Lidian ngồi trong thư viện nhỏ trong Acland Hall, trên chiếc ghế cha nàng đã từng sử dụng. Cẩn thận nàng cộng tất cả các mục gần đây trong cuốn sổ kế toán của nàng. Trong khi đó Elizabeth đang giám sát số người làm ít ỏi của họ - hai người hầu gái và một bà nấu bếp – khi họ làm những nhiệm vụ thường nhật như quét dọn và sửa sang mọi thứ. Từ ngày họ không còn chút khả năng nào để giúp đỡ thêm được nữa, Elizabeth đã phải bận rộn với những công việc mà những người phụ nữ khác ở cùng địa vị với bà hiếm khi phải động đến. John Acland đã để lại cho gia đình ông một khoản thừa kế chẳng đáng kể, và một khoản thu nhập hàng năm đến từ trang viên chỉ vừa đủ chi trả cho những khoản chi tiêu tằn tiện của họ.
Lidian rất cần cù trong vai trò là người quản lý trang viên, chăm lo đến những nhu cầu của những tá điền cũng như gia đình Acland và những người phục vụ. Đó là một trách nhiệm nặng nề, luôn luôn phải chắt bóp và tiết kiệm, và không bao giờ thoát khỏi những khoản nợ. Ngôi nhà đã dần bộc lộ hoàn cảnh khó khăn của họ, nhưng vẫn chưa mất đi sức quyến rũ của nó. Acland Hall và tất cả những đồ đạc kèm theo nó đều cũ kĩ và hư hao nhưng vẫn được giữ gìn chu đáo. Những tấm ván gỗ vẫn còn bóng láng, những tấm thảm hơi úa màu và những chiếc ghế nệm vẫn không lưu chút tì vết.
Giá như họ có thể khôi phục lại vẻ đẹp xưa cũ của ngôi nhà vào một ngày nào đó! Lidian cảm thấy tội lỗi khi không cưới một ai đó có thể biến điều đó thành sự thực. Mẹ nàng xứng đáng với một cuộc sống dễ dàng và thoải mái. Lidian biết nàng thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến những mong ước của cá nhân nàng thay vì những gì tốt đẹp nhất cho gia đình nàng và những người sống phụ thuộc vào nó. Nhưng nàng không thể ngừng yêu Chance và mơ về cuộc sống với anh. Và nàng không thể chịu nổi ý nghĩ về một cuộc hôn nhân được sắp đặt thực dụng và lạnh lẽo.
Khi nàng nhìn đăm đắm vào cả một cột dày những con số, được viết bởi bàn tay nhỏ bé của nàng, Lidian nghe thấy một tiếng gõ nghẹn lại vang lên từ cửa trước. Một trong những người hầu đã trả lời, và ngay sau đó là một tiếng kêu đầy vui thích của Elizabeth. Tò mò Lidian đặt cây bút của nàng xuống và rời khỏi thư viện. Nàng bước vào sảnh lớn rồi dừng lại vì sửng sốt. Mẹ nàng và một người hầu gái đang khệ nệ kéo theo một giỏ hoa khổng lồ để đặt lên chiếc bàn gỗ sẫm màu ở chính giữa căn phòng.
"Đẹp quá," Lidian nói, mắt nàng mở rộng với sự kinh ngạc.
Elizabeth xông đến bên nàng với một tấm thiệp nhỏ trong những ngón tay bà. "Nó vừa mới được chuyển đến đây cho con. Đây này, con phải đọc ngay lập tức mới được!"
Mỉm cười trước sự hăng hái của mẹ nàng, Lidian mở tấm thiệp.
Với lời cảm ơn cho món quà đáng yêu cô tặng Dollie-
Ngài De Gray
Giỏ hoa toàn hoa lan hồng, chính xác loại hoa nàng đã gắn vào chiếc váy của Dollie tối hôm qua. Lidian nhìn chằm chằm vì sốc vào số bông hoa đắt tiền không đếm xuể. Không một ai từng bày tỏ một hành động với thiện ý lớn đến chừng này với nàng trước đây. Chầm chậm nàng đưa tấm thiệp cho Elizabeth và chạm vào một trong những đóa hoa, rút nó ra khỏi chiếc giỏ và vuốt ve những chiếc cánh cong cong thanh nhã của nó.
"Cậu ta sẽ đến thăm chúng ta sớm thôi," Elizabeth hân hoan lên tiếng. "Mẹ dùng cả cuộc đời của mẹ để đánh cuộc đấy."
Lidian hầu như không biết nên nghĩ thế nào. "Con cho rằng con chẳng có lý do để phản đối điều đó, mặc dù con không hiểu tại sao..."
"Ngài De Gray để mắt đến con đấy, Lidian!" Ý định trong chớp mắt của Elizabeth liền quay trở thành những lưu tâm rất thực tế. "Chúng ta phải sắp xếp lại đồ đạc trong phòng khách và thay đổi những tấm bọc ghế bằng lụa thêu đã mòn với những thứ đẹp hơn ở trên tầng – ôi, và bà bếp sẽ phải làm sẵn những chiếc bánh ngọt và bánh quy để chuẩn bị cho bất cứ khi nào cậu ta đến..." Bà hấp tấp đi vào trong bếp trong khi Lidian bối rối mắt không rời khỏi những bông hoa.
Trái ngược với những kì vọng sục sôi của Elizabeth, ngài De Gray không hề ghé thăm. Mặc dù Lidian cảm thấy khuây khỏa cho chính bản thân nàng, nàng vẫn dần trở nên khó chịu và khó chịu hơn nữa với ngài De Gray khi nàng trông thấy niềm hy vọng của mẹ nàng tắt dần theo từng ngày. Không may làm sao, cái kết đó dường như đã khiến Elizabeth dồn hết quyết tâm để thuê một căn nhà ở Luân Đôn cho phần còn lại của mùa vũ hội. Cho đến lúc đó Lidian đã phải cố gắng khuyên can mẹ nàng rất nhiều, nhưng nàng biết mẹ nàng vẫn chưa từ bỏ hy vọng của bà.
Elizabeth bận bịu phân loại sấp thiệp mời họ nhận được cho những sự kiện trong tháng tới và khăng khăng bắt Lidian đi cùng với bà đến một buổi dạ tiệc khiêm tốn tổ chức bởi những người bạn của bà ở Luân Đôn. "Chúng ta chưa bao giờ để lỡ buổi khiêu vũ hàng năm của nhà Willoughbys," Elizabeth nhấn mạnh, "và năm nay đặc biệt quan trọng để chúng ta tham gia."
"Tại sao lại là năm nay?" Lidian lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì phu nhân Willoughby đề cập trong lá thư của bà ấy với mẹ rằng có vài quý ông trẻ tuổi xuất chúng chưa lập gia đình cũng được mời – bao gồm cả ngài De Gray."
"Con không quan tấm đến ngài De Gray hay bất cứ một người đàn ông nào khác ngoại trừ..."
"Đừng nhắc đến tên hắn ta," Elizabeth cầu xin, úp mạnh hai tay lên tai bà. "Hứa với mẹ con sẽ tham gia đi mà, Lidian. Vì mẹ. Làm ơn đi mà."
Ngôi nhà trong thành phố Luân Đôn của gia đình Willoughbys được trang trí với những đồ đạc kiểu Pháp tao nhã, với những chiếc ghế thanh mảnh và những chiếc bàn tựa dưới những bức tranh vẽ rực rỡ sắc màu và những bức tường phủ lụa. Sàn khiêu vũ được đánh bóng loáng đến mức phản chiếu lại ánh sáng chói lọi phủ từ những ngọn đèn, trong khi không khí thấm đẫm hương hoa và mùi sáp ong.
Cảnh tượng xa xỉ trước mặt khiến Lidian vui mừng vì nàng đã mặc chiếu váy mới duy nhất của nàng cho mùa lễ hội, làn vải lụa làm từ mơ mịn màu trắng được phủ thêm một lớp sa màu lá bạc hà. Thân áo được cắt theo kiểu thịnh hành, với phần eo được chiết sâu thêm ít nhất là năm cm so với kiểu của năm ngoái. Nó làm nêu bật khuôn ngực tròn đầy của nàng và rũ xuống quanh hông trong những nếp lụa nhẹ nhàng. Nàng đã uốn quăn mái tóc đen của nàng với những chiếc kẹp được hơ nóng và búi lại phía trên đầu. Một lượng lớn cặp tóc đã tiêu tốn cho kiểu tóc này của nàng để đảm bảo giữ chặt những lọn tóc đen suông mềm của nàng, hầu hết những dải tóc đó đều quá mượt và quá mảnh để có thể ở yên một chỗ quá lâu.
Một cách trách nhiệm, Lidian trao đổi vài lời chào với gia đình Willoughbys và theo mẹ nàng đến phòng nghỉ. Họ nói chuyện với những người bạn và thưởng thức cao lương từ những chiếc đĩa sứ nhỏ nhắn trong khi âm nhạc từ phòng khiêu vũ bên cạnh trôi bồng bềnh quanh họ.
Như bị mê hoặc bởi âm nhạc say đắm lòng người, Lidian dịch dần về phía khung cửa và hé mắt trông vào phòng khiêu vũ. Các cặp đôi đang quay tròn theo điệu nhạc, mỉm cười với nhau khi họ di chuyển trong những đường cung duyên dàng qua sàn nhảy. Nàng nhớ lần đầu tiên nàng nhảy với Chance, ở một buổi vũ hội như thế này. Anh đã kéo lấy tay nàng vào trong vòng tay anh mà không hề tự giới thiệu, và lờ đi tiếng cười giật mình của nàng. "Ngài... ngài là ai?" nàng lắp bắp, tự động đi theo anh. Anh là một người đàn ông tóc đen, bảnh bao, và tinh nghịch không giống như những người đàn ông trẻ tuổi lịch thiệp khác đã lại gần nàng trong buổi tối hôm đó.
