Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

chương 101: em không muốn ngủ cùng tôi đến thế ư?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi quay sang thì thấy khuôn mặt của Lưu Tử Hạo cực kỳ tái nhợt dưới ánh nến, tôi thậm chí còn thấy mồ hôi rơi xuống từ trán anh ta.“Anh không sao chứ?” Tôi bèn hỏi.

Lưu Tử Hạo giật nảy mình, vội nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó ra sức lắc đầu.

Dáng vẻ này của anh ta làm tôi ù cạc như vịt nghe sấm.

Ngô Vũ và những cô gái ở đây rõ ràng rất hứng thú với nữ quỷ này nên muốn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng mấy chàng trai đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

“Được rồi, hỏi mấy chuyện quái quỷ này làm gì, hỏi cái nào thú vị chút” Hoàng Bân sốt ruột nói: “Bút tiên, xin vui lòng cho tôi biết, Ngô Vũ có còn là xử nữ không?”

Khi Hoàng Bân nói, anh ta híp mắt nhìn thoáng qua Ngô Vũ.

Các chàng trai xung quanh lại bắt đầu huýt sáo.

Tôi cau mày.

Trong bộ phận kinh doanh, Ngô Vũ đúng thật là một tiểu mỹ nữ, xem ra Hoàng Bân đã có ý đồ với cô ấy từ lâu.

Bút lại bắt đầu di chuyển đến từ “phải”.

Hoàng Bân và mấy chàng trai khác càng kích động hơn.

“Còn xử đúng thật này, Ngô Vũ, cô nói cho chúng tôi biết, câu này bút tiên có trả lời đúng không?” Đôi mắt của Hoàng Bân nhìn ngang liếc dọc khắp người Ngô Vũ.

Ngô Vũ chỉ là một cô bé mới bước vào xã hội, đâu chịu nổi kiểu đùa giỡn thế này, cô ấy lập tức đỏ mắt đứng bật dậy.

Cùng lúc đó, tay cô ấy rời khỏi cây bút.

“Ngô Vũ!” Tôi vội vã muốn ngăn cô ấy lại, nhưng đã quá muộn.

Ngay khi cô ấy đứng dậy, ngọn nến bên cạnh chúng tôi tắt phụt đi.

Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

“Á! Mấy cô gái nhát gan trong phòng hét lên vì sợ hãi.

Tôi ngồi cạnh công tắc đèn và ngay lập tức đứng dậy bật đèn lên.

Ánh đèn chiếu sáng khắp phòng, tôi nhìn ngay sang Ngô Vũ.

Cái nhìn này làm tôi sợ đến nỗi suýt hét lên.

Bởi vì tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy màu lam bò bên cạnh Ngô Vũ.

Mặt cô ta bị chôn vùi trong bóng tối, tôi không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy dáng người mảnh khánh của cô ta, chiếc váy trên người cô ta bị xé rách vài chỗ.

“Ngô Vũ!” Tôi vội vàng túm lấy và kéo cô ấy qua.

“Á!” Ngô Vũ bị tôi làm cho sợ hãi, ngay lập tức nói: “Sao vậy, trợ lí An?” Tôi sợ hãi nhìn ra sau cô ấy, nhưng tôi sững sờ.

Người phụ nữ váy lam bên cạnh cô ấy đã biến mất.

“Cô không sao chứ?” Nhưng tôi vẫn lo lắng cho Ngô Vũ, bèn hỏi: “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” “Tôi, tôi không sao..” Mặc dù sắc mặt của Ngô Vũ tái nhợt, nhưng trông vẫn bình thường.

Tôi vừa định nói, mấy chàng trai bên cạnh Hoàng Bân đã khinh thường nhạo báng.

“An Tố, cô nhát gan thế á? Nó khiến cô sợ đến thế hả? Đừng nói là cô tưởng hồi nãy chúng ta đã mời được bút tiên đấy?”

“Nhưng, nhưng ban nãy bút di chuyển thật mà” Một cô gái run rẩy nói.

“Chắc chản ai đó đã cố tình di chuyển” Đôi mắt hí của Hoàng Bân nhìn vào tôi: “Có phải cô không, An Tố? Dù sao mấy chuyện thu hút sự chú ý của người khác như thế này rất phù hợp với phong cách của cô đó” Tôi thực sự muốn đấm vào mặt Hoàng Bân ngay bây giờ.

Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục hỏi Ngô Vũ: ^Cô được phân ở chung phòng với ai vậy?” “Tôi hả? Với Tiểu Chu, Lưu Tử Hạo và Hoàng Bân” Ngô Vũ đáp.

“Vậy tối nay cô tới ngủ chung với tôi đi” Tôi quá quyết.

Bất kể Ngô Vũ có thực sự bị bút tiên ám hay không, chỉ với việc cô ấy ngủ chung phòng với gã háo sắc Hoàng Bân này, tôi đã không yên tâm rồi.

“Này, An Tố, con mẹ nó cô lo quá nhiều chuyện bao đồng rồi đấy” Hoàng Bân không nhịn được mà mắng.

Tôi vẫn lờ anh ta đi.

