Lúc này, người xông vào nhà Đổng Chỉ Ngạo là Tạ Phong Tiêu.
Trong lúc tôi sững sờ, Tạ Phong Tiêu đã chạy lên lầu, anh ta sầm mặt lại khi thấy máu trên người tôi, sau đó không nói một lời mà đấm thẳng vào mặt Đổng Chí Ngạo.
Đống Chí Ngạo không ngờ sẽ có người đột nhiên xông vào nhà mình, lập tức bị đánh đến choáng đầu hoa mắt và ngã sấp xuống đất.
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng đỡ tôi dậy, mặt đầy lo lắng: “Tiểu Tố, em không sao chứ?” Cho dù tôi có không tin tưởng Ta Phong Tiêu bao nhiêu đi chăng nữa, thì vào giờ phút này, anh ta vẫn đảng để tôi dựa vào hơn là Đồng Chí Ngạo.
“Em không sao.” Tôi nhanh chóng đáp: “Anh giải quyết gã này đi, em gọi xe cứu thương cho Hồng Hà.” Tạ Phong Tiêu nhanh chóng gật đầu rồi quay sang đấm thêm một cú vào Đổng Chí Ngạo vừa mới đứng lên.
Chở thấy Tạ Phong Tiêu trông hơi nữ tính, suy cho cùng cũng xuất thân từ Huyền Môn, anh ta ra tay vô cùng dứt khoát, hai lần ba lượt là đã đánh ngã Đổng Chí Ngạo. Tôi gọi xe cứu thương trước, sau đó gọi và nói rằng đã tìm thấy nghi phạm trong vụ án giết Kim Uyển Uyển.
Sau khi cúp máy, tôi nhìn thấy Đổng Chí Ngạo đang cuộn mình nằm dưới đất, tay chùi máu trên khóe môi, miệng cười khẩy: “Cô nghĩ chi bằng lời nói từ một phía các cô là có thể kết tội tôi à? Thật là ngây thơ.”
Mặt tôi hơi thay đổi. Đúng vậy, lúc trước khi nhà trường điều tra quan hệ giữa Đồng Chí Ngao và Kim Uyển Uyển cũng không tra được cái gi, e rằng sở dĩ Đồng Chí Ngạo dám kiêu ngạo như thế, chắc chắn là gia đình có chỗ dựa. Tạ Phong Tiêu chi cười khẩy một tiếng.
“Vậy ư?” Anh ta lạnh lùng nói một câu rồi rút ra một lá bùa dán lên đầu Đồng Chí Ngạo. Lá bùa vừa chạm vào Đồng Chí Ngạo là bốc cháy ngay, sau đó biến mất không còn tăm hơi. Cùng lúc đó, sắc mặt của Đống Chí Ngạo đột nhiên trở nên đờ đẫn. “Anh đã làm gì với anh ta vậy?”
Tôi giật nảy minh, khó hiểu hỏi. “Làm cho anh ta nói thật” Tạ Phong Tiêu mim cười quay sang nhìn Đổng Chỉ Ngạo: “Nói đi, anh có giết Kim Uyển Uyển hay không?”
Giờ phút này Đổng Chỉ Ngạo với hai mát vô thân chi gật đầu, Tôi sững sốt. Fuck Nếu sớm biết lá búa này của Tạ Phong Tiêu dùng tốt đến vậy, tôi cần gi phái mạo hiểm đến đây tim một chiếc điện thoại tôi tàn chứ?
Chẳng mấy chốc, cánh sát và xe cứu thương đã đến, theo cúng con có Phương Tinh. Vừa nhìn thấy Hồng Hà hôn mê và tôi với cái trán đây máu, Phương Tinh lập tức cháy nước mắt nước mũi ôm lấy tôi và mång: “Anh Tő, cái con nhỏ điên này! Đã biết nguy hiếm như vậy còn dám tới làm gì há! Nếu tớ không kịp thời nói với Tạ Phong Tiêu các cậu đang ở đâu, các cậu cũng đã xong đời rồi!”
Tôi sững sở: “Cậu là người nói với Tạ Phong Tiêu tớ ở đây à?” “Là tớ” Phương Tinh lau nước mất: “Anh ấy tới ký túc xá tim cậu, đúng lúc tớ thấy tin nhắn của cậu, vi sợ quá nên đã vội nói cho anh ấy biết. Anh ấy vừa nghe chuyện của các cậu là chạy tới ngay, tốc độ nhanh lãm, cá tớ cũng không theo kịp”
Tôi vốn thắc mắc tại sao Tạ Phong Tiêu lại biết tôi ở đây, hóa ra là Phương Tinh nói cho anh ta biết, Tôi nhin về phía Tạ Phong Tiêu thì thấy anh ta cũng đang nhìn tôi. Tôi hơi chột dạ dời mắt.
Tôi được vài chị y tá đưa lên xe cứu thương. Trong khi họ đang băng bó vết thương cho tôi, điện thoại của tôi bỗng rung lên, Tôi nhin xuống thì thấy là một tin nhãn ngắn, nhưng khi thấy số điện thoại người gửi, lòng tôi run lên. Là Kim Uyển Uyển, Tôi run tay mớ tin nhắn ra…
“Cám ơn cô, An Tố. Tôi đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trước khi chết. Tiếp theo, cô có thể tim giúp thi thể của tôi không? Cái cô Kim Uyển Uyển này còn nhờ tôi giúp cô ta tim thi thể á? Có hơi được một tấc lại muốn tiến một thước quá rồi không? Tôi còn chưa kịp phản ứng, điện thoại trong tay đột nhiên bị người khác lấy đi. Tôi quay sang thì thấy Tạ Phong Tiêu đã lên xe cứu thương từ lúc nào chẳng hay, anh ta đang xem điện thoại của tôi với vẻ mặt tái mét.