"Tên của tôi không quan trọng," anh trả lời, mỉm cười nhìn xuống nàng. "Và tên của em cũng vậy."
"Gì cơ ạ?" nàng đã bị kinh ngạc bởi sự táo bạo của anh ta.
"Tất cả vấn đề là chúng ta đều có ý nghĩa với người kia."
"Ngài còn chẳng biết tôi là ai!" nàng la lên.
"Tôi biết rằng em là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng được gặp. Em có thể nói cho tôi biết phần còn lại sau."
Chance đã lướt qua cuộc đời nàng và trộm mất trái tim nàng với sự quyến rũ đắm say mà không người nào có thể sánh bằng. Anh đã khiến nàng cảm thấy bản thân mình xinh đẹp, đáng khát khao và đặc biệt. Tiếc nuối, Lidian nhìn vào những cặp khiêu vũ, tâm trí nàng héo hon dần theo quá khứ. "Hãy trở lại với em, Chance," nàng thì thầm. "Hãy quay..."
"Tiểu thư Acland." Một giọng trầm tĩnh lôi nàng trở lại từ sâu trong những suy tư. Nàng bắt đầu ngước lên và nhìn thấy ngài Eric De Gray đang đứng trước mặt nàng. Anh ta vẫn đẹp trai như nàng ghi nhớ, với những đường nét rắn rỏi như chim ưng và ánh nhìn dường như xuyên suốt được suy nghĩ của nàng. Mái tóc vàng sậm của anh ta được chải gọn ra phía sau, nhưng một vài lọn tóc vẫn chực xòa xuống trán. Anh ta nổi bật và tao nhã trong chiếc áo khoác dạ phục vào xanh thẫm, một chiếc cravat trắng cứng nhắc, và một chiếc quần ống túm màu be. Ngay cả trong nơi lỏng tĩnh tại, vẫn có thể cảm giác được về quyền lực và sức mạnh tỏa ra từ anh ta khiến nàng muốn lùi lại phía sau.
"Vẫn còn mòn mỏi ngóng trông người tình vắng mặt của cô sao?" anh ta hỏi.
"Tôi không mòn mỏi," nàng nói với phẩm giá đáng tự hào. "Tôi đang chờ đợi."
"Cô có thể cực kì chắc chắn là anh ta sẽ không đi với người khác chứ, tiểu thư Acland? Giờ này có thể có một người phụ nữ khác trong vòng tay của anh ta không chừng."
Nàng đáp lại lời chế nhạo của anh ta với một cái nhìn thờ ơ. "Tôi bắt đầu thấy cuộc chuyện trò của ngài khó chịu rồi đấy, ngài De Gray." Nàng ngừng lại và thêm vào một cách miễn cưỡng, "nhưng cảm ơn ngài vì những bông hoa."
Anh ta mỉm cười, duỗi tay ra cho nàng. "Cho phép tôi một điệu nhảy chứ, tiểu thư Acland."
"Tôi không thể. Rất tiếc." Nàng quay cái nhìn khỏi anh ta, chộp lấy chiếc thiệp nhảy nhỏ bé dát bạc của nàng trong nắm tay.
Thay vì tranh cãi, anh ta chỉ nhún vai. "Thôi được. Lời chúc chân thành đến cô và mẹ cô."
"Cảm ơn ngài," nàng lầm rầm, và nhìn anh ta bước đi. Nàng trải qua một khoảnh khắc tiếc nuối, biết rằng một điệu nhảy sẽ chẳng có nghĩa lý gì. Đáng lẽ nàng nên tận hưởng nó. Nhưng nàng không muốn khuyến khích De Gray hoặc cho mẹ nàng thêm hy vọng hão huyền.
"Lidian?" Mẹ nàng xuất hiện bên cạnh nàng. "Mẹ đã trông thấy con nói chuyện với ngài De Gray! Cậu ta nói gì vậy?"
"Không có gì đâu Mama. Anh ta chỉ đơn thuần muốn chuyển những lời chúc của anh ta thôi."
Những tiếng rì rào đầy kích động của những người phụ nữ bắt đầu nổi lên khắp căn phòng khi De Gray tiến về một nhóm những cô gái trẻ và những người đi kèm của họ. Em gái Dollie của anh ta cũng ở đó, khoác cánh tay anh ta và kéo anh ta vào cuộc chuyện trò với những người bạn của cô. Sau vài phút, anh ta hộ tống một cô gái tóc vàng quyến rũ vào chính giữa căn phòng, cúi đầu lấy lệ rồi dẫn cô ta vào một điệu van. De Gray là một người khiêu vũ giỏi khác thường, giúp người bạn nhảy với anh ta được phô diễn rất nhiều.
