Trịnh Tự: 【Để tôi giải quyết.】
Trịnh Tự gửi phản hồi rất ngắn gọn, nhưng Giang Thu Thu lại đọc rất lâu, đáy lòng như có thứ gì đó lướt qua làm hơi ngứa ngáy, khiến cô thoáng thất thần.
Cho đến khi giọng nói của Cam Tiểu Vãn vang lên bên tai, “Woa, Thu Thu, Trịnh Tự đúng là người tốt!”
Sở Sở nghi ngờ hỏi: “Có khi nào cậu ấy có tình ý với cậu không?”
“Hả?” Giang Thu Thu lấy lại tinh thần, trả lời: “Chắc không phải vậy đâu.”
Cô ngập ngừng một lát rồi phát thẻ cho Trịnh Tự theo quán tính, “Cậu ấy là người tốt.”
Lời nói của Giang Thu Thu cũng chẳng phải khách sáo gì, quả thật Trịnh Tự là người có nhân phẩm rất tốt. Kể từ sau khi xảy ra sự cố vô tình đụng phải cô, anh vẫn luôn giúp đỡ cô.
“Vậy sao?” Sở Sở cảm khái, “Không ngờ bình thường cậu ấy trông khó gần, vậy mà lại là người tốt bụng.”
Giang Thu Thu gật đầu, “Cậu ấy rất tốt.”
Tốt đến nỗi khiến cô không thể ngờ tới, tốt đến nỗi khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khó tả.
Các cô đang nói chuyện thì trên nhóm chat lại có tin nhắn. Đó lại là Trương Hi luôn lạnh lùng và hiếm khi tán dóc.
Trương Hi: 【Hôm đó là buổi họp mặt bạn cấp Ba cũ của mình và Trịnh Tự. Nam Ngọc và bạn Thu Thu cũng đến chơi, lúc về thì sẵn tiện cho quá giang một đoạn. Mấy người kia suy nghĩ sâu xa quá rồi.】
Cô ấy vừa lên tiếng, Tăng Nam Ngọc cũng ló đầu ra phụ họa.
Tăng Nam Ngọc: 【Đúng rồi, hôm đó tụi mình đi chung với nhau.】
Nhóm chat mới chợt hiểu ra.
Bạn học A: 【Thì ra là vậy.】
Lớp trưởng: 【Hóa ra là buổi họp mặt bạn bè của Trịnh Tự và Trương Hi…】
Bạn học B: 【Xem ra mọi người đã hiểu lầm.】
Bạn học C: 【Ha ha, suýt nữa mình còn tưởng Trịnh Tự có tình ý với Thu Thu cơ đấy!】
Nhóm chat cười đùa cho qua. Cam Tiểu Vãn không lên tiếng trong nhóm chat, nhưng bĩu môi nói với Giang Thu Thu: “Trương Hi và Tăng Nam Ngọc đúng là cố tình mà. Trước đó lúc mọi người đang nghi ngờ cậu, bọn họ đều im như thóc, bây giờ lại ngoi lên.”
Thế nhưng Giang Thu Thu lại không để bụng, chỉ nói: “Mình cũng chẳng quen thân với họ.”
Cô vừa nói, vừa tiếp tục làm mới bài viết đó.
Thông tin của chủ biển số xe do Trịnh Tự phản hồi giấu tên đã chứng minh rõ ràng Giang Thu Thu và chủ xe đều là sinh viên trong trường, hơn nữa còn là bạn cùng lớp. Những suy đoán vô căn cứ trong bài viết chưa đánh đã bại, toàn bộ chiều hướng lập tức thay đổi. Các tài khoản ban đầu công kích Giang Thu Thu đã biến mất tăm. Các bạn học chính nghĩa bắt đầu hò réo chủ cmt thích tranh cãi kia đi ra xin lỗi.
Do chiều hướng dư luận thay đổi, một số người qua đường cũng bắt đầu đứng ra bênh vực Giang Thu Thu.
