“An Tố, cô làm gì vậy?” Ninh Uyển Uyển dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, bỗng dưng ngừng lại nước mắt, hoảng sợ nhìn tôi.
“Giết cô.”
Tôi nhanh chóng phun ra hai chữ, trực tiếp nâng linh lực trong tay lên mức cao nhất.
Đừng trách tôi độc ác, chỉ là Ninh Uyển Uyển quá nguy hiểm, cô ta còn tồn tại một ngày thì hẳn đêm dài lắm mộng, chỉ khi nàng ta hồn phi phách tán tôi mới có thể yên lòng.
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự mà gia tăng linh lực trong tay, tăng tốc hướng về phía Ninh Uyển Uyển.
Khi cơn gió lòng bàn tay sắp rơi vào người Ninh Uyển Uyển, trong phút chốc, tôi có mấy phần suy nghĩ.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Sắp kết thúc thật rồi sao? Người phụ nữ này đã khiến cuộc đời tôi không yên, cuối cùng cũng phải chết rồi sao?
Đang lúc suy nghĩ miên man, tay cũng không dừng lại, nhìn thấy linh lực trong lòng bàn tay đã xé toạc quần áo của Ninh Uyển Uyển, nhưng đột nhiên, vào lúc này, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt.
“An Tố! Dừng tay!”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, tôi đột nhiên cảm giác được một cỗ ma khí cũng chẳng mạnh mẽ lắm hướng phía sau lưng tôi đánh tới!
Quỷ khí này tuy không ghê gớm, nhưng bởi vì nó xuất hiện quá đột ngột, tôi nhất thời không phản ứng kịp, liền xác định sai vị trí, linh lực đánh về phía Ninh Uyển Uyển lập tức lách qua một chút, liền trật mục tiêu.
Trong nháy mắt, sự việc xảy ra trước khi kịp phản ứng, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một người mà tôi không ngờ tới
Đó là Cao Lệ công chúa.
Tôi thấy công chúa Cao Lệ đi theo Tiết Xán, nhưng bởi vì quỷ khí của Tiết Xán hôm nay quá yếu, thậm chí còn không bằng Cao Lệ công chúa, tốc độ của Tiết Xán so với nàng ta chậm hơn rất nhiều.
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Hạ Lẫm có lẽ đã bị Ninh gia bắt đi, nhưng bọn họ không hề động đến Cao Lệ công chúa và Tiết Xán nên họ đã đuổi theo hướng của tôi.
“Ngươi muốn làm gì?” Lúc này, tôi nhìn thấy Cao Lệ công chúa, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, tôi nghiêng mắt xác nhận lòng bàn tay của mình vẫn đang nắm lấy Ninh Uyển Uyển.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa cả người liền như phát điên không nói thêm lời gì nàng trực tiếp hướng về phía tôi từng chưởng một đánh ra(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Này, cô điên rồi sao?” Tôi không khỏi có chút giận, hướng phía Công chúa Cao Lệ mắng, dù sao gần như toàn bộ linh lực trong bàn tay tôi vẫn còn đang khống chế Ninh Uyển Uyển nên cũng lười quan tâm đến Cao Lệ công chúa lúc này.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa căn bản chính là phát cuồng, không ngừng ngưng tụ linh lực.
Tôi cảm thấy có chút phiền phức, nhanh chóng điểm huyệt Diệp Uyển Uyển khiến nàng không thể động đậy, liền tăng thêm linh lực để đối phó với Cao Lệ công chúa.
Dù sao Cao Lệ công chúa thật sự không phải là đối thủ của tôi, cô ấy nhanh chóng nhận ra điều này liền lộ ra vẻ lo lắng, trong phút chốc, ánh mắt rơi vào Tiết Xán đang đuổi kịp phía sau, đột nhiên tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy lóe lên thật sâu, ánh mắt lộ ra tia hung ác, cả người đột nhiên ngừng công kích tôi mà bay về phía sau, tóm lấy Tiết Xán.
Biết được mười phần ý định của Cao Lệ công chúa, lòng tôi chợt kéo đến từng tia lo lắng cùng hoảng sợ. Lúc này cô ta đã bắt được Tiết Xán trong tay, hướng về phía tôi hét lớn: “An Tố! Ngươi mau buông phu quân của ta ra, nếu không ta sẽ giết phu quân của ngươi!”
Nghe vậy tôi như bị sét đánh, sững sờ một lúc mới hiểu ra tại sao công chúa Cao Lệ lại đột ngột lao ra ngăn cản không cho Ninh Uyển Uyển bị thương.
