Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

chương 451

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rõ ràng, Ninh Thanh Mi đã cho Tiền Thuận ảo tưởng có thể cứu được Lâm Liên Hoa đã chết.

Tôi đang giúp đỡ các nhà sư khác, và tôi đang cố gắng ngăn chặn đám đông đang bị ma khí khống chế.

Nhưng tình hình không ổn.

Phải nói rằng con ma này gần giống như con zombie lây nhiễm trong phim, sau khi những người đó bị cắn, họ không chỉ trở nên uể oải, điên cuồng mà còn liên tục muốn cắn tiếp những người khác.

Sau khi một ít chư tăng bị cắn, trên mặt cũng bị nhiễm vết bầm tím, bọn họ bắt đầu chống lại những chư tăng khác.

Những thây ma này thật nguy hiểm nhưng chúng tôi không nỡ đánh họ bị thương, nhưng với tình thế này, số người bị nhiễm ma khí ngày càng tăng, số người tỉnh táo ngày càng ít đi, chúng tôi càng lúc càng không chống cự nổi.

Nhìn thấy một số người đã phá vỡ hàng phòng thủ và lao về phía sau phòng của Phật tử, chúng tôi đều lo lắng.

Vào thời khắc mấu chốt, Vong Trần đại sư hét lên: “Thiên Tuyệt Trận!”

Những tu sĩ khác vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tụng kinh.

Còn Vọng Trần đại sư, ngồi ngay trước cửa Phật điện, miệng lẩm bẩm.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng cường đại từ sau lưng Vong Trần đại sư bay lên, tạo thành kết giới, chặn lối vào thiền phòng, không cho thây ma tiến vào.

Đồng thời, về phía Tiết Xán, Tiền Thuận đã bị khống chế, Tiền Thuận hoàn toàn không làm gì được nữa.

Đúng lúc tôi muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy hai bóng đen xẹt qua bên hông phòng Phật.

Khi tôi nhìn thấy hai bóng đen đó, sắc mặt tôi đã thay đổi!

Bộ dáng đó hóa ra là Nhị sư thúc và Lâm Liên Hoa đã chết!

Lâm Liên Hoa thân thể phân mảnh, nhưng vẫn đi được.

Cả hai người đều có vẻ mặt như chết đi sống lại, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn mình, rõ ràng thân thể của họ đã bị linh hồn của Ninh Thanh Mi thao túng.

Hai người xông tới sau lưng Vong Trần đại sư, trước khi tôi hét lên “Cẩn thận”, bọn họ đã lao tới như một bóng ma, cắn vào Vong Trần đại sư

“Không!” Tôi hét lên một tiếng, nhìn thấy Vong Trần đại sư sắc mặt đột nhiên biến sắc.

Trong giây tiếp theo, Vong Trần đại sư đã bị “Lâm Liên Hoa” cùng “Nhị sư thúc” trực tiếp kéo vào phật phòng.

Trong khoảnh khắc không ngờ ấy những chư tăng đứng gác Thiên Tuyệt Trận cũng bị phân tán, kết giới nhanh chóng sụp đổ.

Trong tích tắc, những thây ma bị chặn lại cũng ầm ầm tiến vào phòng Thiền.

“Khốn khiếp!” Tiết Xán lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, nhanh chóng kéo ta vào phòng phật.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Vừa bước vào phòng Phật tử, tôi ngửi thấy một mùi máu tanh nồng.

Vô số thây ma, như thể bất tỉnh, cứa cổ tay và đổ hết máu trước bức chân dung.

Máu họ khi rơi xuống đất đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy đôi mắt của Ninh Thanh Mi trong bức chân dung, từ từ mở ra từng chút một, theo từng giọt máu chảy ra.

“Chết tiệt.” Tiết Xán thấp giọng chửi rủa, lật cổ tay, ma uy hùng hổ xông ra, trong phút chốc cả đám zombie đều bị chấn động ngã xuống đất.

Trong bức chân dung, ánh mắt của Ninh Thanh Mi cũng đang ở điểm cuối cùng, mí mắt hơi khép lại, con ngươi lộ ra nhất thời tràn đầy oán hận, giống như đang nhìn chằm chằm Tiết Xán.

Đẩy đám thây ma đang bất tỉnh đi, tôi nhanh chóng nhìn thấy Vọng Trần đại sư đang nằm trước bức chân dung.

Vong Trần đại sư ngã xuống đất hấp hối, xung quanh là thi thể của Lâm Liên Hoa và Nhị sư thúc cũng đã ngất đi.

“Vong Trần đại sư.” Tôi vội vàng đỡ ông ấy dậy, “ĐẠi sư không sao chứ?

