“Ý anh là sao?” Sắc mặt tôi hơi tái lại.
“Lưu quang lô chính xác sẽ đưa ta đến quá khứ hay tương lai, nhưng như trước đó đã nói, nếu như em muốn trở lại quá khứ nhất định phải thông qua một thân thể để trở về, đồng thời những gì em đã trải qua trong quá khứ, kỳ thật chính là người đã cho em dùng thân thể trải qua. Xuyên đến tương lai cũng vậy, về mặt bản chất là như nhau.”
Trong lòng tôi chợt hiểu ra, sắc mặt càng không tốt, “Cho nên?”
“Ý của anh là, cho nên lần trước mặc dù em ngẫu nhiên xuyên qua đến một năm sau, nhưng chỗ mà em đã nhìn thấy, nhất định là chỗ mà hồn phách cùng thân thể của em đã ở vào thời điểm đó, trong tương lai sẽ trải qua.”
“Cho nên ý anh nói là, lúc ấy em xuyên qua đến một năm về sau, những gì em nhìn thấy chính là những gì mà Ninh Uyển Uyển về sau sẽ thấy?”
Lúc ấy tôi dùng thân xác của Ninh Uyển Uyển xuyên về Đại Tống, hồn phách của tôi ở trong thân thể của cô ta, dựa theo logic mà Tiết Phong đưa ra, cảnh lửa cháy rừng rậm cùng người đàn ông kia, đều là những gì mà trong tương lai Ninh Uyển Uyển sẽ trải qua?
“Không phải.” Tiết Phong vậy mà trực tiếp phủ định tôi, “cũng không phải là Ninh Uyển Uyển sẽ nhìn thấy, mà là em sẽ nhìn thấy.”
Tôi lập tức liền sửng sốt.
“Lúc ấy không phải em đang trong thân xác của Ninh Uyển Uyển xuyên về năm trước sao? Vậy hẳn cũng dùng thân xác Ninh Uyển Uyển để đi tới một năm sau chứ? Vì sao lại nói là bằng thân thể của chính em?”
“Có khi tình huống lúc ấy tại dòng thời gian bên trong hỗn loạn không rõ ràng. Nhưng là tôi nghe Hạ Lẫm nói qua.” Tiết Phong đáp, “Lúc ấy hồn phách của em là từ Đại Tống xuyên về hiện tại, kỳ thật đã rời khỏi cơ thể của Ninh Uyển Uyển rồi, trở lại trong thân thể của mình. Tuy nhiên hồn phách của em không thức tỉnh, liền lập tức phiêu lưu đến một năm sau ở tương lai. Cho nên nói nơi em đứng, nơi em thấy, đều là dùng thân thể của em tại một năm sau để thấy.”
Trong tim tôi không khỏi hoảng hốt.
Trước đó tôi vẫn cho rằng, sự việc tôi nhìn thây, chẳng qua là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bởi vì người đàn ông kia, mặc dù không thấy mặt, nhưng hình xăm trên lưng đó, trước giờ tôi chưa từng gặp qua, bởi vậy tôi vẫn cho rằng anh ta chẳng qua là một kẻ dưng không quen biết.
Vậy mà không ngờ Tiết Phong nói cho tôi, đây hết thảy đều là tương lai mà tôi sẽ tận mắt thấy, cho nên rất có thể tôi có biết người đàn ông kia? Thế nhưng là tôi thật không biết ai có hình xăm như thế.
Tôi càng nghĩ càng không hiểu, nhưng mơ hồ lại cảm thấy những chuyện này dường như có gì đó liên quan.
“An Tố ơi em không nên nghĩ nhiều làm gì”. Tiết Phong dường như hiểu được tôi đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng nói, “chẳng phải em cũng đã nói, em cũng không nhận ra người kia, có khi chỉ là trùng hợp gặp phải một sự kiện, em không cần thiết buồn lo vô cớ. Người bây giờ cần quan tâm, vẫn là Tiết Xán làm sao để khôi phục hồn phách cùng thân thể.”
Tôi nhẹ gật đầu, Tiết Phong vỗ vỗ bờ vai của tôi, không nói thêm gì nữa, chỉ là tiếp tục tại chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, tôi cũng cố gắng phấn chấn lại cõi lòng, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.
Vừa mới về chỗ, còn chưa kịp ngủ, đã nhìn thấy Hạ Lẫm đột nhiên đi tới.
Từ khi lên máy bay, Hạ Lẫm không ngồi với chúng tôi trong cabin, mà ở bên cạnh cabin nghiên cứu Thần Nông Đỉnh.
Tất cả Thần khí đều để Hạ Lẫm giữ và bảo quản, chỉ chờ khi tất cả Thần khí thu thập đủ, mới có thể cùng lúc sử dụng để ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán.
