Chu Sở Hiên trong lòng kích động đến điên rồi, Tôn Nhất Khiếm cuối cùng cũng quay trở lại thành phố rồi. Đó là sự, đó chính là sự thật.
Nếu hắn quay lại đây, nghĩa là vậy vẫn còn cơ hội theo đuổi hắn.
Cậu biết hắn hận cậu, nhưng cậu yêu hắn. Cậu thật sự biết lỗi rồi.
Chu Sở Hiên tâm trạng tốt hơn một chút đi vào phòng làm việc, cũng vui vẻ tiếp nhận cuộc họp.
Tôn Nhất Khiếm vốn dĩ không trông mong gì sẽ gặp phải Chu Sở Hiên, cho nên đến năm giờ chiều hắn đã vội vã đóng cửa cafe. Bởi vì tưởng rằng ở đây sáu giờ tối mới tan làm về nhà.
Chu Sở Hiên kéo cánh cửa sắt xuống, dùng ổ khóa khóa chặt cửa lại. Sau đó đeo balo lên vai, nhanh chóng bước đi.
Hắn vội vã đi ra khỏi cửa công ty, vốn dĩ định rẽ bên phải để đi về. Nào ngờ bên phải đang thi công sửa đường, hắn đành đi bên trái.
Nhưng mà vừa xoay người bên trái, một đôi bàn ty đã ôm phải cánh tay trái của hắn. Hưng phấn nói.
" Nhất Khiếm, cuối cùng anh cũng tan làm rồi. Em đứng đây đợi anh gần một tiếng đồng hồ"
Tôn Nhất Khiếm sửng sốt, là Chu Sở Hiên. Hắn quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy người kia nở nụ cười tít mắt.
Đó từng là nụ cười hắn thích nhất, cũng là nụ cười hắn yêu nhất... Và là nụ cười khiến hắn hận nhất.
Tôn Nhất Khiếm rút tay mình ra khỏi tay cậu, làm ra kí hiệu ngôn ngữ hỏi.
" Cậu chờ tôi làm gì ?"
Chu Sở Hiên cười, chạy bước nhỏ đuổi theo đáp.
" Đợi anh về cùng! Chẳng phải đã hẹn cùng đi ăn tối sao?"
" Nhưng tôi chưa đồng ý với cậu"
Vẻ mặt của Tôn Nhất Khiếm nhíu lại, rõ ràng là hắn không vui. Ngôn ngữ kí hiệu cũng có phần cứng nhắc hơn, chắc chắn là thật sự không vui rồi.
" Này! Anh tức giận sao ? Em chỉ muốn mời anh đi ăn một bữa thôi mà"
Tôn Nhất Khiếm mặt lạnh từ chối.
" Không muốn"
" Nhưng mà đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Anh cùng em đi ăn một chút đi mà"
Chu Sở Hiên như đứa trẻ đeo bám Tôn Nhất Khiếm nài nỉ không thôi. Hắn bị cậu làm phiền trực tiếp quay phắt người lại tiếp tục dùng kí hiệu đáp.
" Tôi và cậu không quen biết nhau, tôi cũng không thể nói được giống cậu. Chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa."
Chu Sở Hiên thấy hắn lạnh nhạt với mình, trong lòng có chút buồn. Vốn dĩ cậu cũng đã đoán được kết quả này, chỉ là cậu cảm giác rất hụt hẫng.
Ngày trước, dù cậu muốn đi ăn món gì hắn cũng sẽ đi theo. Hai người cùng nhau nắm tay ở trên đường, ung dung cầm thịt xiên ăn thật ngon.
Vậy mà hiện tại...đến một mối quan hệ bọn họ cũng không có.
Tôn Nhất Khiếm thấy Chu Sở Hiên không đuổi theo mình nữa cũng nhanh chân rời đi, trong lòng không biết sao lại khó chịu.
Hắn muốn tránh xa người này càng a càng tốt. Hắn quả thật không muốn dính líu gì đến người này nữa.
Chỉ là hắn càng không muốn dính líu thì sẽ càng dính líu.
Chu Sở Hiên khôi phục lại tinh thần rất nhanh, vội vã chạy theo nói.
" Này! Anh chẳng phải nói chúng ta không quen biết sao"
Tôn Nhất Khiếm không trả lời.
" Em quyết định rồi, từ không quen nhất định sẽ thành quen biết. Em tuyên bố, em sẽ theo đuổi anh lại từ đầu"
Chu Sở Hiên đưa ra quyết định của đời mình. Còn phấn khích lắc lắc cánh tay của hắn.
Tôn Nhất Khiếm muốn tách xa khỏi cậu, cậu lại vui vẻ đáp.
" Em mặc kệ anh có tin em hay không. Em biết anh hiện tại rất ghét em. Nhưng em nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu. Em lần này là thật lòng !"