“Các ngươi … Phong ấn của Ninh Thanh Mi … chưa giải được đúng không…” Vong Trần đại sư mở mắt ra, việc đầu tiên là quan tâm đến tình trạng phong ấn của Ninh Thanh Mi.

Tôi liếc nhanh bức chân dung rồi nói: “Không sao, cuối cùng mắt cô ấy vẫn còn chưa mở hết, phong ấn chưa bị phá vỡ.”

Quả thật, đôi mắt hiện tại của Ninh Thanh Mi, sợ là sẽ mở thêm khi có máu, mây mà tôi và Tiết Xán đã đến kịp

“Cái đó … thật tốt … khụ khụ …” Vong Trần đại sư ho khan một tiếng.

Ta lo lắng đại sư sẽ không chịu được, liền nhanh chóng vuốt lưng cho đại sư, ông ấy tiếp tục lẩm bẩm.

“Thế này … chỉ cần máu của một người nữa … là đủ …” Vong Trần đại sư cúi đầu, tôi không nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, chỉ nghe thấy hắn

Ông ấy đột nhiên trầm giọng nói gì đó, giọng điệu là lạ và khủng khiếp.

Tôi đã choáng váng.

gì?

Còn chưa kịp phản ứng Vong Trần đại sư nói gì thì chợt nghe Tiết Xán bên cạnh kêu lên: “An Tố! Thả hắn ra! Hồn ma trên người vẫn còn!”

Trái tim tôi hoảng loạn, phản ứng kịch liệt, rất nhanh muốn thả Vong Trần đại sư ra.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Vong Trần đại sư đột nhiên nắm lấy cánh tay của tôi, ngẩng đầu lên, ta thấy ánh mắt của ông ấy trở nên đỏ tươi.

Tôi muốn giãy giụa, nhưng linh lực của Vọng Trần đại sư quá mạnh, rốt cuộc không thể thoát khỏi, chỉ có thể thấy hắn đột nhiên cúi đầu, cắn vào cánh tay ta.

Khuôn mặt tôi nhăn lại vì đau, máu chảy trên cánh tay và tất cả chảy ra trước bức chân dung.

Trong giây tiếp theo, toàn bộ lượng máu này biến mất.

Tôi cảm thấy toàn thân như rơi vào một hầm băng.

Tôi không có tâm trạng muốn đẩy Võng Trần đại sư ra, chỉ run rẩy ngẩng đầu nhìn chân dung của Ninh Thanh Mi.

Tôi chết đứng khi nhìn thấy trong bức chân dung, con mắt nhắm hờ của Ninh Thanh Mi từ từ mở ra.

Một đôi mắt đẹp mở ra hoàn toàn, giống như một viên ngọc có sức mạnh quỷ dị nào đó, đang chiếu về phía tôi.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Ninh Thanh Mi trong chân dung, khẽ mỉm cười, chớp mắt, môi khẽ mở.

“An Tố, cám ơn giọt máu của ngươi.” Một giọng nói du dương vang lên bên tai, thanh tao đến lạ.

Đã hết.

Tôi chỉ có thời gian để lóe lên ý nghĩ này trong đầu, giây tiếp theo, tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, người đột ngột bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, mở mắt ra, trời vẫn còn là chìm trong tối.

Vốn tưởng rằng mình còn hôn mê, nhanh chóng hoảng sợ giãy giụa, nhưng đột nhiên bị tôi giữ bị giữ hai vai bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.

“An Tố, đừng nhúc nhích.”

Nhận ra đó là giọng của Tiết Xán, tôi bình tĩnh lại.

“Tiets Xán.” Tôi vội nói: “Đây là đâu? Sao trời tối thế?

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một ngọn lửa ma sáng rực lên, chiếu sáng bóng tối xung quanh.

Tôi phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng Thiền, xung quanh là những người trước đây đã biến thành thây ma, nhưng hiển nhiên, hiện tại bọn họ đã trở lại bình thường, cả người đều tái nhợt ngã trên mặt đất, rất yếu ớt.

Không hiểu sao trong phòng Thiền không có đèn điện.

“Người Ninh gia dưới núi đã cắt điện của chúng ta, toàn bộ miếu đều mất điện.” Tiết Xán hiển nhiên biết rõ nghi hoặc trong lòng tôi, thì thào nói.

“Còn chuyện của Ninh Thanh Mi?” Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, nói: “Phong ấn của cô ấy đã được mở khóa chưa?

Tiết Xán không trả lời, chỉ vung tay lên, ngọn lửa ma quái trong tay rọi vào bức tranh trên tường.

Nhìn thấy bức chân dung, tôi há hốc mồm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio