Tôi sở dĩ dám kể cho Tiền Thuận Nhi nghe, không chỉ bởi coi cậu ta như người nhà, còn bởi tôi biết đối với Tiền Thuận Nhi, tốt xấu gì tôi cũng là đại tiểu thư, cậu ta mà không đồng ý kế hoạch của tôi, cũng không thể ngăn cản tôi.
Ấy vậy mà không ngờ, cậu ta lại phản đối tôi?
Tôi nhíu mày, vừa định bảo Tiền Thuận Nhi là dù cậu ta không đồng ý cũng không xoay chuyển được tôi, không ngờ Tiền Thuận Nhi lại lên tiếng.
"Đại tiểu thư, cô không cần Bói máu, tôi có thể tính giúp cô."
Tôi trợn tròn mắt.
"Tiền Thuận Nhi, cậu nói bừa à?" Sau một lúc lâu, tôi mới hiểu ý cậu ta, bật thốt lên, "Bói máu sẽ rất tổn thương thân thể, cậu không định… "
"Đại tiểu thư, cô cũng biết sẽ thương tổn thân thể, như vậy so với một người đang mang thai, tôi làm chuyện này sẽ thích hợp hơn". Tiền Thuận Nhi nhìn tôi, vẻ mặt thành thật.
"Thế nhưng, đây là tìm Thần Khí để ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán, anh ấy là chồng tôi, tất nhiên phải để tôi làm chuyện ấy".
Tiết Xán với Tiền Thuận Nhi không thân chẳng quen, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiền Thuận Nhi vì Tiết Xán mà hi sinh đến mức ấy.
"Tôi không phải vì Tiết Xán Đại Nhân, tôi vì đại tiểu thư cô". Tiền Thuận Nhi bỏ qua dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ thường ngày, mặt nghiêm túc, "Nếu như không nhờ có cô, tôi cũng sớm đã chết tại thành phố C rồi. Dù sao tôi cũng còn trẻ, Bói máu xong thì cũng chỉ bị thương thôi, còn có Hạ Lẫm thiếu gia ở đây, khẳng định có thể lập tức giúp tôi chữa trị khỏi".
Tiền Thuận Nhi nói không sai, từ tình trạng cơ thể cho tới trình độ khả năng, thật sự cậu ta còn thích hợp hơn cả tôi.
Nhưng linh lực của tôi cao hơn, máu đem bói hẳn có độ chính xác cao hơn. Mà quan trọng hơn chính là, tôi không muốn vì lợi ích của bản thân mình, mà để người khác phải trả giá đắt.
Tôi vừa định khuyên Tiền Thuận Nhi một chút, chẳng ngờ cậu ta lại quyết tâm, "Đại tiểu thư, cô mà không đồng ý tôi, tôi cũng sẽ tự mình đi tính toán, cho nên cô đồng ý tôi thì hơn".
Trong lòng tôi biết, đừng nhìn Tiền Thuận Nhi cái cậu nhóc này nói chuyện có vẻ nhút nhát, thật sự khi đã quyết tâm, mười trâu kéo cũng không quay đầu.
Nhìn cái mặt đầy vẻ kiên quyết kìa, tôi rốt cục thở dài một tiếng, "Tiền Thuận Nhi, cám ơn cậu".
Lời buông ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng tôi biết mình cảm kích cậu ấy đến mức nào.
Cậu ấy nghe thế, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Đừng nói nhiều như vậy, mau chóng bắt đầu đi".
Tiền Thuận Nhi rất nhanh liền bắt đầu bế quan tu luyện Bói máu. Không thể không thừa nhận, như trước kia Tiết Xán từng nói, Tiền Thuận Nhi thực sự có thiên phú xem bói. Dù linh lực của cậu ấy thấp hơn tôi rất nhiều, nhưng tiến độ học Bói máu toán của chúng tôi vậy mà không khác mấy.
Sau ngày, cậu ta cũng đã nắm được những yêu cầu cơ bản của Bói máu. Tôi định để cậu ấy cẩn thận nghiên cứu thêm hai ngày, thế mà có một số người đã đợi không kịp.
Ngày thứ ba lúc, Tiết Phong đột nhiên vô cùng lo lắng chạy tới nói cho chúng tôi biết, người nhà họ Tiết dường như đã chuẩn bị có hành động, dự định tới tận nhà tìm chúng tôi để đòi Khai Thiên Phủ.
Trong lòng tôi biết thời gian đã không còn nhiều, đành phải bất đắc dĩ, để Tiền Thuận Nhi đêm đó tiến hành Bói máu.
Đêm đó, toàn bộ lầu biệt thự Hạ gia được chuẩn bị cho Bói máu.
Bói máu cũng không phải là kiểu xem bói thông thường, ngược lại có vẻ giống như một nghi thức.
Trên mặt đất đục ra một sơ đồ bát quái cực lớn, sai người giúp việc đi chợ mua mấy con gà trống lớn, toàn bộ giết, bày ở phía của bát quái trận. Đèn điện cũng tắt hết, chỉ để chút ánh nến vây quanh vòng tròn của bát quái trận.
