Theo như thường lệ ở các trường cao trung tư thục thì sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp của khối cuối cấp, nhà trường sẽ tổ chức đi cắm trại hai ngày ba đêm.
Nhưng khác là lần này nhà trường đột nhiên thay đổi chính sách, quyết định sẽ cho cả ba khối đang theo học đi cùng. Việc này khiến các bạn nhỏ vừa phấn khích nhưng đồng thời cũng rước thêm phiền toái cho các giáo viên chưa từng dẫn dắt các bạn đi dã ngoại.
Ngô Cẩn Ngôn kéo vali nhỏ của mình ra, trong lòng phấn khởi.
Không ai biết cả nhưng cái trò cho phép hai khối còn lại tham gia chính là một tay cô 3 ngày liên tiếp ăn vạ trên công ty của mẹ mình.
"Hahahaa." Tiếng cười của Khương Tử Tân vẫn còn vang bên điện thoại. "Vậy nên xem đây là ân huệ của đại tiểu thư Ngô Cẩn Ngôn ngươi?"
Ngô Cẩn Ngôn nâng giọng: "Còn không mau quỳ xuống?"
Sau đó, tràng cười của Tử Tân ngày một lớn.
——
Phòng bên cạnh cùng vì tiếng cười của Ngô Cẩn Ngôn mà kinh hãi.
Tần Lam nhìn đồ đạc của mình được gấp gọn đặt trên giường, hai tay bấu vào nhau, nàng không biết mình nên cảm động hay không bởi vì thực sự đây giống như hành xác các bạn nhỏ hơn.
Nàng hiểu, Ngô Cẩn Ngôn muốn đi cùng nàng cho nên mới dụng tâm an bài như thế.
Từ sau hôm đó, cô không biết nàng đã nghe những lời bộc bạch của bản thân cho nên rất bình thường cho đến ngày hôm nay. Bình thường chính là kiểu gần gần xa xa, đôi lúc lại khiến nàng buồn cười nhưng đôi lúc lại khiến nàng cảm thấy hôm đó hình như cô chỉ diễn cho vui.
Nàng muốn bên cạnh cô, cô muốn bên cạnh nàng nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, không có một lời hẹn, không một lời khẳng định, nàng bị rơi vào một khoảng mông lung, không lời đáp.
Đối với Ngô Cẩn Ngôn, nàng vĩnh viễn không thể nào "Thôi thì sao cũng được.".
Vĩnh viễn không thể.
——
Sáng sớm, khoảng năm giờ sáng, Ngô Cẩn Ngôn cùng Tần Lam một trước một sau rời khỏi biệt thự. Lúc này, hai vị phụ huynh còn ngáy ngủ cho nên bọn họ cũng không chào tạm biệt, chỉ có Tần Lam nói đôi ba lời với quản gia rồi thôi.
Xe nhà đưa hai người đến cổng trường, lúc này ngoài cổng cũng đã có một hàng xe du lịch khoảng hơn ba mươi chỗ xếp thành hàng nối đuôi nhau. Các học sinh từ lớn đến nhỏ, các vị giáo viên cũng tập trung đông đúc và trên tay họ còn có một tờ giấy điểm danh.
Xe của lớp 10B cách xe của lớp Tần Lam hai xe, nàng với cô gật đầu tạm biệt nhau rồi mạnh ai kéo vali về vị trí của lớp ấy.
Mất khoảng 20 phút để tập hợp, điểm danh và báo sỉ số.
Tần Lam và Trương Gia Nghê đứng xếp hàng chờ được lên xe.
Nàng vô thức nhìn qua bên chỗ Cẩn Ngôn, thấy cô đang nói chuyện với Lý lão sư, cô ấy nhíu máy vài giây rồi phất tay hướng về phía nàng.
Tần Lam nghiêng đầu, khó hiểu.
Một lúc sau, Ngô Cẩn Ngôn cùng Khương Tử Tân đột nhiên tung tăng đi qua xe của các nàng, nghênh ngang bước lên dưới những ánh mắt khó hiểu của các tiền bối.
"Khụ..." Ngô Cẩn Ngôn ho khan, đảo mắt tìm chỗ Tần Lam đang ngồi, nhận thấy người kia rồi thì cô mới ngẩn lên, nở nụ cười thân thiện. "Xin chào mọi người, xe lớp em kín chỗ rồi cho nên có thể cho hai đứa trẻ này đi ké được không ạ?"
Thấy thái độ hoà nhã của Ngô Cẩn Ngôn, kèm theo không khí náo nhiệt cho nên mọi người đều vui vẻ chỉ chỗ trống cho cô.
Khương Tử Tân đỏ mặt đi phía sau.
Thực ra trong lòng cô bé thầm mắng tên ngốc chết tiệt vì yêu mà hành hạ cô!
Ngô Cẩn Ngôn đi đến, nhìn thấy Tần Lam ngồi vị trí kế cửa số, ghế bên cạnh là Trương Gia Nghê.
Nàng né tránh cô.
Cô cúi mặt, nói nhỏ với Gia Nghê: "Chị có thể ngồi cùng Tử Tân không?"
Trương Gia Nghê mím môi.
À, thì ra là không phải mình.
Cô ấy cứ tưởng Cẩn Ngôn muốn ngồi cùng mình.
Vì sợ chậm trễ cho nên Gia Nghê cũng đứng dậy nhường chỗ, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu nhưng rất nhanh bị đè nén, không thể hiện ra mặt.
"Cảm ơn." Cô lễ phép gật đầu trước khi ngồi xuống.
Mà Tần Lam, nàng một mực hướng mắt đi chỗ khác, hai gò má đỏ lên từ lúc nào.
Ngô Cẩn Ngôn đặt balo hình con khỉ của mình xuống chỗ để chân, chừa một khoảng trống vừa đủ thoải mái.
"Chị sợ tôi à?" Cô càng rỡ thủ thỉ vào tai người bên cạnh.
Tần Lam bị cơn ớn lạnh làm giật mình, nàng lắp bắp: "Không...có..."
"Mẹ dặn tôi phải trông chừng chị." Ngô Cẩn Ngôn biện một lý do thoái thác.
Nàng mỉm cười, không muốn vạch trần: "Cảm ơn em."
Bị nụ cười bất chợt của Tần Lam tập kích, lúc này đến phiên cô đỏ mặt né tránh: "Không...không có gì."
Lúc này, Vương lão sư mới trật tự mọi người, cầm micro thông báo lịch trình.
Điểm đến là khu sinh thái rừng phía Nam thành phố, trước khi đến nơi sẽ ghé xã A và xã F ăn sáng, ăn trưa, sau đó đi một mạch đến địa điểm cắm trại, dựng lều, đốt lửa và sinh hoạt đều trong khu vực cho phép.
——
Khung cảnh ngoài đường liên tục chuyển đổi, từ lúc tờ mờ sáng mà bây giờ mặt trời đã chiếu lên từng tia nắng gắt, như muốn thiêu cháy da người trong xe.
Tần Lam vì mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào.
Cẩn Ngôn sau một lúc chơi game điện thoại thì cùng ngẩn đầu lên.
Cô nhẹ nhàng chồm người, kéo rèm cửa để che đi ánh nắng đang chiếu lên mặt nàng rồi từ từ vòng tay ra sau cổ nàng, đỡ đầu người kia không chạm vào cửa kính.
Loạt hành động nhuần nhuyễn này không biết có bao nhiêu con mắt trầm trồ nhìn cô.
Khương Tử Tân suýt xoa đưa điện thoại cho đàn anh ngồi gần hai người họ chụp lại khoảnh khắc hiếm có này.
Cơ mà, Trương Gia Nghê khi nhìn thấy hình ảnh đó thì vô thức siết chặt tay mình, môi bị cắn gần như bật máu.
——
Đoàn xe vẫn bon bon trên con đường quốc lộ.
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn người bên cạnh đang tựa vào vai mình say giấc, trong lòng như có nắng xuân.
Mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, sóng mũi cao, khuôn mặt hài hoà, an yên. Vì nàng thực sự rất đẹp, khi say ngủ rất động lòng người, khi cười rộ lên thì ấm áp, còn khi rơi nước mắt lại vô cùng xót xa.
Cô chợt có chút đau.
Tôi thực sự muốn khắc ghi tất cả dáng vẻ của chị vào trong hồi ức của mình. Sau này, mỗi khi muốn thấy chị, liền có thể đem chúng ra để xoa dịu.
Tần Lam, cho em một lần này được ích kỉ, bởi vì không lâu nữa thôi, em sẽ thực sự không còn cách nào để có thể nhìn thấy chị nữa.
Cô đeo tai nghe vào, phát album mình yêu thích, mắt vẫn si tình mà nhìn vào dáng vẻ của người ngủ say.
Qua hai trạm ăn mà Tần Lam vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh, cô không muốn gọi nàng dậy cho nên cắn răng cùng nàng nhịn đói cho đến khi xe tiến vào địa điểm cắm trại.
Tiếng ồn ào phấn khích của đồng học làm cho Tần Lam choàng tỉnh.
Khung cảnh ngoài cửa sổ đã ngừng lại, những đám cây xanh san sát nhau hiện ra trước mắt.
Nàng rời khỏi vị trí ấm áp dễ chịu ban nãy.
Cô cùng thu tay mình về.
"Cẩn Ngôn? Chị..." Nhận ra bản thân đã dựa vào người cô suốt mấy tiếng, nàng ngượng chín mặt, không biết nói sao.
Ngô Cẩn Ngôn vờ không quan tâm, cô mang balo hình khỉ của mình lên vai rồi đứng dậy, nói: "Đến khu cắm trại rồi và qua luôn chỗ ăn rồi. Giờ chị đi theo tôi, tôi lấy đồ ăn cho chị."
Tần Lam càng ngại. "Phiền em quá..."
"Tôi không thích ăn đồ ở trạm dừng thôi." Cô hờ hững. "Xuống đi, hai suất ăn sáng nay tôi có kêu đầu bếp đóng hộp gửi bên xe lớp tôi."
Cuối cùng, hai người một trước một sau cùng nhau giải quyết nhanh bữa ăn muộn.
—13/02/2024—