Tôi nhìn Hạ Lẫm đi tới, sắc mặt cũng không khá lắm, bỗng có chút lo lắng, vội đứng lên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Lẫm nhìn tôi một chút, thấp giọng nói: “An Tố, có chuyện này phải nói cho chị.
Trông bộ dạng này của Hạ lẫm, lòng tôi không khỏi lo lắng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chị có nhớ trước đó khi chị hỏi về hoa văn của Tụ Bảo Bồn không, em đã điều tra nó”. Hạ Lẫm không có trực tiếp trả lời vấn đề của tôi, mà là hỏi lại tôi một câu.
Đột nhiên nghe thấy Hạ Lẫm nhắc tới hoa văn, tôi không khỏi sửng sốt.
“Nhớ chứ, nhưng hoa văn kia làm sao?”
Hạ Lẫm vẫn không trả lời, mà lấy điện thoại di động ra đưa cho tôi, nhìn một lúc, mới phát hiện ra là ảnh chụp của Thần Nông Đỉnh.
Trước đó là Hạ Lẫm một thân một mình đem Thần Nông Đỉnh trộm ra, tôi cũng tin tưởng tín cộng thêm chúng tôi lúc ấy phải vội vã rời đi, cho nên tôi chưa từng nhìn qua Thần Nông Đỉnh, bây giờ là lần đầu tiên tôi trông thấy ảnh chụp vật thật.
Từ trên tấm ảnh nhìn, tôi mới phát hiện ra Thần Nông Đỉnh này được chế tác từ đồng, phía trên phủ kín đủ loại hoa văn tinh xảo.
“Là sao? Cái này có vấn đề gì sao?” Tôi vẫn chưa kịp thích ứng.
“Chị thử nhìn kỹ hoa văn trên tấm ảnh này đi”. Hạ Lẫm nói.
Tôi cúi đầu tiếp tục xem ảnh chụp, nhìn kỹ hoa văn, đôi mắt đột nhiên trợn tròn kinh ngạc.
Hoa văn trên Thần Nông Đỉnh này, với hoa văn trên Tụ Bảo Bồn, đồng thời là hình xăm màu đỏ trên lưng người kia mà tôi đã thấy ở tương lai, giống nhau như đúc?
“Sao có thể?” Tôi nhanh chóng nhìn Hạ Lẫm để tìm kiếm lời giải đáp.
Hạ Lẫm hiển nhiên hiểu thấu tôi đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiết Xán bên cạnh vẫn còn ngủ say, nói nhỏ: “Còn có những vật khác muốn cho chị xem đây.”
Nói rồi, Hạ Lẫm lập tức vuốt màn hình điện thoại, tôi nhìn thấy những hình ảnh khác.
Những này hình ảnh không phải ảnh chụp hiện vật, mà chỉ là hình chụp lại những trang cổ thư, tôi nhìn qua một chút, liền hiểu những thứ này là bảy Thần khí còn lại mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Vì Hạ Lẫm hoàn toàn phụ trách việc điều tra những thứ này, nên trước đó tôi cũng không nhìn kỹ những hình vẽ các Thần khí khác, nhưng lúc này, sau khi nhìn kỹ thì xem ra, những Thần khí này đều điêu khắc hoa văn bên trên.
Tôi cẩn thận dò xét những hoa văn kia, sau khi phát hiện ra thứ mà Hạ Lẫm đang muốn nói tới, liền mặt cắt không còn một giọt máu.
Bởi vì cái này hoa văn trên Thần khí này vậy mà là giống nhau như đúc, cũng giống hoa văn màu đỏ trên lưng của người kia.
“Sao có thể như vậy?” Tôi run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lẫm, những tưởng chín loại Thần khí không có liên quan tới nhau, nhưng vì cái gì mà lại có hoa văn giống nhau?
“Em cũng từng nghĩ vậy.” Hạ Lẫm hạ giọng nói, “nhưng có lẽ chúng ta đã nhầm. Em đã điều tra qua, Thần khí này, toàn bộ đều được chế tác từ thời thượng cổ thần thoại, hiện tại xem ra có lẽ là của cùng một bộ lạc, hoặc cùng do một huyền học đại sư chế tạo ra. Cho nên hoa văn mới có thể giống nhau đến thế.
“Điều này có ý nghĩa gì?” Tôi hỏi Hạ Lẫm, nhưng Hạ Lẫm không trả lời vấn đề của tôi, mà là đột nhiên cúi đầu nhìn tôi, biểu lộ có phần ngập ngừng.
“An Tố, vấn đề này, chẳng phải nên hỏi chị mới đúng. Lúc trước không phải chị muốn điều tra hoa văn này hay sao?”