Mười sáu, mười tám.
Cơn mưa dầm vừa đi qua thành thị. Những đoạn đường nhựa chuyển sang màu đen đậm vì hơi ẩm. Có mùi nhựa bốc lên không khí từ dưới chân, cũng có mùi của lá cây từ trên cao tràn xuống, mùi gió thoang thoảng mát từ phía xa ùa về.
Tất thẩy đều nhẹ nhàng chạm vào các giác quan của những nhân viên tan sở vừa trú trong các mái tôn, của đám học sinh, của những cô chú bán hàng rong đang đẩy gian hàng ra lề đường.
Mát rượi.
Mưa buồn.
Nhưng mưa cũng đang rột rửa những thứ nhớp nháp đang bám riết lấy bức tranh muôn màu. Nhưng mưa cũng đang tái tạo lại bầu không khí đang bị bao trùm bởi những thương đau.
Mưa, rửa trôi tất cả. Và mưa cũng trả lại tất cả về dáng vẻ vốn có thuở ban sơ.
Ngô Cẩn Ngôn đẩy chiếc xe đạp màu xanh của mình từ trong ô để xe ra, chiếc xe đạp đã bị mưa làm cho ướt sũng, từng đầu đến bánh xe đều lấm tấm những hạt nước li ti.
Cô cúi đầu lấy khăn tay trong túi quần ra lau một lượt yên trước và yên phía sau, hai bên tay lái rồi nhanh chóng cất vào.
Tần Lam đứng phía sau cô, bộ đồ bệnh nhân cũng được đổi thành quần dài, áo len mỏng.
"Mặc áo vào." Cẩn Ngôn xoay người, vừa cởi áo khoác phao dày của mình xuống vừa lẩm bẩm. "Chị đang bị bệnh, nếu để chị nặng thêm thì mẹ sẽ giết chết em mất."
Vẫn là cái giọng điệu như không phải chủ đích của mình nhưng hành động của cô lại mang đến cảm giác chân thật hơn bao giờ hết. Lúc nào cũng thế, cô không thừa nhận quá nhiều bản thân mình quan tâm nàng, nhưng lúc nào cũng đều đặt nàng lên trên chính mình.
Tần Lam đứng yên cho Ngô Cẩn Ngôn mang áo mặc cho mình như đang chơi búp bê.
Sau khi nhường áo cho người kia, Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chỉ còn mỗi áo len mỏng manh bên người. Nhưng lạ thay, bản thân cô không hề thấy lạnh.
Hai người trên chiếc xe đạp nhỏ, lang bạt khắp ngõ nghách của con đường thênh thang.
——
Sau cơn mưa, trời vẫn chưa hẳn trong nhưng đã mang đến một chút ánh sáng yếu ớt giữa những kẽ áng mây.
Ngô Cẩn Ngôn đạp xe chậm rãi, dọc bờ kè là những hàng cây xanh cao lớn cùng những chiếc ghế dài đã bị mưa cho ướt hết.
"Chị sẽ đến đâu sau này?" Cô bâng quơ hỏi, những cơn gió lạnh thổi qua mặt, chạm vào mái tóc đen láy, ngược về phía sau.
Tần Lam cảm nhận được sự nhồn nhột trên má mình, nàng nghiêng đầu nhưng cũng như hưởng thụ mùi hương tóc của cô gái nào đó.
Nàng sẽ đến đâu sau này? Đương nhiên, nàng đã biết từ rất lâu.
Nàng sẽ đến một nơi thật xa, nơi mà phố thị còn tấp nập và xa hoa hơn cả nơi có nàng và cô, nơi mà con đường phía trước còn rộng rãi và dễ dàng hơn nơi có nàng và cô. Đó là nơi chỉ có nàng, không có cô, không có bố, không có Ngô gia.
Chỉ có nàng, và những ngọn đèn xa lạ.
Nghĩ thì thấy thật lưu luyến làm sao.
Tần Lam hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi nói: "Chắc sẽ là thành phố K nếu như chị vào được Đại học Khoa học Xã hội quốc gia."
Nếu không thì nàng cũng chẳng rõ nữa.
Thành phố K.
Ngô Cẩn Ngôn cắn môi, chua xót dâng lên cánh mũi.
Vì nơi đó chỉ có các trường đại học thuộc top đầu, nếu muốn đến gần nàng thì cô phải đỗ. Nhưng suy cho cùng, cô lại chẳng có đủ năng lực đến thế.
Tính theo địa lý đã xa, tính theo năng lực càng trở thành một điều phi lý.
Cô có khả năng để đến bên cạnh nàng hay không?
"Vì sao lại xa như vậy?" Cẩn Ngôn cố gắng nói bằng tông giọng bình thường nhất. "Chẳng phải gần đây đều có những trường rất tốt hay sao? Chị đến đó chỉ có một mình..."