Cmt : Người khác thì tôi không biết, nhưng em gái này chắc chắn không phải là người như vậy. Em ấy vẫn luôn làm việc ở khu thương mại trong dịp Lễ Quốc khánh. Tôi đã đi dạo vài lần trong cửa hàng mà em ấy làm thêm. Lúc rảnh rỗi, em ấy còn đọc sách nữa kìa, là một người rất thực tế.
Cmt : Tui cũng từng mua đồ trong cửa hàng của bạn Giang Thu Thu. Cậu ấy rất nhiệt tình với mọi người, giới thiệu toàn những sản phẩm rẻ xịn mịn. Mấy bác bụng dạ đen tối trên kia đúng là khiến người ta tức cái lồng ngực!
Những lời này đã khiến một số người từng mua đồ ở chỗ Giang Thu Thu phẫn nộ. Giang Thu Thu đi làm thêm chưa được bao lâu, nhưng danh tiếng lại rất tốt. Dưới sự chứng thực của hai người, mọi người phát hiện cô không phải là người ham hư vinh như suy đoán của mấy kẻ thích đi kiếm chuyện, ngược lại cô rất thực tế.
Hình tượng của Giang Thu Thu lập tức được đảo ngược, còn tiện thể PR cho công việc làm thêm của cô. Về sau, có một số người còn tỏ ý sẽ đến mua sắm tại cửa hàng nhỏ mà cô làm thêm.
Lúc đầu Giang Thu Thu định tự giải quyết chuyện này, sẽ tốn chút thời gian. Không ngờ Trịnh Tự đã giải quyết xong xuôi.
Tầm mắt của cô hướng về phía khung chat của Trịnh Tự. Cô đang định cảm ơn anh đàng hoàng, ngay lúc này trong nhóm chat lại hiện lên tin nhắn.
Quản Kiệt: 【Người này là ai vậy? Phách lối thế cơ chứ!】
Giang Thu Thu lướt qua bài viết, phát hiện lại có một tài khoản lên tiếng rất hăng máu:
Cmt : Cách mười dãy ký túc xá mà tôi vẫn ngửi được mùi gato của một số người.
Chưa từng thấy sinh viên lái xe hả? Chỉ là một chiếc Audi phèn thôi mà? Nói cứ như là siêu phẩm mà nữ sinh đại học không thể với tới vậy! Đúng là nực cười!
Giang Thu Thu: 【….】
Giang Thu Thu nhắn tin cho Trịnh Tự: 【Mình thấy giống hệt trẻ trâu.】
Giang Thu Thu: 【Phong cách quá rõ ràng.】
Trịnh Tự im lặng một hồi rồi gửi tin nhắn cho Trịnh Thanh Xuyên: 【Dùng IP ẩn danh.】
Trịnh Thanh Xuyên: 【Không phải tôi, tôi không có trả lời bài viết.】
Trịnh Tự: 【Tôi chưa hề nói là bài viết.】
Trịnh Thanh Xuyên: 【…】
Tối hôm sau, Giang Thu Thu đến làm việc tại cửa hàng nhỏ của dì Trần như thường lệ. Lúc đổi ca với dì Trần, dì Trần cười nói: “Thu Thu, hôm nay trong cửa hàng rất đông khách. Có người còn cố tình tới tìm cháu nữa đấy.”
Giang Thu Thu: “…”
Cô nghĩ ngợi một lát đã hiểu ra. Có lẽ các cô ấy đã đọc bài viết trên cộng đồng Vân Hồ rồi bị thu hút đến đây.
Quả nhiên, cô vừa mới đổi ca làm chưa được bao lâu đã có vài nữ sinh đến, vừa quan sát cô vừa nói: “Cho hỏi bạn là Giang Thu Thu đúng không? Mình thấy mọi người trên diễn đàn trường đều thảo luận, bạn có thể giới thiệu cho mình mỹ phẩm dưỡng da vừa ổn vừa rẻ không?”
“Là mình.” Giang Thu Thu sảng khoái đáp lại: “Mình có thể hỗ trợ giới thiệu sản phẩm, giá rẻ thì mình không chắc. Nhưng mà mình sẽ cố gắng giới thiệu những món phù hợp.”
