Đi qua đi lại trong phòng mình, Leblan không ngừng vận động từ lúc đó đến giờ mà vẫn không thể áp chế được sự kích động trong lòng mình xuống. Không thể tượng tượng được mình lại làm cha một lần nữa, cư nhiên lại giữa thời điểm này? Hơn nữa —— còn là một cặp song sinh long phượng? Vừa nghĩ tới mấy chứ “mang thai”, “song sinh”, Leblan không khỏi nở một nụ cười ngu.
Nhưng sau đó nụ cười lại tắt ngấm, gã vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với người yêu của mình. Cảm giác này đúng là lùi một bước tới một bước. Dẫu cho là kiếp trước hay kiếp này, bản thân gã đều đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với em ấy, giờ làm gì còn mặt mũi để đối mặt?
Nhụt chí ngồi xuống, Leblan cúi đầu lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại tràn trề.
“Tinh tinh…”, tiếng quang não vang lên khiến Leblan bừng tỉnh.
“Cha ơi! ( ⊙o⊙) oa!” Tiểu Phong thật ra không ngờ sẽđược gặp cha, bắt đầu từ một tháng trước, ngày nào nó cũng liên hệ với quang não của cha, nhưng đều không được đáp lại, thế nhưng hôm nay cha lại bắt máy, đúng là sợ ngây người.
“Phil!” Ngữ khí vui sướng không phải độc quyền của trẻ nhỏ nha.
Leblan rất vui vẻ, trong lúc mình đang loay hoay không nghĩ ra cái cớ gì tốt để tìm gặp Kỷ Hiểu Ngạn, con trai lại tự dâng đến cửa. Đúng là đang buồn ngủ thì được đưa gối đầu a…! Hơn nữa Leblan vui sướng nhìn đứa con có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn đang nở nụ cười vui vẻ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vừa thấy đã hạnh phúc, trong lòng gã chưa xót cảm thán, quả nhiên lựa chọn trở về mới là lựa chọn đúng?
“Cha ơi, con rất nhớ cha.” Sự nhớ mong trong mắt cu cậu khiến Leblan thoắt cái đã thấy đau lòng. Đứa nhỏ này ngoan đến cỡ nào chứ, sao trước đây mình không bảo vệ nó cho tốt?
“Ừ, cha cũng rất nhớ Phil, nhớ rất nhớ luôn.” Ngữ khí đầy hoài niệm, ánh mắt đầy bi thuống khiến cho nhóc con cảm thấy có chút kì lạ. Thế nên Tiểu Phong bèn kì quái nhìn gã.
“Cha, cha không bệnh đó chứ?” Cái vẻ nghi hoặc của thằng nhóc khiến Leblan vẫn đang quan sát nó nhịn không được cười “ha ha”.
“Cha không sao, chính là lâu quá không nhìn thấy con thấy nên rất nhớ.”
“A.” Cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Khi nào thì cha trở về?” Nhìn cái nơi toàn máy móc kia, Tiểu Phong có chút không vui. Nếu không phải do cái nơi toàn máy móc đó, cha sẽ không bị “vây” ở trong đó mãi không ra được. Lâu ơi là lâu! Cu cậu buồn bã nghĩ.
“Nhanh thôi.” Vươn tay, Leblan giống như muốn sờ đầu Tiểu Phong, cho đến nơi chạm vào vách tường lạnh như băng, gã mới giật mình tỉnh lại.
“Ai cũng bảo nhanh, nhưng mọi người đều lừa trẻ con, đừng tưởng con không biết.” Tiểu Phong rầu rĩ không vui bĩu môi, cái mắt nhìn Leblan còn mang theo sự oán hận.
“Không lừa con, nhiều nhất hai tháng sau, cha sẽ về.”, tự tin nói thế xong, Leblan mới chậm rì rì hỏi thêm: “Ba ba con đâu?”
“Đang tắm. Đúng rồi, ba ba, con có em đó!” Nhắc đến ba ba, Tiểu Phong cũng nhớ tới mấy đứa em trong bụng ba ba, hưng trí vội vàng báo tin vui cho Leblan nghe.
“Ừ, cha biết là ba ba con có em rồi, Tiểu Phong, chờ lát nữa con kêu…”
“Kêu ai?” Trừng lớn đôi mắt, Tiểu Phong chờ Leblan nói ra cái tên phía sau.