Ngô Vũ hơi do dự nhìn tôi: “Nhưng cô ở cùng phòng với chủ tịch Tiết…” “Một bộ phòng Suite mà thôi, cũng không phải là một phòng” Tôi nói dối, Tiết Xán muốn ở cùng phòng Suite thì chắc chắn là muốn ngủ chung giường với tôi.

Nhưng so với sự an toàn của Ngô Vũ, tôi chỉ có thể mặc kệ hẳn trước.

“Được thôi” Cuối cùng Ngô Vũ vẫn gật đầu.

Hoàng Bân ở phía sau nhổ nước miếng.

Tôi đưa Ngô Vũ trở lại phòng Suite của tôi, Tiết Xán còn đang xem tài liệu công ty. Khi nhìn thấy Ngô Vũ, hẳn lập tức sầm mặt.

“Cái đó… Chủ tịch Tiết” Tôi mạnh dạn nói: “Ngô Vũ đến ngủ với tôi đêm nay” Sắc mặt của Tiết Xán càng khó coi hơn.

Ngô Vũ sợ muốn chết, vội vã trốn ra sau tôi.

“Cô đi tắm trước đi” Tôi nói nhỏ với cô ấy.

Cô ấy run rẩy gật đầu và đi vào phòng tảm.

Ngô Vũ vừa đi, Tiết Xán lập tức ném tài liệu trong tay xuống, dựa người vào bàn và cười khẩy: “An Tố, để không ngú cùng phòng với tôi, em tìm đủ mọi cách luôn đấy nhỉ?” Tôi biết Tiết Xán hiểu lầm là tôi cố tình đưa Ngô Vũ đến để chia phòng ngủ với hẳn. Tôi vốn định giải thích, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lẽo đầy châm chọc của hẳn, tôi bỗng dưng không nói nên lời.

Quên đi, cứ để hắn hiểu lầm như thế vậy.

Tôi cắn môi, quay đầu chuẩn bị về phòng.

Nhưng tôi vừa bước một bước, cổ tay đã bị kéo mạnh, tôi loạng choạng ngã xuống ghế sofa.

Tiết Xán đứng trước mặt tôi và nhìn xuống tôi với vẻ tức giận: “An Tố, tôi đang hỏi em đó” “Anh thích nghĩ thế nào thì tùy anh” Tôi cũng hơi tức giận: “Tôi phải đi ngủ!” Dứt lời, tôi giãy giụa đứng dậy, nhưng Tiết Xán thuận thế đè xuống, thân hình mảnh khảnh của hắn giam cầm tôi lại trên ghế sofa.

“An Tố” Giọng hẳn trầm như thể đang nhẫn nhịn cơn giận dữ: “Em thực sự muốn ngủ với người phụ nữ đó ư? Lẽ nào em thích phụ nữ?” Tôi cứ tưởng Tiết Xán đang nói đùa, nhưng khi ngước lên thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tôi lập tức đờ người ra.

Đờ mờ, loay hoay cả buổi, điều khiến hắn tức giận nhất không phải là tôi không ngủ cùng hẳn, mà là tôi muốn ngủ chung với người phụ nữ khác? Rốt cuộc trong đầu cái tên quỷ này chứa cái gì chứ! Tôi giận đến nỗi định cãi lại, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi.

Tôi quay đầu lại thì thấy Ngô Vũ đi ra khỏi phòng tắm và nhìn chúng tôi đầy hoảng sợ.

“Tôi, tôi, tôi..” Ngô Vũ sợ đến mức nói lắp: “Tôi nhìn thấy điều không nên thấy rồi phải không?” Tôi đỡ trán vì cô nàng ngốc nghếch ngây thơ này.

Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy từ dưới thân Tiết Xán để giải thích với Ngô Vũ, nhưng cái tên Tiết Xán này vẫn không nhúc.

nhích tí nào, hẳn chỉ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Ngô Vũ: “Nếu biết không nên nhìn thì sao vẫn chưa đi?” Ngô Vũ run lên, vội vàng gật đầu chạy vào phòng.

Tôi giận đến nỗi ước gì có thể đâm chết Tiết Xán! Cái tên này có thể không nói mấy điều khiến người khác hiểu lầm như vậy không! Hắn không xấu hổ, nhưng tôi thì có! Sau khi Ngô Vũ rời đi, Tiết Xán mới cúi đầu xuống như thể không có gì xảy ra: “Tiếp tục.” Tiếp tục cái đầu anh! Tôi tức giận đến nỗi đá thẳng chân về phía Tiết Xán.

Mặc dù Tiết Xán không sợ chút sức tấn công nhỏ bé ấy của tôi, nhưng hẳn vẫn né tránh theo bản năng, tôi nhân cơ hội đẩy hắn ra và nhanh chóng chạy đi.

“An Tố” Tiết Xán ở đẳng sau gầm lên, nhưng tôi chỉ làm như không.

nghe thấy mà chạy vọt vào phòng rồi nhanh chóng khóa cửa Ngô Vũ ở trong phòng nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, đỏ mặt hỏi: “Sao, sao lại nhanh như vậy?” Không biết có phải do tôi quá đen tối hay không mà lập tức nghĩ quàng nghĩ xiên lời nói của Ngô Vũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio