Màn đêm bắt đầu được xua tan bằng những ánh lửa mập mờ, cùng với hai người đàn ông lực lưỡng đang cầm trên tay là một ngọn đuốc, họ đang tiến đến gần chỗ A Yên bất tỉnh.
Lúc này ánh lửa ấy soi vào phát sáng, làm cho mọi thứ càng rõ hơn, A Yên lúc này vẫn còn bất tỉnh, cô đang nằm trong một chiếc lồng sắt to lớn.
Những người đàn ông ấy đang dần đi ngang qua cô, bọn họ nhìn vào chiếc lồng mà cô bị nhốt những tiếng xầm xì vang lên :"Cô ta là ai vậy ? Chính vị tướng quân đã bắt được cô ấy sao ?""Ừm phải nhìn cô ta xin nhỉ, nhưng tiếc thật, người đẹp như vậy mà lại bị hiến tế cho thần thật là tiếc"Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó mỉm cười rồi một người đàn ông lắc đầu, vỗ vào vai người kia :"Đúng vậy tiếc thật, nhưng thôi mình đừng mơ trèo cao quá, chúng ta sẽ mãi là thuộc hạ của ông ta.
Thôi không nhiều chuyện nữa mau chia ra mà đi quanh để căng gát đi"Những cơn gió xào xạc bắt đầu khéo đến những tiếng động ghê rợn, trong không gian tĩnh lặng tâm tối còn hai người đàn ông kia thì càng lúc một khúc bóng xa dần.
Lúc này A Yên đã tỉnh giấc cô ôm đầu của mình mà cảm thấy, được những cơn đau bắt đầu khéo đến cô khẽ rên lên vài tiếng rồi ngã ngụy xuống :"A ruốc cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này ?"Lúc này cô cũng đã tỉnh táo hơn, cô cố bình tỉnh lại suy nghĩ lại mọi chuyện mà đã diễn ra với mình, sau đó những tiếng reng reng bắt đầu vang lên như có một vật gì đó bằng sắt đang va đập vào nhau.
Cô mở mắt nhìn kỹ thì thấy mình đang bị xích lại, những sợi dây xích ấy đã làm tay và chân của cô bị ném lại bà tạo ra các vết thâm, cô ứa nước mắt nhìn cả thân hình mình thì bộ y phục của cô đã bị ai đó thay đổi thành một bộ y phục khác màu trắng.
Cô hoảng hốt và đứng hình, cứ tưởng rằng mình đã bị mất trinh, cô cắn chặt môi lại trong cơn tức, thì bỗng cô giả bộ bất tỉnh khi nhìn thấy có một ai đó đi ngang qua.
Họ vừa đi vừa bàn tán về việc tế thần gì đó, mà cần phải có một người con gái tinh khiết, vừa tròn tuổi để lập đàn còn không thì mọi công sức sẽ đổ xong đổ biển.
Hai người đàn ông ấy lại đi xa, cô lại tiếp tục đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm vì mình chưa bị bọn họ làm gì cả, nhưng việc cần thiết cô nghĩ đến bây giờ là phải thoát khỏi cái nơi này.
Lúc này trong hang động những tiếng kêu la vang lên, cùng nhảy nhót như họ đang bắt đầu tổ chức một sự kiện gì đó để bắt đầu một lễ tế thần….
Bỗng bên trên một người đàn ông che mặt xuất hiện, còn thân hình đang mặc một bộ y phục màu đen, ông ta mỉm cười sau đó nhìn xuống phía dưới mọi người điều hô reo hò trong đám đông ấy.
"Cuối cùng này này cũng đã đến Thiên Ma sẽ trở lại và thống trị thế giới loài người một lần nữa, và cô ta chính là vật hiến tế của chúng ta"Tất cả mọi người điều vui mừng cười nói với nhau, nhưng đằng xa vẫn có một người đàn ông với bộ dạng khó chịu cũng chính là người đã dụ A Yên đến đây.
Thật ra thì anh chính là một thần dân trong bộ tộc này, vì muốn duy trì gia tộc nên anh đã nghe theo lời họ dụ dỗ A Yên đến đây để bắt và hiếm tế cô.
Cậu ta lúc này tự trách bản thân mình, và càng không muốn để A Yên phải chết, vì lần gặp mặt đầu hình như cậu đã thích cô.
Lúc này trong đám đông cậu dần dần luổi thủi trong âm thầm bỏ đi :"Không mình đã sai rồi, đáng ra không nên làm vậy, cô ấy sẽ gặp huy hiểm mất.
Nhưng còn gia tộc của mình thì sao ???"Cậu không biết phải làm gì mà đứng lại ngã xuống dưới đất suy nghĩ chắc móc, sau một hồi đấu trí căn thẳng cuối cùng cậu cũng đã đưa ra một quyết định của riêng mình.
"Dù gì cũng phải ngăn lại phong tục này, vậy mình sẽ cứu cô ấy không cho họ làm những điều sai trái nữa".