Lidian giật ánh mắt ra khỏi cảnh tượng đó rồi nhún vai với chút nghi ngờ và cơn đau nhói vì ghen tuông thật vô lý. Vì vài lý do nào đó nàng đột nhiên trở nên giận dữ với Chance, ngài De Gray và tất cả tổng thể đàn ông nói chung. Nàng không muốn nhìn cái cảnh tất cả những cô gái nhiệt huyết đó quyết câu cho được những giải thưởng hôn nhân – nàng muốn ở nơi nào đó yên bình và kín đáo, tránh xa khỏi âm nhạc và những cuộc nói chuyện nhỏ to.
Nàng đợi cho đến khi sự chú ý của mẹ nàng dồn hẳn vào cuộc thảo luận với vài người bạn cũ, và nàng rời khỏi căn phòng. Đã quá quen thuộc với ngôi nhà của gia đình Willoughbys trong nhiều năm trời, nàng có ý tưởng về nơi nàng muốn đi. Qua phòng khiêu vũ là phòng chơi bài, nơi dành cho những người lớn tuổi thích tụ tập, và là nơi những người đàn ông hút thuốc, nàng hướng thẳng đến dãy phòng khách ở phần bên kia của ngôi nhà.
Tìm thấy một phòng khách vắng không, Lidian đóng cánh cửa phía sau nàng với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Căn phòng tĩnh mịch và tối mờ, ngoại trừ ánh lửa từ khúc gỗ cháy lách tách trong lò sưởi bị mờ lại bởi tấm chắn lò. Nàng kéo đôi găng tay trắng dài của nàng ra rồi cẩu thả ném chúng xuống sàn, rồi hơ hai bàn tay trần về phía ngọn lửa. Ít nhất cho đến vài phút sau, nàng sẽ cảm thấy chút yên bình.
Cánh cửa được mở ra quá nhẹ nhàng đến nỗi nàng không hề chú ý. Không hề báo trước âm thanh từ giọng của một người đàn ông khiến nàng giật bắn, và nàng quay ngoắt lại với đôi mắt mở to.
"Không đúng mực chút nào khi ở đây một mình đâu, tiểu thư Acland."
Ngài De Gray tiến vào trong căn phòng và đóng cửa lại. Những đốm lửa đỏ vàng lẫn lộn chập chờn trên đường nét của anh ta khi anh ta lại gần nàng, khiến bóng tối và góc cạnh trên gương mặt anh ta càng thêm rõ ràng. Ánh mắt anh ta trượt qua dáng hình nàng, thu lấy làn lụa trắng với lớp sa màu xanh nhạt phủ lên phía trên.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh từ sự kinh ngạc của nàng, Lidian trả lời với chút mỉa mai. "Cũng là không đúng mực với ngài khi ngài ở đây với tôi đâu, thưa ngài. Tôi sẽ đánh giá cao nếu ngài rời đi. Tôi không mong muốn bầu bạn với ngài."
"Chỉ có hai lý do duy nhất cho trường hợp này. Một là cô thấy tôi không lôi cuốn – và tôi không tin như vậy."
Lidian vừa buồn cười lại vừa thấy mất thể diện. "Ngài có vẻ đánh giá mình rất cao đấy nhỉ?"
"Lý do còn lại đó là cô nghĩ rằng cô yêu người đàn ông khác."
"Tôi đang yêu người đàn ông khác."
"Và không ai có thể khiến cô quên anh ta sao?"
"Không một giây phút nào."
"Không nghi ngờ anh ta là người đàn ông duy nhất cô đã từng hôn."
"Tôi hôn cả tá đàn ông rồi," nàng bình tĩnh nói dối.
Nét cười bất chợt ánh lên trong đôi mắt anh ta. "Tôi uớc gì tôi được là một trong số họ."
Nàng ôm hai tay quanh người và cau có nhìn lên anh ta. "Làm ơn đi đi, thưa ngài."
De Gray đưa tay ra để chỉnh lại một nếp nhỏ của lớp sa trên thân áo nàng. Cái đụng chạm đó khẽ khàng nhưng lại thật thân mật, khiến trái tim nàng rộn lên không thể kiểm soát nổi. "Tôi hy vọng em không sợ tôi."
"Chắc chắn là không rồi," nàng cố gắng nói, khao khát được tránh ra xa khỏi anh ta nhưng vẫn cứ nhất quyết bám lấy mặt đất nơi nàng đứng. "Tôi giận dữ với ngài."
Cảm giác về nét cười khôi hài ấy vẫn còn vương lại trong đôi mắt anh ta. "Thế thì lúc này em sẽ còn giận dữ hơn đấy."
