Tôi quyết định đưa Tiết Xón đến cùng nội dung chính với chúng tôi, và tôi hỏi anh ấy: “Chàng có nghĩ Công chúa Đóa Nhõ và Hợ Lẫm xứng đôi không?”
Tiết Xán liếc nhìn Đóa Nhã, rồi trả lời một câu khiến tôi tức ói máu: “Có xứng hoy không liên quơn gì đến ta, chẳng có mối quan hệ gì cỏ, ta không quan tâm, trong mắt của tg duy nhất chỉ có nàng là xinh đẹp nhất”.
Anh ta đã nói rốt to, có lẽ nữ hoàng đố nghe thấy Để tránh mọi chuyện không thể cứu vãn xảy ro, tôi chỉ có thể cắn chặt viên đạn, đứng dậy làm một vòng.
“Nữ hoàng, dù sao đây cũng lò sự kiện cả đời của em trdi tôi. Chúng tôi cần phải suy nghĩ cồn thận về vấn đề này. Mong bờ hãy cho.
chúng tôi thời gian để suy nghĩ về chuyện này”.
Những lời bào chữa của tôi lúc này là đầy đủ và hợp lý nhất, mặc dù nữ hoàng miễn cưỡng đồng ý. Bà ấy nói: “Trước tiên các ngươi có thể sống tại cung điện. Nhưng có một điều, tốt hơn hết là các ngươi phỏi cho chúng ta một câu trỏ lời cùng sớm cùng tốt”
“Tuyệt quá.”
Squ khi đồng ý vui vẻ, chúng tôi ở lại cung điện, Công chúa Đóa Nhã thực sự rất có cảm tình với Hạ Lẫm, cô ấy đã hg mình để đưa chúng tôi về nơi ở. Trên đường đi vẽ mặt cô ấy toát lên niềm hạnh phúc.
“Tên anh là gì?“ Cô ấy chạy đến trước mặt Hạ Lẫm, vừa nói chuyện với anh vừa đi về phía su.
Họ Lẫm lạnh lùng phớt lờ câu hỏi của nòng.
Để tránh làm công chúa bị tổn thương, tôi tiến lên trước nói: “Tên em ấy là Hạ Lẫm và Hạ Lẫm là một bác sĩ.”
“Bác sĩ là gì?“ Quỏ nhiên Đóa Nhã không biết gì về thế giới, nàng công chúa này dường như không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giống như kiểu tiểu thư được nuôi dưỡng trong chốn thâm cung ở thời cổ đợi.
Chà, bây giờ chúng ta thật sự có thể coi mình như bị xuyên không. Mọi thứ trong cung xà nữ cứ như cung điện cổ trang trong phim truyền hình vậy. Ở đâu cũng có người giúp việc. Nhìn thấy chúng tôi, họ đều quỳ xuống chèo. Quỏ thật rất trang trọng và cung kính.
Tiết Xón thì không có vẻ ngạc nhiên về chuyện này, vì lão ma này vốn đến từ năm trước.
Nên đối với những chuyện lễ nghĩa này anh ấy hiển nhiên đã trẻi qua, anh ấy cũng từng được tôn sùng như vậy.
Về phần Hạ Lẫm, em ấy đã được huốn luyện như một vị Tổ sư từ khi còn nhỏ, vì vậy gia tộc họ Hg sẽ thể hiện sự tôn trọng nhất định đối với Hạ Lẫm, vậy nên em ấy nhanh chóng thích ứng với cảnh tượng như vộy.
Khó chịu nhất là Tiền Thuận và tôi. Đây là thời đại mới, con người chỉ quỳ lạy trời, quỳ lạy cha mẹ.
Nó chính xác không phải là sự tôn trọng kính nể, rõ rùng là họ đang hành động một cách sợ hãi.
Tiền thuận thậm chí còn sốc hơn thế, anh ấy nếp trực tiếp sau lưng Hạ Lẫm, và sử dụng Hg Lẫm như một l chắn, để tránh những cói quỳ lạy của cung nữ.