Có không ít người như vậy đến đây xem với tâm lý thử một lần. Mặt tiền của cửa hàng dì Trần không rộng, thành ra trông hơi chật chội.
Giang Thu Thu bận rộn suốt cả buổi tối, lúc sắp đến giờ đóng cửa mới được nghỉ xả hơi. Cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đóng cửa hàng, có hai nữ sinh đã đi quanh quẩn trong cửa hàng một lúc, cuối cùng đi tới đây.
Phong cách của hai nữ sinh này rất khác nhau.
Một người thì da trắng mắt to, mặc chiếc đầm có hoạt tiết xinh xắn, kiểu tóc công chúa được cắt tỉa tinh xảo, có nét giống như búp bê. Cô ấy trông hơi quen mắt, có vẻ như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Người kia lại để tóc ngắn, nhìn vô cùng già dặn và năng động hơn.
Từ khi bước vào cửa hàng, hai người này chỉ quan sát mà không nói câu nào. Giang Thu Thu đang bận trả lời vấn đề của người khác nên không để ý tới bọn họ. Cô còn tưởng hai người đó không vừa ý với những sản phẩm trong cửa hàng.
Thấy bọn họ đi tới, Giang Thu Thu nở nụ cười nghề nghiệp, “Chào hai bạn.”
“Xin chào.” Cô gái trông giống như búp bê nheo mắt, chào hỏi với cô trước: “Cho hỏi bạn là Giang Thu Thu đúng không?”
Giang Thu Thu đã trả lời câu hỏi này suốt cả buổi tối, lúc này cũng không có gì ngạc nhiên, đáp lại: “Là mình.”
“Ôi trời, tốt quá rồi. Mình mắc chứng mù mặt, lúc nãy nhìn bạn rất lâu mà vẫn không chắc chắn.” Búp bê vui vẻ nói.
Gái xinh dễ thương mắc chứng mù mặt cũng khiến người ta vui vẻ. Tâm trạng của Giang Thu Thu rất tốt, hỏi: “Xin hỏi bạn là?”
Búp bê chìa tay về phía cô, cười tít mắt tự giới thiệu mình, “Chúng ta học cùng trường. Mình là sinh viên khoa Nghệ thuật, tên là Hà Chỉ Đinh.”
Giang Thu Thu bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách cô cảm thấy cô gái này trông quen mắt. Bạn này là ứng viên có nhiều phiếu bình chọn trong bài viết hoa khôi của trường trước đây, là đối thủ nặng ký nhất của Trương Hi đây mà!
Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh Hà Chỉ Đinh cũng tiếp lời, “Chị là sinh viên năm Ba của khoa Nghệ thuật, tên là Tô San.”
“Chào chị.” Giang Thu Thu chào hỏi chị ấy rồi hỏi: “Mọi người đến tìm mình có chuyện gì không?”
Cô không hỏi các cô ấy muốn mua gì, bởi vì hai người này trông không giống như đến đây mua đồ. Từ cách ăn mặc của họ có thể đoán được chưa chắc họ sẽ dùng mỹ phẩm dưỡng da bình dân.
Quả nhiên Hà Chỉ Đinh nghe thấy vậy đã tiến lại gần, nói một cách thần bí: “Tụi mình đến đây là để hỏi thăm về một người.”
Giang Thu Thu cảm thấy kỳ lạ, cô cũng chẳng quen biết ai ở đây, vì vậy hỏi: “Ai vậy?”
“Tụi mình muốn biết trước đây ai đã giúp bạn trang điểm?” Hà Chỉ Đinh hỏi.
Giang Thu Thu khó hiểu, “Cái gì mà ai trang điểm cho mình?”
Hà Chỉ Đinh chớp mắt, “Chắc bạn đã xem qua bài viết có người chụp lén bạn trên diễn đàn trường rồi chứ?”
Giang Thu Thu gật đầu.
“Là kiểu trang điểm mà lúc bạn bị chụp lén ấy!” Hà Chỉ Đinh kích động tiến lại gần hơn, “Ai đã trang điểm cho bạn vậy? Quả thật rất xinh, mình nghiên cứu hình của bạn mãi mà vẫn không học được. Bạn tìm được thợ trang điểm ở đâu vậy, có thể giới thiệu cho tụi mình làm quen không?”
Giang Thu Thu: “…”
Tô San cũng gật đầu nói: “Kiểu trang điểm của em vào ngày hôm đó rất đặc biệt, hơn nữa còn rất tươi tắn và sạch sẽ. Trước đây tụi chị chưa từng thấy kiểu trang điểm nào như vậy, vì vậy rất mong được làm quen với thợ trang điểm đó.”
Giang Thu Thu toát mồ hôi, trả lời: “Là em tự trang điểm ạ.”
“Bạn tự trang điểm?” Hà Chỉ Đinh bất ngờ thốt lên, sau đó nhìn sang Tô San. Rõ ràng hai người đều ngỡ ngàng và ngơ ngác.
Giang Thu Thu giải thích một hồi, hai người mới bừng tỉnh. Tô San nói: “Chẳng trách lúc nãy thấy em tư vấn dưỡng da rất chuyên nghiệp.” Thì ra em ấy không chỉ biết tư vấn dưỡng da, mỹ phẩm trang điểm cũng rất đỉnh.
Hà Chỉ Đinh vui sướng nói: “Ui trời, nếu bạn tự trang điểm thì càng tốt. Bạn cũng là sinh viên của trường mình, có thể cùng tham gia CLB của tụi mình!”
Giang Thu Thu càng khó hiểu hơn, “Đợi đã, mình chưa hiểu lắm, tham gia CLB gì cơ?”
“Là thế này.” Tô San giải thích: “Hai năm qua, tụi chị vẫn luôn xin trường thành lập một CLB với mục đích định hình nữ sinh…”
Giang Thu Thu nghe xong mới biết chuyện gì đang diễn ra. Thì ra khoa Nghệ thuật vẫn luôn muốn thành lập một CLB có những đặc điểm của khoa, giống như các CLB chuyên ngành khác. Sau nhiều năm nỗ lực và lên kế hoạch chuẩn bị của các chị khóa trên, cuối cùng năm nay Văn phòng Đoàn Thanh niên trường đã phê duyệt cho các chị ấy thành lập một CLB độc lập của riêng mình.
Mục tiêu chính của CLB này là rèn luyện năng lực tổng hợp của các nữ sinh trong trường; nâng cao tính cạnh tranh toàn diện của các nữ sinh bằng việc truyền đạt một số khái niệm, kiến thức về phương diện hình tượng trang điểm, nghi thức giao tiếp và tài năng tổng hợp.
Tô San chính là hội trưởng đầu tiên của CLB. Sau khi nhập học, Hà Chỉ Đinh nhanh chóng được Tô San để mắt tới, trở thành thành viên đầu tiên của CLB.
Năm nay là năm đầu tiên thành lập CLB nên có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Họ rất chú trọng đến ngày hội tuyển thành viên mới cho CLB và đoàn hội sắp tới. Có thể nói, đợt tuyển thành viên mới này thành công hay thất bại gần như sẽ quyết định vận mệnh tương lai của cả CLB.
Chính vì vậy, bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều cách quảng bá tuyển thành viên mới cho CLB từ rất lâu. Tuy nhiên, ngày hội tuyển thành viên mới hằng năm của CLB và đoàn hội đầy rẫy những chiêu trò quái đản, có thể bọn cũng chưa nắm chắc phần thắng.
Tô San nói: “Tụi chị đã làm một cuộc khảo sát trong trường, rất nhiều nữ sinh đều mong muốn học thêm một số kiến thức về phương diện làm đẹp, dưỡng da và trang điểm. Vì vậy, khóa học hình tượng trang điểm mà tụi chị cung cấp cho thành viên sẽ coi như là một trong những điểm chính trong đợt quảng bá này.”