"Tại sa..." Nàng ngạc nhiên thốt khi nàng bất chợt nằm trong vòng tay cứng rắn của anh ta, đôi bàn tay nàng kẹp giữa hai cơ thể. Hít vào một cách khó khăn, nàng bắt đầu kêu lên, nhưng miệng anh ta đã ở phía trên nàng trong một sức ép nóng bỏng đến náo động. Nàng vặn người và vùng vẫy, nhưng vòng ôm của anh ta không hề di chuyển. Đầu nàng ngửa ra sau, và một dải tóc mềm trượt khỏi cuộn tóc được búi cao, rơi xuống khuôn mặt nàng. Một hoặc hai chiếc ghim cài tóc rơi xuống tấm thảm trên sàn. De Gray ngừng lại, nới lỏng lực ép từ vòng tay anh ta, và rồi anh ta vén lọn tóc lại phía sau tai nàng. Lidian trân trối nhìn anh ta trong cơn sốc. "Hãy để tôi đi," nàng thì thào.
Gương mặt anh ta đột nhiên cứng lại, đôi mắt xanh giờ đây bị che phủ bởi hàng lông mi sẫm vàng. Bàn tay anh ta trượt ra sau cổ nàng và giữ chặt lấy nó trong khi môi anh ta trở lại. Một âm thanh cự tuyệt đâm xuyên qua nàng – không, nàng thuộc về Chance, nàng sẽ không cảm thấy gì từ bất cứ ai – nhưng chẳng có thêm nhiều ý nghĩ nữa khi nàng bắt đầu tự nguyện trở thành tù nhân trong khi anh ta chiếm hữu làn môi nàng với những nụ hôn ngấu nghiến dịu dàng. Khi cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, nàng hầu như không thể đứng vững trên đôi chân nàng.
Người đàn ông cuối cùng hôn nàng là Chance, và giờ kẻ lạ mặt này đã xóa sạch những kí ức ngọt ngào đó mất rồi. Nàng đăm đăm nhìn vào anh ta khi hơi thở dồn dập tràn vào hai lá phổi của nàng và đôi chân nàng run rẩy. Mặc dù nàng trông đợi nhìn thấy niềm vui chiến thắng xấc xược trên gương mặt anh ta, thì trên đó lại chẳng có gì ngoại trừ tia nhìn bối rối vụt qua như đang phản chiếu từ gương mặt của chính nàng.
"Tiểu thư Acland..."
Lidian vung tay và cảm thấy lòng bàn tay của nàng chạm phải má anh ta. Nàng đánh mạnh làm sao, nàng đáng lẽ phải tát anh ta mạnh hơn. Cú đánh khiến tay nàng đau nhói. Nàng quay khỏi đó trong cố gắng trốn chạy, nhưng De Gray đã với tay tóm lấy cổ tay của nàng. Từ từ anh ta đưa bàn tay cứng ngắc của nàng lên mặt anh ta, rồi anh ta ấn môi lên gam bàn tay đỏ rực của nàng. Đôi môi anh ta bỏng rát trên làn da nàng.
Choáng váng trước cử chỉ đó, Lidian chỉ đứng đó với bàn tay được nắm chặt bởi anh ta. Giờ là lúc bí mật gắn kết họ với nhau, nụ hôn này... một kí ức phải được quẳng ra xa và phớt lờ nó đi. Cảm xúc được khuấy động ấy sẽ bị nàng phủ nhận trong suốt quãng đời còn lại của nàng. Nàng đã phản bội Chance, đáp lại theo cách ấy với một người lạ. Nàng vừa kinh ngạc lại vừa hổ thẹn vì chính hành động của mình.
Đôi mắt trong của anh ta giữ lấy nàng khi anh ta ôn tồn nói. "Em sẽ quên anh ta, tiểu thư Acland. Tôi chắn chắn về điều đó."
Lidian giật mạnh người thoát khỏi anh ta và suýt chút nữa xảy chân ngã trên con đường vội vã đi khỏi căn phòng. Nhanh chóng dò ra tay nắm cửa, và rồi ô cửa bật mở, cho phép nàng trốn chạy.
Một vài ngày sau, kí ức về nụ hôn ở buổi dạ tiệc nhà Willoughbys vẫn còn giày vò Lidian. Nàng không thể ngừng nghĩ về ngài De Gray, miệng anh ta cuốn lấy nàng, cái cách anh ta ép nàng tựa vào người anh ta. Nàng cứ mơ thấy anh ta hôn nàng, lần nữa, rồi nữa trong khi nàng đấu tranh chống lại anh ta trong đam mê và xấu hổ. Và còn tệ hơn nữa, những giấc mơ về Chance của nàng nhạt phai dần cho đến khi nàng chỉ vừa đủ nhớ lại anh trông như thế nào. Hình ảnh đôi mắt đen của Chance đã bị thay bằng đôi mắt xanh xám của một người khác, và những lời châm biếm thú vị của anh đã bị thế chỗ bởi kí ức De Gray đã hôn dịu dàng lên bàn tay của nàng thế nào sau khi nàng tát anh ta.