“Cha nói sai rồi. Cha mới nãy định dặn con nhớ ngoan ngoãn, đừng gây phiền toái cha ba ba, cha sẽ trở lại nhanh thôi.” Khả năng là do kí ức kiếp trước quay trở lại nên thái độ Leblan đối đãi với con mình cũng thay đổi độ, sự lạnh lùng lúc trước biến thành dịu dàng!
“Vâng.” Đứa nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại đáp lời.
“Tiểu Phong, còn lại call video với Kano à?” Từ xa, giọng Kỷ Hiểu Ngạn vang lên. Khi nghe thấy cái giọng mà mình có nằm mơ cũng tha thiết mong chờ, Leblan phát hiện người mình ngay cả nhúc nhích cũng không được. Cả người cứng khòng, cảm giác như thể cả đời mình chưa từng khẩn trương đến thế.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, Leblan muốn nở một nụ cười mà gã đã luyện tập ở dị giới, gọi là nụ cười “ôn hòa”. Gã hơi hơi nhếch khóe miệng, có chút cứng ngắc bảo trì nụ cười này. Nhưng ngay khi liếc mắt nhìn giương bên cạnh thấy trên mặt mình có thêm một nụ cười như rút gân, nhất thời gã cười không nổi. Cùng lắm thì gã cứ như trước là được rồi, không cười xem ra còn hiệu quả hơn. ⊙﹏⊙
“Con lại không ngoan rồi, ba ba bảo con đi ngủ con lại chơi quang não. Con phải nghe lời chứ.” Một bàn tay không chút lưu tình đánh mông con, Kỷ Hiểu Ngạn tức giận nói. Đứa nhóc này đúng là không để người ta bớt lo được, từ sáng tới tối đều tỏ vè bằng mặt không bằng lòng. Nếu không phải mấy ngày trước mình nổi hứng rời giường ban đêm đi xem nó, chỉ sợ nó sẽ cắm đầu chơi quang não cả ngày lầm đêm. Trách không được —— từ khi không ngủ cùng mình nữa, mỗi sang lúc rời giường Tiểu Phong đều ngủ gà ngủ gật.
“Ba ba, con nói chuyện với cha mà! Ba đừng đánh con!” Cu cậu khôn khéo chạy biến sang một bên, chu cái mỏ ra oán hận ba ba đánh mình.
“Con còn muốn gạt ba? Được được được, để ba xem có phải cha con không, nếu không phải, cái mông của con tối nay đừng hòng nằm xuống được.”, bởi Tiểu Phong xoay mặt hướng về phía mình cho nên Kỷ Hiểu Ngạn không nhìn thấy hình ảnh trong quang não của nó. Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn chắc một trăm phần trăm là con hắn căn bản không nói chuyện cho Leblan. Bởi nó đã dùng cái lý do này không biết bao nhiêu lần rồi.
Nghĩ đến đây, hắn đã nghĩ đến vấn đề dạy dỗ con, hắn quyết định sẽ “dạy dỗ a dạy dỗ” nó ngay trong tối nay, cũng không thể để Tiểu Phong có thói quen nói dối.
“Còn mới không lừa ba ấy! Cho ba xem.” Cu cậu có chút ấm ức quay quang não về phía Kỷ Hiểu Ngạn. Ba ba đáng ghét, con nói dối là vì sợ ba ba mắng. Bây giờ con nói gì ba ba cũng cho là giả.
Kỷ Hiểu Ngạn ngẩng đầu, chấn động, không nói lên lời.
Sự an tĩnh có chút quỷ dị thổi đến. Cả hai người đều không chuẩn bị gì đã giáp mặt nhau trong phút chốc đã có cảm giác như thể đã phá hư bầu không khí.
Vốn tưởng rằng khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn sẽ ý tình mênh mông, không thì khi đó mình sẽ có nhiệt huyết sôi trào. Nhưng không, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em ấy, Leblan rốt cục cũng có cảm giác đặt chân trở về mặt đất bằng phẳng. Tuy rằng gã không nói, nhưng từ khi ký ức trở về, gã vẫn không dám tin vào thế giới này, trong tiềm thức vẫn cảm tưởng như thể bản thân mình không thuộc về thế giới này, mình thật ra đã chết, cảm giác ấy đến giờ phút này mới biến mất.
“Anh về rồi à?”, thật lâu sau, Kỷ Hiểu Ngạn mới mở miệng nói, nhìn ánh mắt Leblan hướng thẳng về phía bụng mình, Kỷ Hiểu Ngạn có chút không được tự nhiên muốn lấy đồ giấu đi. Nhưng sau khi nghĩ đến chuyện anh ta chính là “đầu sỏ gây tội”, hắn mới thôi, cái bụng cố ý ưỡn lên tự nhiên đến lạ.