Vì lý do này, bọn họ còn mời một giáo viên trang điểm hợp tác thông qua Văn phòng Đoàn Thành viên trường. Nhưng không ngờ lịch trình của giáo viên trang điểm đó quá dày đặc, làm bọn họ không thể xác nhận khóa học đã sắp xếp. Dĩ nhiên việc này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quảng bá.
Nhóm của Tô San đành phải lên kế hoạch dự phòng, định mời một giáo viên thay thế khác. Thế nhưng kinh phí của CLB sinh viên có hạn, muốn mời lại một giáo viên trang điểm giỏi trong điều kiện kinh phí khá eo hẹp cũng không hề dễ dàng.
“Ban đầu tụi mình cũng có suy nghĩ, lỡ như không ổn thì mình sẽ tự dạy!” Hà Chỉ Đinh lè lưỡi, chột dạ nói: “Nhưng bình thường tụi mình chỉ tự trang điểm, không có ai đi học bài bản cả, thật sự không có can đảm đi dạy.”
Nhưng dù sao đây cũng là năm đầu tiên thành lập CLB, bọn họ vẫn hy vọng sẽ có một khởi đầu thuận lợi, tạo dựng được những lợi thế của CLB. Vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ vẫn mong tìm được một giáo viên phù hợp.
Ngay lúc này, bọn họ đọc được bài viết Giang Thu Thu bị chụp lén trên diễn đàn trường. Lúc những người khác đang thảo luận ai là chủ nhân của chiếc xe chở Giang Thu Thu, bọn họ lại nghiên cứu kiểu trang điểm của Giang Thu Thu.
Quả thật kiểu trang điểm của Giang Thu Thu ngày hôm đó rất xinh xắn. Quan trọng nhất là còn rất tươi đẹp và rạng rỡ, rất phù hợp với các nữ sinh trong trường.
Lúc đó, bọn họ đã quyết định sẽ đến gặp người đã trang điểm cho Giang Thu Thu để nói chuyện.
Tuy nhiên, bọn họ đều không ngờ Giang Thu Thu lại tự trang điểm, vừa kinh ngạc nhưng lại rất vui mừng.
Giang Thu Thu là sinh viên cùng trường. Nếu cô ấy tự trang điểm, bọn họ có thể mời Giang Thu Thu tham gia CLB. Việc sắp xếp khóa học cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Hà Chỉ Đinh càng nói càng phấn khích, “Thu Thu, bạn tham gia CLB của tụi mình, dạy học cho thành viên của tụi mình đi. Tụi mình có thể trả lương cho bạn theo mức giá mời giáo viên bên ngoài…”
Trọng tâm của Giang Thu Thu không phải là chuyện này. Cô nghe Tô San và Hà Chỉ Đinh nói về chuyện CLB cả buổi, càng nghe càng cảm thấy CLB này có một cảm giác quen thuộc khó tả, cuối cùng buộc phải ngắt lời các cô ấy, hỏi: “Đợi đã, hai người nói cả buổi mà vẫn chưa nói cho mình biết CLB của hai người tên là gì?”
“Hả, chưa nói sao?” Hà Chỉ Đinh ngốc nghếch nghiêng đầu.
Tô San cười nói: “Mải nói về chuyện giáo viên trang điểm nên chị quên mất. Được sự phê duyệt của Văn phòng Đoàn Thanh niên trường, cuối cùng tụi chị quyết định đặt tên là —— CLB Hers.”
Giang Thu Thu: “…”
Giang Thu Thu lặng lẽ nhìn Tô San, “Chị à, em đoán tên tiếng Anh của chị chắc là Susan phải không?”
Tô San bật cười, gật đầu, “Tên tiếng Anh của chị rất dễ đoán nhỉ.”
Giang Thu Thu mỉm cười, “Đúng là rất dễ đoán.”
Có điều cô cũng không thể đoán ra được. Cô hỏi như vậy là vì CLB Hers sẽ trở thành CLB nổi tiếng nhất của Đại học Châu Xuyên sau này.