“Anh…” Ngay khi tôi định nói, Tạ Phong Tiêu ngẩng đầu lên lườm tôi, rồi hạ giọng tức giận nói: “An Tố, đừng nói với anh, em đồng ý giúp nữ quỷ đã chết này điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cô ta đấy?”
Tôi không ngờ Tạ Phong Tiêu đoán một phát là trúng nên cũng không biết nói gì. Thấy tôi như vậy, Tạ Phong Tiêu biết ngay mình đã nói đúng, trong mắt anh ta đầy tức giận, nhưng vì kiêng dè chị y tá bên cạnh nên chi có thể nhỏ giọng lên tiếng: “Em điên thật rồi! Em thấy chưa, quỷ là thế đó, em giúp nó một việc, nó sẽ chi làm phiền em việc thứ hai!” “Kim Uyển Uyển cô ấy không phải.”
Không phải một con quỷ không biết lý lẽ như vậy. Tôi còn chưa nói xong, Tạ Phong Tiêu đã nặng giọng ngắt lời tôi. “Quỷ là quỷ, em đừng cổ nghĩ họ là tốt!”
Tôi run lên, không trả lời. “Đừng nói những điều vô dụng này nữa, chúng ta đi tìm thi thể của cô ta thôi.” Tạ Phong Tiêu không nhiều lời nữa mà bảo y tá băng bó vết thương cho tôi đơn giản một chút, sau đó kêu tài xế “Dừng xe” rồi. lôi tôi xuống khỏi xe cứu thương, bất kể sự cản trở của những y tá.
Tôi biết Tạ Phong Tiêu hiểu về khía cạnh này nhiều hơn tôi nên không chống cự, chi hỏi: “Anh nói xem, liệu Đồng Chí Ngạo có giấu thi thể của Kim Uyển Uyển sau khi tìm cách vận chuyển nó ra từ đồn cảnh sát, chúng ta có cần nhờ cảnh sát hỏi Đồng Chí Ngạo không?”
Vẻ mặt của Tạ Phong Tiêu bỗng trở nên hơi kỳ quái, anh ta chi đáp: “Có lẽ sẽ không hỏi được gì từ Đổng Chí Ngạo”
“Vì sao?” Tôi ngạc nhiên. “Bởi vì anh đã phá hủy tâm trí của Đồng Chí Ngạo.” “Anh nói gì cơ!” Tôi dừng bước, mặt đầy khó tin.
Một tia lúng túng và không kiên nhẫn lóe lên trên khuôn mặt của Tạ Phong Tiêu: “Nếu không em nghĩ, làm thế nào anh ta có thể thừa nhận tội ác một cách dễ dàng như vậy?”
Mặt tôi trắng bệch. Tôi cử tưởng rằng lá bùa Tạ Phong Tiêu dùng chi có thể làm cho Đồng Chí Ngạo nói thật mà thôi. Xem ra là tôi ngây thơ rồi.
Đây không phải một cuốn tiểu thuyết phép thuật, làm sao có thể dễ dàng có được bùa chú nói thật như thế. Lá bùa đó của Tạ Phong Tiêu đã trực tiếp hủy hoại tâm trí của Đồng Chí Ngạo! Tôi cảm thấy lạnh cả người. “Sao anh phải làm vậy?”
Tôi thấp giọng nói: “Rõ ràng là có rất nhiều cách khác có thể làm cho Đống Chí Ngạo nhận tội.” “Nhưng đây là cách nhanh nhất!”
Một tia không kiên nhẫn lóe qua trên mặt Tạ Phong Tiêu: “Tiểu Tố, người đàn ông đó hại các em thành thế này, lẽ nào không nên trừng phạt đúng tội ư?”
Đúng thật là Đổng Chí Ngạo có tội thì phải chịu, nhưng đây không phải việc chúng tôi cần làm! Tôi cản môi, không nói gi. Nhưng Tạ Phong Tiêu lại như đoán được suy nghĩ của tôi mà tự cười giễu mình: “Sao vậy, Tiểu Tố, Tiết Xán giết người trước mặt em, em vẫn không trách anh ta, nhưng anh chi phá hủy tâm trí của một kẻ xấu, em phải nổi giận với anh như thế há?”
“Nó không giống nhau. Tôi cau mày. “Được thôi, vậy em hãy nói cho anh biết, tại sao anh và Tiết Xán không giống nhau?” Tạ Phong Tiêu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là vì em thích anh ta, nên em có thể bao dung mọi thứ của anh ta ư?”
Tôi không phản bác được. Có lẽ vì Tiết Xán là quỷ, Tạ Phong Tiêu là người, tôi không thể so sánh hai người họ với nhau. Tôi cũng không thích Tiết Xán giết người giết quỷ, nhưng tôi luôn luôn cám thấy có thể chấp nhận được. Nhưng Tạ Phong Tiêu… Nếu anh ta thật sự là A Viễn, tôi không thể nào tin được rằng có một ngày, cậu nhóc mập vừa dịu dàng vừa tốt tính lúc nhỏ sẽ trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy.