Tôi biết lời nói của mình nghe hơi vô lý.
Cây trâm cũng không có cánh, chẳng lẽ nó có thể bay đi khi tôi ngã xuống lầu tối qua rồi bay về ngày hôm nay à?
Nhưng cho dù nó có vô lý hay không, tôi cũng đang nói sự thật.
Tiết Xán nhìn xuống tôi như thể muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt tôi.
Tôi cũng quật cường ngước nhìn hắn.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “An Tố, tôi hy vọng sau này em sẽ không đụng chạm lung tung vào cây trâm này nữa.”
Trái tim tôi như lại bị đập vào một tảng băng lớn hơn.
Cuối cùng Tiết Xán vẫn không tin tôi.
Tối qua tôi vì hản nên mới giành lấy cây trâm từ tay nữ quỷ.
Nhưng hắn lại nói với tôi, sau này đừng đụng chạm lung tung vào cây trâm này?
Ồ, An Tổ, xem ra mày lại lo việc bao đồng nữa rồi.
Tôi cười gượng một tiếng, giấu đi vé tự giễu trong mắt, sau đó ngẩng lên nhìn Tiết Xán và gật đầu: “Ừm, có lẽ tôi đã vô tình mang cây trâm về, xin lỗi, tôi sẽ không chạm vào cây trâm của anh nữa”
Tiết Xán cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi biết nghe lời phải () Mà tôi chỉ né tránh ánh mắt dò xét của hắn.
Nói cho cùng sự thật là thể nào cũng không quan trọng lắm.
Điều quan trọng là, nhờ một cây trâm đã khiến tôi biết được vị trí của mình trong lòng Tiết Xán.
Nhìn cây trâm trong tay hắn, tôi chợt cảm thấy thật mỉa mai.
Trong những ngày này, tôi còn có chút đắc ý cho răng đối với Tiết Xán tôi là khác biệt, nhưng hôm nay, chỉ với một cây trâm đã một cú đánh tôi về lại nguyên hình.
Chắc cây trâm này là của Ninh Hoan Hoan tặng cho hắn nhỉ?
Chỉ vì một cây trâm do Ninh Hoan Hoan để lại, hắn đã có thể nghi ngờ tôi, còn nhấn mạnh hết lần này đến lần khác là không cho tôi đụng vào.
Người ta nói, người so với người làm người ta tức chết, nhưng tôi thậm chí còn không bằng một cây trâm.
Chứ nói gì là so với Ninh Hoan Hoan.
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu, tôi đột nhiên sững sờ…
Tại sao tôi phải so với Ninh Hoan Hoan? Cảm giác kỳ lạ này đã bám vào lòng tôi suốt mấy ngày qua, giờ phút này nó như được phóng đại vô hạn. Tôi như bị chìm dưới nước, suýt nữa thì nghẹt thở.
Rốt cuộc cảm giác kỳ lạ này là gì…
Giống như không cam lòng, rồi lại có chút đau nhức.
An Tố, có chuyện gì với mày vậy? Trong vài ngày tới, tôi tiếp tục cuộc sống thực tập của mình, tôi và Tiết Xán rất hòa thuận với nhau, nhưng chỉ tôi biết mỗi khi đôi mắt đen của hản nhìn tôi, tôi đều sẽ không nhịn được mà né tránh.
Vào tháng bảy, báo cáo hàng quý của công ty đã có. Dưới sự lãnh đạo của Tiết Xán, tập đoàn Tiết thị đã có một bước nhảy vọt về doanh thu và giá cổ phiếu. Trong đại hội cổ đông, mấy lão già của hội đồng quản trị đều cười đến nỗi sái quai hàm.
Hội đồng quản trị đề xuất tổ chức một chuyến du lịch toàn công ty để ăn mừng thành tích tốt trong quý này.
Tôi cứ nghĩ Tiết Xán sẽ không tham gia vào kiểu đi du lịch như thế này, nhưng thật ngạc nhiên, hắn đã đồng ý.