Đương nhiên là nàng không kể với mẹ nàng chuyện gì đã xảy ra – nàng quá ngượng vì chính bản thân nàng. Những người phụ nữ trẻ thích đáng sẽ không cư xử theo lối đó, cho phép một người đàn ông hầu như không quen biết được tự tiện với cô ta. Bên cạnh đó, nó chỉ càng kích động cho quyết định tìm một mối hôn nhân cho nàng của Elizabeth mà thôi. Elizabeth quá bận rộn để thu xếp cho họ sống ở Luân Đôn cho đến cuối mùa lễ hội, mặc cho sự phản đối của con gái bà.
Chance, anh đã đi xa quá lâu rồi, Lidian đau khổ nghĩ, gục đầu nàng trên chiếc bàn bừa bộn. Tại sao anh lại yêu cầu em đợi anh, và rồi biến mất? Anh phải sớm quay về bên em. Nàng không biết liệu nàng có còn đủ sức mạnh trước gương mặt nài nỉ của mẹ nàng và sự yếu đuối của chính bản thân nàng không nữa. Nàng cô đơn và tất cả đều quá dễ tổn thương để mà bị cám dỗ.
"Lidian!" Elizabeth chạy vào trong thư viện, gương mặt bà đỏ bừng và hơi thở bà dồn dập ngắt quãng. Bà nâng một lá thư giữ chặt trong tay và vẫy vẫy. "Con sẽ không tin được đâu... con tự mình đọc đi..."
"Nó là gì vậy ạ?" Lidian lo lắng hỏi, vội vàng đến bên bà. "Tin xấu sao?"
"Không, không, hoàn toàn ngược lại!" kích động đến mức không kiểm soát nổi, Elizabeth đẩy lá thư vào trong tay nàng. Lidian nhìn tờ giấy rồi nâng nó lên, đọc một cách nhanh chóng. Sau khổ đầu tiên, nàng ngừng lại và sửng sốt nhìn mẹ nàng. "Nó là từ Nữ bá tước De Gray."
"Phải, đó là thư trả lời cho lá mẹ gửi tuần trước. Tiếp tục đọc đi con!"
Lizzie thân mến,
Mình muốn cậu thoát khỏi những muộn phiền trong việc thuê một ngôi nhà ở Luân Đôn. Và không cần thiết chút nào khi lại còn quá nhiều phòng trống ở nhà De Gray. Mình hy vọng cậu và con gái cậu sẽ cho mình vinh dự to lớn để đến đây sống với gia đình mình. Mình tin chắc Dollie sẽ rất vui mừng với Lidian làm người bầu bạn, và hy vọng rằng việc thay đổi chỗ ở này sẽ sớm thành hiện thực!
Gia đình mình ở đây bao gồm Edgar, mình, Dollie và em trai của Edgar là Garrett, cậu ấy đã ở với chúng mình từ hai năm trước, kể từ lúc vợ cậu ấy qua đời. Mình tin điều này sẽ giúp ích cho cậu ấy, giống như phần còn lại của gia đình mình, khi có hai gương mặt mới làm phấn chấn nơi ở của chúng mình. Mình xin thú tội, là mình đã đề nghị vì những lý do cá nhân ích kỉ của riêng mình. Mình thiết tha muốn được an ủi cho người bạn thương yêu của mình, người có thể cùng mình hồi tưởng lại những tháng ngày hạnh phúc xưa cũ, khi chồng của cậu và con trai yêu dấu Edward của mình vẫn còn sống. Hai người ấy vẫn còn trẻ trung và mạnh mẽ trong kí ức của chúng ta, có phải vậy không? Làm ơn nói rằng cậu sẽ đến Lizzie..."
Lidian ngừng đọc và đặt lá thư sang một bên. Nàng nói với giọng quả quyết. "Con không thể, Mama. Mẹ phải làm những gì mẹ nghĩ là tốt nhất, nhưng con sẽ không đi đâu."
"Có, con sẽ đi," Elizabeth nói, trở nên cứng rắn. "Mẹ sẽ không để con chôn vùi ở đây khi có cơ hội để cho con được đi đến tất cả những vũ hội và những buổi tiệc tuyệt vời nhất trong mùa lễ hội, và gặp gỡ mọi người đàn ông thích hợp ở Luân Đôn..."
"Và có cách nào tốt hơn để trở nên thân thiết với ngài De Gray hơn việc đến sống cùng với cha mẹ và em gái anh ta chứ?" Lidian châm biếm hỏi. "Con không hứng thú với anh ta, Mama!"
"Vậy thì cứ chọn người khác – chọn Chance Spencer khi hắn quay trở về. Nhưng trong lúc ấy, con sẽ đi với mẹ đến nhà De Gray và ở đấy cho đến khi mùa lễ hội kết thúc."
"Ai sẽ coi sóc các công việc ở điền trang trong khi chúng ta đi vắng được?"
"Con có thể làm điều đó từ Luân Đôn. Chúng ta sẽ tìm ra cách thôi."
"Mama, chuyện này không thực tế, phiền phức..."
"Mẹ muốn con tươi trẻ và thiếu trách nhiệm chỉ một lần này thôi," Elizabeth cương quyết nói. "Con đã bị đánh cắp quá nhiều năm quý giá rồi! Trong vài tháng mẹ muốn con làm những việc con nên làm, nếu như cha con không..."
"Làm ơn đừng nhắc đến Papa," Lidian nói, sự bướng bỉnh của nàng mất dần. Chán nản, nàng ngồi xuống chiếc ghế phía trước chiếc bàn và nghiên cứu những chồng giấy tờ ở đây. "Mẹ đừng tranh cãi về chuyện này có được không Mama. Chẳng nhẽ mẹ sẽ không chấp nhận được rằng con không muốn một ai nếu con không thể có được Chance sao ạ?"
"Chấp nhận rằng con gái duy nhất của mẹ sẽ không có một người chồng, không có những đứa con, không có nhà cho chính bản thân nó, tất cả chỉ bởi vì một thằng đểu cáng thất hứa với nó sao? Không bao giờ!" Bà lại gần Lidian và ngồi bên nàng, nhìn đau đáu vào nàng với tình yêu và sự quả quyết. "Hãy đi cùng mẹ đến nhà De Gray đi con. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu một điều gì khác từ con, con yêu. Hãy làm vì mẹ, để làm dịu đi những lo lắng của mẹ cho con. Làm ơn đừng khước từ mẹ, Lidian."
Ngôi nhà của gia đình De Gray tọa lạc trên phố Upper Grosvenor, sát cạnh công viên Hype Park trong một hàng cây um tùm thẳng tắp. Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu cổ điển với mặt trước dựng lên những cây cột Doric cao lừng lững và những hàng cửa sổ kiểu Palladian khiến tất cả các căn phòng đều thoáng đãng và sáng sủa. Bên trong, sảnh chính được ngăn lại bởi một một dải cầu thang đôi dẫn đến tầng hai và tầng ba của tòa nhà. Những bức tường sơn trắng và xanh nhạt được điểm thêm những bộ khung rèm ánh vàng nung chảy, và những bức tranh lộng lẫy treo trong những khung ảnh tinh xảo. Trước khi Lidian có thể hấp thụ được hết vẻ kì vĩ của nơi này, nữ bá tước De Gray đã lại gần để chào đón họ.
Vị nữ bá tước ôm chầm lấy Elizabeth trước trong khi Lidian nhút nhát đứng lùi về phía sau để nhìn họ. Julia, như Elizabeth gọi bà, là một người phụ nữ mảnh khảnh và xinh đẹp với những lọn tóc vàng óng như phủ bạc giống Dollie. "Ôi lạy Chúa, Lizzie," bà kêu lên, "cậu chẳng thay đổi chút nào trong suốt mười năm qua!"
"Ồ, mình thay đổi chứ," Elizabeth trả lời nhăn nhó, tự quan sát vẻ ngoài khiêu gợi của bà. "Nhưng xem cậu này, Julia yêu quý... cậu vẫn thướt tha như mọi khi. Làm sao mình có thể tha thứ cho cậu được đây hả?"
Julia bật cười và quay sang nhìn Lidian. "Lizzie, con gái cậu đẹp quá! Cô bé giống hệt cậu, nhưng mình cũng có thể trông thấy một chút nét của John trong vẻ ngoài của cô bé." Bà tiến về phía trước và vòng tay quanh người Lidian, ôm nàng lấy nàng trong một lớp lụa là phấp phới và hương nước hoa thật nhã. "Ta rất mừng vì cháu đến đây ở với chúng ta, cháu yêu," bà thì thầm. "Bọn trẻ nhà ta dường như rất là thích cháu."
Lidian đỏ mặt, không biết nên đáp lại thế nào.
"Lidian!" Thình lình Dollie xuất hiện trong mái tóc vàng óng tung bay, gương mặt nhỏ nhắn của cô sáng bừng lên. "Cuối cùng thì cậu cũng tới! Lại đây, mình sẽ dẫn cậu vòng quanh căn nhà trong lúc người hầu dỡ đồ cho cậu."