Chúng tôi đều đứng ở bên ngoài bát quái, Tiền Thuận Nhi thì đứng ở giữa, trong tay cầm một cây chủy thủ bén nhọn, lẳng lặng chờ đợi.
Có lẽ là bởi vì gấp gáp quá, nên nhìn qua thấy gương mặt cậu ấy tái nhợt hơn bình thường rất nhiều. Ngôn Tình Hay
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng hai giờ đêm, sắc mặt của tôi trầm xuống, gấp gáp nói: "Đến giờ rồi!"
Bốn phía xung quanh nghe đó đứng im, đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Cửa sổ toàn bộ đã đóng chặt, nên gió này phảng phất đến từ hư vô, khiến những ngọn nến đều bị thổi, không ngừng chập chờn.
Lúc này, Tiền Thuận Nhi đã nhanh chóng cầm lấy chủy thủ trong tay, xẹt qua lòng bàn tay của mình, máu chảy ra như con rắn nhỏ, uốn lượn chảy tới mặt đất, tiếp tục không ngừng di động. Rất nhanh trên mặt đất đục bát quái trận liền bị Tiền Thuận Nhi nhuộm đỏ.
Cái gọi là Bói máu này, người xem có linh lực càng thấp, càng cần nhiều máu. Tiền Thuận Nhi bởi vì linh lực còn chưa đủ mạnh, nên máu chảy ra rất nhiều, lấp đầy toàn bộ bát quái đồ.
Cho tới khi cả quẻ đồ đã được lấp đầy, Tiền Thuận Nhi sắc mặt lúc này đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, lập tức trong tay bóp một cái quyết, hét lớn: "Phá".
Sau đó, máu trên mặt đất dường như bốc hơi, hóa thành vô số giọt nhỏ, bay lên, ngưng tụ thành một hình ảnh.
Hình ảnh này nhìn không rõ, tiêu hao rất nhiều linh lực và máu của Tiền Thuận Nhi cũng càng ngày càng nhiều, tôi thấy cậu ta dường như sắp không chịu nổi, toàn thân đều đang run rẩy.
Thấy vậy, trong lòng tôi lo lắng, bật thốt lên: "Tiền Thuận Nhi, nếu như không được thì thôi đi!"
Nhưng Tiền Thuận Nhi dường như nghe không được tôi nói gì, chỉ không ngừng vận động linh lực, thậm chí dùng chủy thủ rạch thêm một nhát nữa lên vết thương của mình, máu lập tức chảy nhanh hơn!
Cùng lúc đó, sắc mặt của cậu ấy dường như trong suốt, thân thể lung lay sắp đổ.
Nhưng hình ảnh kia, cũng đã hiện lên rõ ràng.
Trong tấm hình kia, vậy mà là một người dáng người.
Người này, làm sao khá quen?
Tôi rất nhanh nhớ tới, đây không phải vị quan chức nào đó của thành phố S hay sao? Tôi nhớ có lần trên TV đã nhìn thấy ông ta.
Cũng không phải là khó hiểu, bởi vì thứ chúng tôi muốn tìm là Kim Ô Sa, tác dụng của nó, chính là giúp đường quan lộc cho người sở hữu.
"Được rồi Tiền Thuận Nhi, chúng ta đã biết Kim Ô Sa ở đâu rồi!" Tôi tranh thủ thời gian nói với Tiền Thuận Nhi.
Lập tức, Tiền Thuận Nhi liền như người bị rút khô tất cả khí lực, đột nhiên ngã trên mặt đất, hình tượng kia cũng rơi xuống đất, tan thành vũng máu.
Tôi và Hạ Lẫm lập tức tiến lên, Hạ Lẫm không nói hai lời, rút ra kim châm, đâm vào toàn thân Tiền Thuận Nhi, tôi thì cho cậu ấy ăn thuốc bổ huyết.
Sau một hồi dày vò, Tiền Thuận Nhi mới tỉnh lại.
Mắt của tôi có chút mệt mỏi, vừa muốn nói với cậu ấy lời cảm tạ, không ngờ cậu ta đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của tôi, hai mắt trợn tròn xoe.
Tôi bị dọa cho sợ, hỏi: "Tiền Thuận Nhi, sao thế? Bị đau ở đâu hả?"
Nhưng Tiền Thuận Nhi lại không trả lời tôi, chỉ tiếp tục trừng mắt tôi, vuốt vuốt cổ họng, khó khăn mở miệng: "Đại tiểu thư... Cô... Cô có biết không, đường hôn nhân của cô, người phối ngẫu, không phải là Tiết Xán?
Tôi ngơ ngác một chút, mới nhớ ra, trước đó Ninh Trác đã tự ý cải mệnh của tôi.
"Tôi biết". Tôi nói, "Tôi bị cải mệnh".
Nghe thế, sắc mặt cậu ấy chẳng những không dãn ra, càng nắm cánh tay tôi chặt hơn, gằn từng chữ: "Vậy Đại tiểu thư, cô có biết hay không, sau khi bị cải mệnh, cô và Tiết Xán, giờ trở nên tương khắc?