Khi Giang Thu Thu được nhận vào Đại học Châu Xuyên năm , CLB Hers đã là một đoàn hội mà mọi nữ sinh vừa nhập học đều sẽ biết. Thật ra lịch sử của CLB này không dài, nhưng lại được gọi là CLB đáng để các nữ sinh tham gia nhất ở Đại học Châu Xuyên.
Đó là vì CLB Hers không chỉ tổ chức nhiều sự kiện lớn, mà còn cung cấp cho thành viên đủ loại khóa học văn hóa về làm đẹp, ăn diện, hình thể và tài năng, rất mang tính chuyên nghiệp.
Nhưng lý do quan trọng nhất khiến CLB Hers trở thành CLB nổi tiếng nhất của Đại học Châu Xuyên vẫn là vì vào năm , CLB Hers đã hợp tác với một thương hiệu mỹ phẩm sinh viên, cho ra mắt một sản phẩm đồng thương hiệu “Hers”, gây chấn động một thời.
Việc một đoàn hội sinh viên lại có thể hợp tác với thương hiệu mỹ phẩm, cho ra một sản phẩm đồng thương hiệu là minh chứng cho sự chuyên nghiệp và tầm ảnh hưởng của đoàn hội.
Lúc đó, một trong những thành viên đại diện cho CLB Hers tham dự buổi ra mắt sản phẩm đồng thương hiệu “Hers” chính là Susan – Hội trưởng đầu tiên của CLB Hers đã có chút danh tiếng trong giới thời trang.
Có điều hình tượng Susan khi đó và Tô San hiện tại lại có sự chênh lệch khá lớn.
Giang Thu Thu là tân sinh viên, cũng có nghe qua về câu chuyện của CLB Hers, thế nhưng chưa kịp tìm hiểu cặn kẽ đã xuyên không rồi.
Cô còn không biết thì ra CLB Hers được thành lập vào năm , càng không ngờ cô được tận mắt chứng kiến.
Giang Thu Thu hơi thất thần, bên tai vang lên giọng nói gấp gáp của Hà Chỉ Đinh, “Sao nào bạn Thu Thu, bạn có muốn tham gia CLB của tụi mình không?”
Tô San cũng nói rất thành khẩn: “Nếu em đồng ý tham gia, có thể em sẽ trở thành thành viên của đội ngũ sáng lập tụi chị.”
Giang Thu Thu hoàn hồn, ánh mắt toát lên sự tôn sùng đại thần tương lai, “Vậy đó là một vinh dự lớn cho em.”
Hà Chỉ Đinh vui sướng nhảy dựng tại chỗ, lấy cuốn sổ tay nhỏ và cây bút màu hồng phấn có tai thỏ từ trong túi xách của mình ra, vẻ mặt ham học hỏi, “Trước tiên bạn có thể nói cho mình biết bạn đã trang điểm như thế nào không?”
Giang Thu Thu đần mặt ra, “Lúc nào bạn cũng chịu khó ghi chép như vậy à?”
Hà Chỉ Đinh gật đầu, tỏ vẻ tự hào, “Nếu muốn trở thành một cô gái xinh đẹp thì không được thả lỏng chính mình bất kỳ giây phút nào!”
Một cô gái không hề che giấu bộ dạng mình yêu cái đẹp lập tức khiến Giang Thu Thu nảy sinh cảm giác tiếc nuối quen biết nhau quá trễ. Giang Thu Thu khoác vai cô ấy, “Mình tuyên bố, sau này bạn sẽ là thành viên của CLB cô nàng tinh tế của tụi mình!”
Hà Chỉ Đinh sửng sốt, “Có CLB đó nữa à? Trước đây mình chưa từng nghe qua!”
Giang Thu Thu tỏ vẻ trầm tĩnh, “Mình vừa mới thành lập!”
Hà Chỉ Đinh: “…”
Hai giây sau, Hà Chỉ Đinh siết chặt tay rất hăng máu, “Cô nàng tinh tế! Từ này rất hợp lý, mình muốn tham gia CLB của bạn!”
Tô San đứng bên cạnh: “…?”
Cưng còn nhớ mình đến đây để làm gì không?HẾT CHƯƠNG