Cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng được mở ra, Tiêu Chiến thoải mái khoát lên người bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản, trên tay còn đang cầm khăn bông lau tóc còn đọng nước, gương mặt anh tuấn toả sáng ngời ngời bước lại ngồi bên bàn học lớn nhìn bạn nhỏ đang xếp quần áo.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình cũng không thể giúp bạn nhỏ xắp xếp đồ đạc được, như vậy sẽ làm loạn trật tự mà cậu ấy muốn xắp xếp, nhất quyết cầm lấy hộp bánh quy ở trên bàn mở ra ăn.
"Nhất Bác, em muốn ăn một chút bánh quy không, rất ngon""Anh ăn đi, em không thích ăn vặt, chút nữa sẽ đến giờ cơm trưa rồi"Nhất Bác tiếp tục loay hoay với đống hành lý của mình, thêm nửa tiếng trôi qua người nọ ở sau lưng đã ăn được kha khá bánh bích quy, Nhất Bác nãy giờ vừa xếp đồ đạc lại vừa để ý người nọ, mi tâm không khỏi nhíu lại, người này ăn bánh nhiều như vậy còn có thể ăn được cơm sao?"Học trưởng Tiêu, anh định không dùng cơm trưa sao"Tiêu Chiến gập lại quyển sách trên tay, lúc này mới nhận ra mình đã ngang bụng mất rồi, vốn dĩ anh cũng không thích ăn cơm chút nào, chỉ đành cười trừ với bạn nhỏ trước mặt.
"Anh không thích ăn cơm trắng, bánh bích quy cũng rất ngon mà""Học trưởng Tiêu, anh như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ chút nào""Nhất Bác, xem em kìa, cứ một câu học trưởng hai câu học trưởng biến anh thành ông lão hồi nào không hay, em gọi anh là Chiến Ca được rồi"Tiêu Chiến nói rồi cúi đầu đọc tiếp quyển sách trên tay, lại tiện tay lấy một miếng bánh bích quy từ trong hộp ra định ăn tiếp, miếng bánh chưa được đưa đến miệng, bỗng dưng cổ tay đã bị giữ lại.
"Chiến Ca, thói quen của anh như vậy rất không tốt, đừng ăn nữa, chốc nữa mới ăn được cơm"Bạn nhỏ này chân thành nhìn anh như vậy, Tiêu Chiến trong lòng cũng cảm thấy có chút kì quái, nhưng không biết là kì quái ở đâu, chỉ là anh rất ngoan ngoãn nghe lời, bỏ miếng bánh bích quy xuống, đóng lại chiếc hộp thuỷ tinh thơm lừng nọ! "Được rồi bạn nhỏ, nghe em".