Đại hội cổ đông kết thúc, hắn ngồi trên chiếc ghế da lớn trong văn phòng và đột nhiên nói với tôi.
“An Tố, nếu muốn đi du lịch ăn mừng, vậy em muốn đi đâu?”
“Hả?” Tôi ngẩn ra: “Chuyện này… phải xem ý kiến của mọi người nữa chứ?” “Đến cái nơi giống trong màn hình máy tính của em thì sao?” Tiết Xán như không nghe thấy những gì tôi nói mà tiếp tục:
“Hình như gọi là M..” “Anh nói đảo M?” Hai mắt tôi không khỏi sáng lên.
Lúc trước Hồng Hà đi du lịch ở đảo M cùng gia đình, cô ấy đã chụp rất nhiều ảnh đẹp cho tôi xem. Tôi thích kiểu trời xanh mây trắng vùng nhiệt đới và bãi cát trắng, thế là chọn một bức ảnh làm hình nền.
Không ngờ Tiết Xán lại chú ý tới.
“Ừm, vậy đến đó đi” Tiết Xán gật đầu, không chờ tôi trả lời, hắn đã gọi ngay cho phòng tài vụ và quyết định về chuyến đi ăn mừng này.
Bởi vì sắp được đi du lịch, tất cá mọi người trong công ty, từ thấp đến cao, từ già đến trẻ đều vui như trẩy hội.
Vào ngày xuất phát, sau hơn bốn giờ bay, cuối cùng chúng tôi cũng đến đảo nhiệt đới M.
Ngay khi ra khỏi sân bay, nhìn thấy trời xanh mây trắng và những cây cọ ven đường, tâm trạng u ám trong những ngày vừa qua của tôi lập tức trở nên tốt hơn.
Chuyến du lịch lần này chia nhóm theo từng phòng ban khác nhau, văn phòng chủ tịch chúng tôi đi cùng bộ phận kinh doanh.
Tiết Phong không đi vì đang theo đuổi một ngôi sao nữ. Văn phòng Chủ tịch chỉ có sếp lớn Tiết Xán và tôi, còn bộ phận kinh doanh thì có rất nhiều người.
Điều khiến tôi buồn bực là Lưu Tử Hạo cũng đến.
Đám người chúng tôi lên xe buýt và đến khách sạn đã đặt trước.
Không thể không nói, Tiết Xán thực sự rất lắm tiền. Khách sạn chúng tôi ở là một khách sạn nổi trên nước năm sao nổi tiếng.
Cả tòa khách sạn như nổi trên mặt nước, tất cả các phòng đều là phòng Suite (), mỗi phòng là một ngôi nhà nhỏ đứng độc lập trên mặt nước, giữa các phòng được nối với nhau bằng cầu nối gỗ.
Các cô gái của bộ phận kinh doanh rất phấn khích khi nhìn thấy khách sạn, họ suýt chút nữa là ngất đi và nói rằng dự kiến sẽ đến đây để hưởng tuần trăng mật, không ngờ lại được trải nghiệm trước.
Tôi không khoa trương giống họ, nhưng tôi cũng phải choáng ngợp bởi sự đồ sộ của khách sạn này.
Phòng đã được đặt trước, mỗi phòng gồm bốn người.
Khi đến lượt phân Tiết Xán, đám người kia đều rất căng thẳng, không biết sắp xếp thế nào.
“Sắp xếp phòng Suite một người cho chú tịch Tiết đi” Giám đốc bộ phận kinh doanh cười nói.
“Hai người” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Tôi chung phòng với An Tố? Biểu cảm của mọi người xung quanh bỗng trở nên mập mờ.
“Cái đó… Phòng Suite còn nhiều phòng mà” Tôi cười gượng giải thích.
Ánh mắt của mọi người vẫn mập mờ như cũ.
Tôi cũng lười nói thêm.
Đảo M là một hòn đảo nghỉ dưỡng, không có địa điểm du lịch gì nên sau khi mọi người về phòng thu dọn, ai ai cũng tự đi tận hưởng riêng phần mình.