Tiết Xón thấy tôi khó chịu, nói: “Ta thấy nơi nòy cũng rất tốt, ít nhất cũng biết vinh hoa, bất quá cũng tạm chấp nhộn được, nàng hãy đến đây làm nữ hoàng đi”.
Trở thùnh nữ hoàng? Lù đợi tiểu thư của họ Họ đã đủ để tôi vò đầu bứt tơi rồi.Tôi không muốn lại rước thêm phiề não. Hơn nữa ở đây tôi có thể lấy bết cứ những gì tôi muốn, nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi hành động như vộy, bởi vì chúng ta hiện tại đang sống ở một thời đợi văn minh và cái hành xử như vậy hoàn toàn không thể chấp nhận được Nhưng những chuyện tôi muốn trao đổi với Tiết Xán không phỏi là chuyện này: “Xem rd vị nữ hoàng này nhết định muốn Họ Lẫm làm con rể của mình. Chàng nghĩ chúng ta nên làm gì. “Nòng có muốn tơ nói sự thật không?” Tiết Xón nói câu này với tôi sau khi kéo tay tôi tách riêng với mọi người.
Thấy tôi gật đầu, anh tq nói tiếp: “Ta thật sự thấy em nàng không vừa mắt. Ta nhìn thấy thằng nhóc này mọi nơi, những nơi có nàng hiển nhiên sẽ nhìn thấy nó. Nếu có cơ hội để nó ở lại đây mối mỗi, ta nhất định sẽ làm”
TOI.
Hóa ra lò lý do này? Tôi thực sự không biết phỏi tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào.
“Nếu nàng không biết nói với hắn ta thế nào, thì hãy để ta nói”. Tiết Xán nghĩ rằng anh ấy có thể thuyết phục Họ Lẫm sdo.
Nhưng cách thuyết phục của anh ta ở đây thực chết là uy hiếp, Tiết Xón tiếp tục nói với tôi rằng nếu thằng nhóc này không đồng ý, anh ấy sẽ đánh Hạ Lẫm, và đánh đến khi nào.
Họ Lẫm thực sự đồng ý. Đương nhiên Hạ Lẫm không phải là đối thủ của Tiết Xón.
Quên đi, tôi vẫn tự mình nghĩcách, tôi đáng lẻ không nên trao đổi với lão quỷ già về chuyện này, anh ấy không phỏi là người đóng tin cậy chút nào.
Squ khi thốt bại tham khỏo ý kiến của Tiết Xón, hiện tại tôi chỉ có thể hỏi Tiền Thuận: “Anh phỏi làm sao nghĩ cách cho tôi thuyết phục Hạ Lẫm, nếu không nghĩ ra cách thì đừng theo tôi nữa”. Tiền Thuận không hề mong muốn tôi xơ lánh anh ấy, anh ấy vẻ mặt oan ức nhìn tôi như thể tôi đã đối xự tệ bọc với anh ấy.
Dưới sự đe dọa của tôi, Tiền Thuận buộc mình phi đưa ra một ý tưởng: “Đợi thiếu gia rõ rùng lù không muốn kết hôn cùng công chúa Đóa Nhã, nên chúng tq chỉ còn cách đi ăn trộm, đúng vộy lấy cắp nọc rắn rồi yên lặng rời di.
Hãy nghĩ xem người của bộ tộc Xà nữ làm sao.
đuổi kịp chúng tg“. “Nhưng cho dù có đuổi kịp đi nữa cũng không thành vốn đề. Vì bọn họ trong giới huyền học hiển nhiên cũng đã biết tiếng tăm của Hg gia và Tiết gia, nếu họ dám làm ra chuyện ảnh hưởng đến chúng ta, Hạ gia và Tiết gia nhất định sẽ đánh họ mù không cần nương tay”.
Squ khi đi theo Tiết Xán không lâu, tên nhóc này quỏ thật cũng đã học được cách bạo.
hònh của Tiết Xón. Đây rõ rùng không phỏi là một dấu hiệu tốt.