Tần Lam hơi trùng mắt. Câu hỏi vì sao của cô, nàng không có đáp án rõ ràng.
"Chắc là vì..." Nàng hơi chần chừ. "Đó là nơi bố mẹ chị đã gặp nhau..."
Có lẽ là vì bố mẹ không còn trên đời này nữa cho nên nàng mới hèn mọn tìm đến những nơi có dấu chân của họ rồi chèn dấu chân của mình vào đó để tự lừa dối rằng bản thân nàng và họ đều đang cùng nhau.
Ngô Cẩn Ngôn im lặng, tiếp tục đạp xe về phía trước.
Lá đung đưa theo gió như người ta đang lắc lư một vũ điệu. Vũ điệu buồn man mác một chiều vừa tạnh mưa.
...
Tần Lam ngồi phía sau, hai mắt chợt phủ sương mờ, nhoè dần nhoè dần. Nàng vòng tay mình ra phía trước, trộm nắm lấy áo cô, vệt bầm tím vì kim truyền nước cắm vào nhiều ngày lộ ra ngoài gió.
Áp trán mình lên tấm lưng nhỏ, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống.
Nàng không dám nói quá nhiều về việc mình đau đớn, nhưng nàng thực sự rất đau đớn. Chúng cứ nhưng những ống truyền dịch cắm vào khắp cơ thể nàng nhức nhối không thôi, sự áy náy và đau lòng cứ như thứ dịch truyền ấy mà đi khắp các mạch máu nàng, từ từ tê rần, dại đi, không chắc là khi nào mất đi cảm giác.
Các mảnh vỡ linh hồn nàng lúc này hình như sắp hoá thành cát bụi, rời rạc và thật thống khổ.
Tần Lam nhỏ bé, nàng biết là nàng sẽ sớm quen, sớm thôi khóc lóc, sớm thôi đau lòng và áy náy. Nhưng thời khắc này, kiềm nén cảm xúc nó đã vượt ngoài giới hạn của nàng, nàng không thể cắn răng cáng đáng nổi.
Thời khắc nỗi đau bắt đầu chính là thời khắc mà nỗi đau sẽ tiếp diễn. Và thời khắc nỗi đau kết thúc chính cũng là thời khắc mà một nỗi đau khác bắt đầu.
Sống không có nỗi đau, chẳng là sống.
Chẳng qua, con người ta đã học cách quen dần với cái đớn đau ấy để rồi tự lừa dối chính mình rằng, bản thân tôi chẳng còn một sự đau đớn nào tự trong tâm.
Nỗi đau khiến con người ta muốn chết, chết để thoát khỏi nó. Nhưng nỗi đau cũng thôi thúc con người ta muốn sống, sống để đánh bại nó.
Cẩn Ngôn cảm nhận hơi ấm chạm vào lưng mình, thật muốn quay lại ôm nàng nhưng cô không làm, cô muốn nàng có thể giải toả trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Ít ra cô còn có thể đạp xe, có thể chở nàng đi đến bất cứ đâu. Ít ra lúc này, cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm, hương thơm từ nàng.
...
Có chăng tình đầu luôn như một đoá hoa sớm nở chóng tàn?
Cẩn Ngôn, mười sáu.
Độ mà người ta thường truyền nhau rằng là thanh xuân, là khoảng niên thiếu đáng nhớ nhất trong đời.
Có lẽ đối với Cẩn Ngôn cô cũng như thế.
Độ này cô gặp được Tần Lam, đem lòng yêu thích nàng bằng loại tình cảm trong sáng nhất của cuộc đời, nhưng cũng vì vậy mà cô cũng thay đổi mình, trở thành một phiên bản tốt hơn. Lúc ấy, có đấu tranh, có trùng bước, có sợ hãi và cũng chất chứa đầy hiềm nghi.
Hiềm nghi chính mình, hiềm nghi chính người.
Trên chiếc xe đạp nhỏ, khắp các nẻo đường của khu phố, đều đã in dấu hai người đi qua.
Có chăng tình yêu cũng giống như một cành hồng?
Đỏ rực trầm mê, để rồi những cái gai ẩn hiện trên thân lại khiến con người ta sợ hãi mà lùi bước.
Trời đã chuyển tối, ánh đèn đường bắt đầu được bật sáng.
Ngô Cẩn Ngôn đạp xe đến hai chân mỏi nhừ nhưng cô vẫn kiên quyết không ngừng lại. Đoạn đường phía trước thật vắng vẻ, chỉ có ánh đèn cam nhạt soi sáng.
Ảm đạm và hắt hiu.
Phải đến khi nào thì trời mới lại sáng?
—12/03/2024–
Káo: Cuối cùng cũng chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo. Thật lan man một cách khó hiểu...