€ người đi lướt sóng, người đi làm SPA, người thì lái ca-nô đến bãi cát bên cạnh để tắm nắng.
Tôi khá lười biếng, bèn ra ban công trong phòng đứng uống nước trái cây.
Mà Tiết Xán còn tẻ nhạt hơn cả tôi, hắn chỉ trốn trong phòng và tiếp tục “lạch cạch” làm việc với chiếc laptop.
Nhưng mặt trời nhiệt đới ở đây to, nhiệt độ cao như thế, có lẽ Tiết Xán cũng không thích đâu nhỉ.
Vậy tại sao hẳn lại chọn đến đây nghỉ mát? Đừng nói là vì tôi đấy nhé? Ngay khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, tôi nhanh chóng lắc đầu.
Đủ rồi, An Tố, đừng tự ảo tưởng nữa.
Chúng tôi cứ đềnh dàng đến tận tối, và có người đột nhiên gõ cửa phòng của chúng tôi.
Tôi mở cửa và thấy là một cô gái của bộ phận kinh doanh, hình như tên là Ngô Vũ.
“Trợ lí An, chúng tôi đang chơi game, cô có muốn chơi cùng không?” Cô ấy chớp đôi mắt to và mỉm cười với tôi.
Tôi liếc nhìn Tiết Xán ngồi im lìm trong phòng và gật đầu: “Được thôi” “À, chủ tịch Tiết, tôi đi chơi với họ đây” Tôi la to vào phòng, rồi nghe thấy Tiết Xán “ù” một tiếng.
Tôi đi theo Ngô Vũ ra trên cầu nối gỗ và thấy dưới ánh trăng, sóng biển lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Ngô Vũ nhanh nhẹn bước đi và cảm khái: “Chủ tịch Tiết cuồng công việc thật đấy, giờ này mà vẫn đang làm việc” Tôi cười cười, không trả lời.
Nhiều người trong công ty cảm khái Tiết Xán có thể làm việc.
liên tục mà không cần nghỉ ngơi, nhưng thật ra là hắn vốn không cần nghỉ ngơi.
Tôi cũng từng hỏi Tiết Xán rằng tại sao hẳn muốn làm chú tịch tập đoàn Tiết thị, hắn đáp một phần lý do là vì đã đồng ý giúp nhà họ Tiết, nhưng lý do quan trọng hơn là để làm tiêu hao thời gian dùng không hết của hẳn.
Nghĩ tới đây, tôi hơi ngẩn ra.
Đúng nhỉ, đối với Tiết Xán thì thời gian đã dừng lại, vì vậy đối với hắn, mọi thứ trên thế giới này chỉ là một trò chơi sẽ kết thúc.
Cũng bao gồm tôi.
“Tôi đưa trợ lí An tới rồi này! Chúng ta mau bắt đầu chơi thôi!” Một câu nói vui vẻ của Ngô Vũ kéo tôi quay lại hiện thực.
Hầu hết những người trẻ tuổi trong bộ phận kinh doanh hiện đang tập trung tại phòng khách của một phòng Suite, Lưu Tử Hạo cũng có mặt.
Tôi thấy họ ngồi vây quanh một tờ giấy màu vàng khổng lồ chứa đầy chữ, còn có một cây bút, bèn nhíu mày: “Mọi người đang chơi gì vậy?” “Bút tiên đó!” Ngô Vũ trông rất phấn khích.
() Biết nghe lời phải: Nhanh chóng tiếp nhận ý kiến đúng của người khác, nhanh chóng khiêm nhường lắng nghe sự phê bình và kiến nghị của người khác như nước chảy.
() Phòng Suite: Là loại phòng cao cấp nhất cúa khách sạn, bao gồm phòng khách và phòng ngủ riêng biệt, có ban công với tầm nhìn đẹp nhất. Những khách sạn cao cấp còn có cả phòng họp, thư viện, bếp…