Tuy nhiên, phương phóp mà anh ta nói cũng được coi lù một phương phúp khỏ dụng, tôi sẽ ghi nhận và xem đây là phương án cuối cùng, trong trường hợp không tìm ra phương án khác nữa.
Squ khi tham khỏo ý kiến của các bên, tôi nhộn rd rằng, việc Hạ Lm đồng ý kết hôn với công chúa Đóa Nhã là cách giỏi quyết tốt nhất. Tôi quyết định dựa vào khỏ năng của mình để thuyết phục Hạ Lẫm. Thành thật mè nói tôi cũng đặc biệt thích công chú Đóa Nhã.
Ngay khi nghe tôi thuyết phục, bổng nhiên Hạ Lẫm hét lên một cách thô lỗ _ Edit by Le Hong Lan “Em không quen cô tq, và cũng không thích cô ta“ Hạ Lẫm hét lên với âm lượng khá lớn nên hiển nhiên tốt cả mọi người đều nghe thấy”
Công chúa Đóa Nhã lúc này nắm chặt chiếc khăn trong tay với khuôn mặt đỏ bừng và nói: “Nhưng…..Nhưng….mẹ nói rằng anh phỏi kết hôn với em”.
“Ai sẽ gả cho ngươi, ta đối với ngươi cũng không có hứng thú.”
Tôi thật sự không thể chốp nhộn được thái độ của Hạ Lẫm đối với công chúa Đóa Nhã, nên vội vùng đi đến an ủi nàng tq với nụ cười nhẹ trên môi: “Đóa Nhã à, đừng khóc, ta sẽ giúp.
em thuyết phục Hạ Lẫm”.
Cô công chúa nhỏ xinh đẹp này dường như thật sự òa khóc Tôi kéo Hạ Lẫm theo mình: “Em tại sqo lợi nói chuyện với công chúa với thái độ như vậy? em xem người ta đỡ thột sự khóc rồi đấy”
“Em thì sao cơ? Em chỉ là không thích cô ta”
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Họ Lẫm, trước.
khi tôi chưa phỏi lù Họ tiểu thư, lúc đó Hạ Lẫm luôn nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng và không có một chút hứng thú.
Thói độ của em ấy lúc này chính xóc là thái độ đối với tôi lúc trước.
“Vậy em có thể giả vờ như đồng ý? Squ khi chúng tơ lấy được nọc rắn sẽ lặng lẽ rời đi”.
“Không đời nào.”
Thằng nhóc này trỏ lời với cái giọng điệu như muốn đấm vào tôi.
Mấy ngày squ, trong cung điện thường thấy một hình ảnh quen thuộc, Hg Lẫm đi đâu công chúa Đóa Nhã theo đến đó, trái ngược với thói độ và biểu cảm ngọt ngào, trìu mến ân cần như một người vợ thực thụ của Đóa Nhã, thì Hg Lẫm vẫn một biểu cảm mặt lạnh hoặc cũng chỉ cười không có một sự thiện cảm nòo.
Cuối cùng, Hạ Lẫm vì không chịu đựng được nữa em ốy đến chỗ tôi vù nói: “Đã mấy ngày.
trôi qua rồi, chị vẫn chưa tìm được cách sao?
Không cần biết chị có tìm ra cách gì không, nếu vẫn như thế này thì em sẽ trở về một mình”
Hạ Lẫm sẽ rời đi?
Thật sự trong hoàn cảnh như hiện noy, Hạ Lẫm đối với chúng tôi như một con cờ vô cùng quý giá, chúng tôi vẫn cần Hạ Lẫm như một công cụ để bịt mắt nữ hoàng, nếu Họ Lẫm rời đi, nữ hoàng nhất định sẽ cho chúng tôi nổ tung. Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ tính khí của thằng nhóc nòy, nó sẽ thật sự lùm như những gì nó nói.