“Con có quấy em không?” Leblan tham lam nhìn rõ người trước mắt, thấy em ấy cố ý ướn cái bụng lên thì không khỏi lắc đầu nở nụ cười. Sao vẫn trẻ con vậy chứ? Đã là ba ba của ba đứa con rồi đó.Leblan không khỏi cảm khái.
“Không có.” Vấn đề nhanh chóng bị xoay đi mất, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy thật kỳ quái, câu hỏi như vậy không phải hay xuất hiện giữa vợ chồng bình thường sao? Sao lại…?
Tựa như chưa từng rời đi. Người đối diện dùng vẻ mặt dịu dàng khác lạ nhìn mình, trong mắt còn ẩn ẩn một chút áy náy. Kỷ Hiểu Ngạn mềm lòng, thỏa hiệp.
“Em mau đi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ tìm em.” Nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng của hắn, Leblan luyến tiếc. Đã bao lâu em ấy không nghỉ ngơi cho tốt rồi? Là do —— bụng quá lớn sao?! Nhớ tới ánh mắt đầu tiên của mình, gã đã nhìn thấy cái bụng cực lớn kia, nhớ tới đôi mắt gấu trúc của em ấy, trong lòng Leblan lo lắng không nói nên lời. Bụng như vậy quá gây sức ép rồi!
“Căn bản không ngủ được, hai đứa trong bụng mỗi ngày đều quấy em, cái eo đêm nào cũng rút gân, em…” Có lẽ là do không khí xung quang quá tốt. Kỷ Hiểu Ngạn liền oán hận tố khổ cho Leblan nghe. Cái mặt ảo não đó đáng yêu làm sao.
“Chờ tôi về, tôi mát xa giúp em.” Không hề nghĩ ngợi, Leblan xúc động nói ra những lời này, sau khi nói ra lại thấy hối hận. Em ấy sẽ cảm thấy mình quá vội vàng sao? Nghĩ đến đó, Leblan có chút khẩn trương nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
“…”
“Được.” Nhìn Leblan khẩn trương, Kỷ Hiểu Ngạn bối rối không biết phải làm sao. Nhìn cặp mặt Leblan, thứ mà mình từng yêu mất, đôi mắt sáng hệt như những vì sao đêm, lóng lánh động nhân, hệt như mê muội, Kỷ Hiểu Ngạn đồng ý, dẫu cho hắn đã hiểu lời của anh ấy có ý gì.
Ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn người đã đồng ý, Leblan vội tắt quang não đi, hành động đó như thể sợ giây sau sẽ nghe thấy người kia đổi ý vậy, cho nên gã mới muốn chặn không cho em ấy mở miệng.
“Ai…!” Nhìn quang não đã tắt nghúm, Kỷ Hiểu Ngạn không cho là đúng. Nhưng cái vẻ mặt mới nãy của Leblan —— sợ có thể sẽ làm mình cười cả đời….
“Ba ba, con không nói sai chứ?” Ngoan ngoãn chờ song thân nói chuyện xong, Tiểu Phong ngửa đầu chờ đợi biểu dương, đôi mắt to xinh đẹp di truyền không ngừng chớp a chớp bán manh.
“Xin lỗi con, ba ba hiểu lầm.” Một tay đỡ bụng, một tay cẩn thận sờ đầu con, Kỷ Hiểu Ngạn chân thành tha thiết giải thích. Cho tới giờ hắn vẫn không bao giờ xem nhẹ chuyện xin lỗi chỉ vì con còn bé, chỉ cần là chuyện do hắn làm sai, hắn đều xin lỗi và giải thích. Cha mẹ là tấm giương của con cái, cho nên chuyện mình yêu cầu con làm thì mình cũng phải làm, đây là nguyên tắc dạy con của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Không sao đâu, con tha thứ cho ba. Ba ba!” Tiểu Phong rộng lượng phất tay, tỏ vẻ mình không thèm để ý. Nụ cười trên mặt càng tươi hơn, đáng yêu lại mê người.
“Tiểu Phong, cha con sau này sẽ về sống với chúng ta.”, cảm nhận thắt lưng bủn rủn của mình, Kỷ Hiểu Ngạn ôm con không biết ma xui quỷ khiến gì lại nói với con như vậy.