Dì là ai?” Tiểu Phong thấy nhân viên phụ trách chữa bệnh vừa chăm sóc bệnh nhân kia đẩy xe đẩy lại gần, rồi người xa lạ nó lấy một cái gì nhọn hoắt ra tiến lại gần ba ba mình, nó lập tức biến thành một con mèo xù lông, tràn ngập địch ý nhìn cái người đang không ngừng nhích lại gần ba ba mình.
“Cậu bé, dì giúp ba ba cháu chữa bệnh, chờ tiêm mũi này rồi, không quá bao lâu nữa ba ba cháu sẽ tỉnh lại đó.”, kỳ thật không cần phải như vậy, lát nữa thôi người này sẽ tỉnh lại. Ngủ một thời gian dài như vậy thuốc trị thương đã có tác dụng, thân thể hôn mê hồi phục còn nhanh hơn lúc tỉnh. Còn mũi thuốc trên tay cô chính là —— thuốc dưỡng thai. Nhưng nhìn cậu bé vẫn rất đề phòng mình, y tá cầm thuốc dưỡng thai bất đắc dĩ nói.
“Thật vậy chăng?” Mặc dù còn nghi vấn, nhưng Tiểu Phong cho phép y tá kia tới gần. Nhưng ánh mắt nó vẫn đầy cảnh giác, giống như chỉ cần một chút không đúng, nó sẽ lập tức xông lên bảo vệ ba ba mình.
“A….” Kỷ Hiểu Ngạn đau đầu muốn chết, cả người đều vô lực, mí mặt hệt như đang treo ngàn cân, muốn mở cũng khó.
Cái bụng đau đớn vô cùng giờ không có cảm giác nóng rực nữa, nhưng thay vào đó lại là một cảm giác quái dị.
Mở mắt ra, ánh vào mi mắt tất cả đều là màu trắng. Đây là một màu trắng hệt như màu trắng cấu thành thế giới.
Đây là… Làm sao vậy? Vừa mới tỉnh lại, đầu Kỷ Hiểu Ngạn tựa như bánh răng rỉ sắt. Chỉ thấy những hình ảnh lờ mờ chắp vá, do bụng mình đau quá nên mới ngã cầu thang, hơn nữa….Tiểu Phong nhìn thấy, đang khóc! Tiểu phong?
“Tiểu Phong.” Giọng nói yếu đuối vang lên trong không gian yên tĩnh rất khó nghe, nhưng…, đứa trẻ ngoài cửa vẫn nghe thấy, nó nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đã tỉnh lại, mở to hai mắt, vui vẻ chạy vào.
Nhìn đứa con chạy về phía mình, Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ, chắc lại sắp phải hứng chịu một trận đau bụng lần thứ hai rồi. Nhưng…, ngoài ý muốn, Tiểu Phong chỉ chạy đến bên giường rồi như thể nhớ thấy điều gì đó, nó khựng lại, không dám nhảy lên người ba ba nữa.
“Ba ba, ba ba, cuối cùng ba ba cũng tỉnh.” giọng điệu rất vui vẻ, còn mang theo một chút an tâm.
Kỷ Hiểu Ngạn lẳng lặng nhìn Tiểu Phong, nở nụ cười, khí lực của hắn vẫn chưa khôi phục nhưng vẫn cố hết sức vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Phong. Nhìn màu trắng toát xung quanh, dùng ngữ khí tán thưởng nói: “Là Tiểu Phong đưa ba tới bệnh viện à, Tiểu Phong thông minh quá!”
Tiểu Phong vừa muốn gật gật đầu, nhưng lập tức, vẻ mặt vui vẻ của nó trở nên ủ ê.
“Tiểu Phong cục cưng à, sao thế?”
“Thật ra không phải con đưa ba đến bệnh viện.” Bé con rầu rĩ không vui nói xong, có chút ấm ức nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
“Vậy ai dùng quang não?”, suy nghĩ một lúc, Kỷ Hiểu Ngạn cảm giác người đưa ra ý định mang mình đến bệnh viện nhất định là ngài hệ thống Tiểu Phúc, còn người gọi quang não là Tiểu Phong.
hắn thần sắc cao hứng rất nhanh liền trở nên suy sụp đứng lên.