Nàng ta đã nhận ra…
Rõ ràng công chúa Cao Lệ đã cảm nhận được khí tức của Ninh Uyển Uyển chính là cái người mà trở thành phò mã của mình năm trước, thế nên nàng ta mới nhất mực muốn bảo vệ Ninh Uyển Uyển.
Tôi lúc này cảm thấy mình quá sơ ý chủ quan. Vậy mà lại tính sót, không nghĩ đến Cao Lệ công chúa này.
Nàng ta có thể nhận ra khí tức của Ninh Uyển Uyển trên Khổ Tiên Thằng, bây giờ nhìn thấy bản thân Diệp Uyển Uyển chắc hẳn là có thể nhanh chóng nhận ra. Nhưng tôi hết lần này đến lần khác không nghĩ đến điều này, lại còn giữ nàng ở lại Hạ gia
Nhìn thấy Tiết Xán bị Cao Lệ công chúa khống chế trong tay, tôi lo lắng gấp gáp kêu lên: “Cao Lệ công chúa, nghe ta nói, người này thật sự không phải người mà ngươi tìm! Càng không phải người năm đó mà người gả cho! Thật sự người nhận nhầm rồi.”
Trong lúc vội vàng, mặc dù lời giải thích của tôi là sự thật, nhưng nghe có vẻ như tôi đang lừa dối Công chúa Cao Lệ.
Cô ấy hoàn toàn không tin tôi, mà tiếp tục siết chặt Tiết Xán trong tay.
“Ngươi nói láo!” Cao Lệ công chúa mắng ta, “Ta lẽ ra phải biết ngươi tìm nàng, không phải thật sự tìm nàng mà ngươi chỉ muốn giết nàng, ta làm sao có thể để cho ngươi nguyện ý! Ta nhất định bảo vệ cô ấy!”
Nói xong lời này, Cao Lệ công chúa liền nhìn về phía bóng đêm ở giữa, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, ra vẻ bình tĩnh nói với Ninh Uyển Uyển: “Ninh Uyển Uyển, đúng không? Đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghĩ đến duyên phận của chúng ta chín trăm năm trước, cho nên là ta tự nguyện muốn giúp ngươi, ta không thể trơ mắt ngươi chết được. “
Có vẻ như Cao Lệ công chúa khá ngại ngùng, cô nhận ra mình và Ninh Uyển Uyển đều là phụ nữ, cô đã si tình mà tìm kiếm nhiều năm như vậy, vẫn có chút kì quái nên vẫn viện ra một lý do để hợp thức hóa hành động của mình.
Nhưng điều mà công chúa Cao Lệ không ngờ tới là Ninh Uyển Uyển còn không biết chuyện xảy ra chín trăm năm trước, cả người đờ đẫn. Nhưng Ninh Uyển Uyển là một người phụ nữ thông minh, đã sớm mơ hồ nhận ra điều gì đó, cô ta nói với công chúa Cao Lệ: “Dù thế nào, xin hãy cứu ta càng sớm càng tốt, đề phòng ta ở trong tay An Tố. Khi đó nàng nhất định sẽ giết ta.”
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ninh Uyển Uyển cố ý đem lời nói này tránh nặng tìm nhẹ, không nói về quan hệ của cô với Cao Lệ công chúa, nhưng cô cũng hiển nhiên nhận ra rằng nếu muốn sống sót, hy vọng duy nhất lúc này chính là Công chúa Cao Lệ.
Công chúa Cao Lệ không nghi ngờ, chỉ bóp tay thật chặt, sau đó trừng mắt nhìn ta, nói: “An Tố, mau thả nàng ta ra! Nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận!”
“Thôi đi!” Tôi rất muốn nói với công chúa Cao Lệ về chuyện đã xảy ra chín trăm năm trước, nhưng hiển nhiên, không phải lúc để giải thích chút nào.
Ngay khi đang tuyệt vọng không biết phải làm sao, Cao Lệ công chúa bên kia đã mất kiên nhẫn, túm lấy cổ Tiết Xán, quát lớn: “An Tố! Ta bảo ngươi thả nàng ấy ra, nếu không ta sẽ động thủ!”
Hiện tại thân thể Tiết Xán yếu ớt như vậy, tuy rằng ma lực của Công chúa Cao Lệ không mạnh nhưng vẫn khiến cho hơi hồn của Tiết Xán bắt đầu dao động!