Quả nhiên…
“Vâng…, ba ba, con là người dùng quang não gọi bệnh viện đó. Sau đó người ta đến, mang ba ba đến bệnh viện. Sau đó ba ba liền vào một cái phòng, lâu ơi là lâu mới thấy ra, sau đó ba ba ngủ li bì, không để ý đến Tiểu Phong.” Chu cái miệng nhỏ, Tiểu Phong có chút không vui nói.
“Ha ha! Giờ ba ba tỉnh rồi.”
“Vâng, ba ba! Ông nội và ông nội nhỏ cũng tới đó.”
“Sao họ lại đến đây?” Cau mày, Kỷ Hiểu Ngạn không kìm nổi nói ra miệng. Sao lại đến? Nghe thấy vậy Tiểu Phong gãi gãi đầu, qua một lúc mới hỏi ngược lại: “Sao họ lại không thể đến?”
“Đúng thế! Con dâu, vì sao con lại cảm thấy chúng tôi không nên đến?” Vốn đang đợi câu trả lời, đột nhiên bị nhân vật chính hỏi ngược lại, hơn nữa lại là câu hỏi như vậy, khiến nội tâm Kỷ Hiểu Ngạn có chút xấu hổ.
“Được rồi, đừng nhiều lời như vậy, ăn cơm chiều đi!” Hả Tả mở bàn gấp trên giường bệnh ra, để thức ăn lên.
“Cám ơn.” Bụng vẫn hơi hơi đau, từ đêm qua đến giờ, Kỷ Hiểu Ngạn căn bản chẳng ăn gì cả, nhưng lúc này….hắn cũng chẳng có khẩu vị gì.
“Ăn đi! Con hẳn là đói bụng rồi, ăn xong còn uống thuốc.”, vừa nói vừa mở đồ ra, sau đó bế Tiểu Phong lên giường, lấy ra một cái bát nhỏ chuyên dành cho trẻ con để lên bàn.
“Tiểu Phong vẫn chưa ăn ạ?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thấy cái bát nhỏ kia, có chút đau lòng hỏi. Đã lâu vậy rồi, sao Tiểu Phong vẫn chưa ăn?
Lộ liếc Kỷ Hiểu Ngạn một cái rồi mới mở miệng nói: “Cha con con tình thâm, lúc con chưa tỉnh, có dỗ thế nào Phil cũng không mở miệng ăn.”
“Tiểu Phong!”, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua đứa con đang cúi đầu.
“Ba ba, con không cố ý.”
“Được rồi, ăn đi, ăn đã, rồi sẽ có thời gian cho hai người nói chuyện.
Lộ thở dài một hơi, nhìn hai cha con gắp đồ ăn cho nhau rồi lại nhìn Kỷ Hiểu Ngạn yêu thương con trẻ đến vậy, cõi lòng lo lắng rốt cục cũng buông xuôi.
Bữa tối chấm dứt
“Tiểu Phong ngoan, cùng ông nội về lấy quần áo cho ba ba nhé, ba ba con muốn tắm rửa.” Lộ bế đứa nhỏ đã ăn no giao cho Hạ Tả, dùng ánh mắt bảo Hạ Tả mang nó rời đi.
Chưa bao giờ hiểu sai ánh mắt vợ nên đương nhiên Hạ Tả hiểu rằng vợ mình muốn mình mang cháu đi. Vì thế nên phòng bệnh cao cấp chỉ còn lại Lộ và Kỷ Hiểu Ngạn.
Hơn nữa, chẳng biết tại sao, sau khi hai người kia rời đi, không khí lại trở nên áp lực.
“Chờ lát nữa y tá sẽ mang thuốc an thai đến cho con.” Lộ bình tĩnh nói. Hôn nay lúc bác sĩ tỉ mỉ kỹ càng chẩn đoán tình huống, Lộ chắc chắn rằng Kỷ Hiểu Ngạn không biết mình mang thai, nói vậy là để gián tiếp tiết lộ cho nó. Ông dự đoán phản ứng của Kỷ Hiểu Ngạn sẽ rất mãnh liệt, nhưng lại không ngờ…lại mãnh liệt đến thế.
“Bác nói gì cơ?”
“A, bác đùa tôi sao? Chuyện này sao có thế?” Kỷ Hiểu Ngạn trong phút chốc không kịp phản ứng lại nhưng sự khiếp sợ trong mắt hắn thì khó có thể che dấu nổi.