Vừa lúc đó thì một người khác xuất hiện, một người đàn ông cao to với mái tóc đen, hình như khoảng giữa tứ tuần. Ông ta đến từ hành lang của tầng trệt, rồi dừng lại khi đến cầu thang lớn lúc trông thấy họ. Có vài sợi bạc xõa tự do trên thái dương và một cái quắc mắt trên gương mặt xương xương của ông ta. Ông ta sẽ là một người đàn ông điển trai, nếu không có những đường hằn quanh khóe miệng để lộ sự nhạo báng cay độc và bất mãn với cuộc đời. "Mấy người chết tiệt này là ai thế?" ông ta càu nhàu khi nhìn lên những người mới đến.
Đỏ bừng mặt vì lúng túng, Julia vội vã dàn xếp một khoảng khắc gây bối rối. "Garrett," bà nói nhẹ, "đây là những vị khách tôi đã đề cập với chú trước đây – bạn thân của tôi phu nhân Acland và con gái của cô ấy Lidian."
Ánh mắt ông ta quét qua họ với chẳng có thêm chút quan tâm nào, nấn ná thêm một chút ở Elizabeth. Rồi ông ta lẩm bẩm một lời chào gắt gỏng và tiếp tục bước đi.
Julia hơi rúm người lại. "Cậu phải thứ lỗi cho em chồng Garrett của mình đấy," bà lưu ý khi ông ta đã ra khỏi tầm nghe. "Cậu ấy vẫn thường lịch sự hơn thế."
"Mình nên hy vọng vậy," Elizabeth cương nghị nói, khẽ lắc đầu chê trách.
Dollie cười khúc khích và dẫn Lidian lên tầng trong khi Julia đưa Elizabeth vào phòng khách. "Mình phải xin lỗi thay cho Garrett," Julia giãi bày, khi họ ngồi xuống trên những chiếc ghế kiểu Pháp với những chiếc chân uốn cong thanh mảnh. "Cậu ấy luôn luôn quyến rũ và dễ chịu cho đến hai năm trước, khi vợ cậu ấy là Audrey qua đời vì cơn sốt bất ngờ. Cậu ấy yêu vợ đến liều mạng. Mất cô ấy là một cú đòn phá hủy. Sau khi chôn cất, Edgar và mình đã mời cậu ấy đến ở với chúng mình bao lâu tùy thích. Cậu ấy tìm được vài nguồn an ủi phần nào khi sống cùng những người thân thuộc, nhưng cậu ấy là một người vô cùng kín đáo. Hầu hết thời gian chúng mình khó có thể nhận ra là cậu ấy đang ở đây." Bà nhún vai duyên dáng, miệng bà hơi mím lại vì buồn rầu. "Mình ngờ rằng Garrett sẽ tái hôn. Bởi sau Audrey cậu ấy chẳng còn quan tâm đến phụ nữ nữa – những người đáng trọng ấy, là vậy đó."
"Không có đứa trẻ nào sao?"
Julia lắc đầu. "Mình sợ rằng họ chưa bao giờ được ban phúc lành với những đứa trẻ. Nhưng Garrett chưa bao giờ tỏ vẻ quan tâm đến điều đó miễn là cậu ấy có Audrey. Giờ thì cậu ấy chẳng còn ai cả."
Elizabeth cảm thấy hơi cảm thông hơn một chút đối với người đàn ông, mặc cho thái độ khiếm nhã của ông ta. "Thật khó khăn khi trở nên già cỗi mà không có người bầu bạn," bà bình luận. "Ít nhất thì mình cũng được an ủi từ con gái mình."
"Cậu không định tái hôn à Lizzie?"
"Lạy trời, không đâu!" Elizabeth cười trước ý kiến của bạn. "John gần như không thể thay thế được. Mình ước mình có thể trông thấy Lidian có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, rồi mình sẽ nguyện dành cả phần đời còn lại với những đứa cháu ngoại quanh quẩn bên mình."
"Nhưng cậu vẫn còn tươi trẻ và hấp dẫn!" Julia la lên. "Cậu có thể dễ dàng tìm một người chồng khác. Mình biết một vài người đàn ông ưu tú với độ tuổi thích hợp và vị thế..."
"Không, không," Elizabeth nói với một tiếng cười. "Tất cả mình muốn là tìm một người chồng cho Lidian. Mình không có ý định tìm bất cứ một anh chàng cầu hôn nào cho mình đâu."
"Cậu nói nghe bướng bỉnh hệt Garrett! Có vẻ như mình phải dồn toàn bộ cố gắng mai mối của mình cho Lidian đây."
Khi Lidian và Dollie đi lên cầu thang, Lidian liếc nhìn xung quanh họ với vẻ mặt căng thẳng, nửa lo sợ rằng Eric De Gray có thể bất chợt xuất hiện. "Dollie," nàng thận trọng hỏi, "anh trai cậu có sống ở đây với mọi người không?"
"Eric á? Không, anh ấy ở một ngôi nhà gần phố Pall Mall." Dollie mỉm cười tinh nghịch khi cô thêm vào. "Giờ thì cậu sẽ ở với chúng mình, mình nghĩ anh ấy sẽ ghé thường xuyên hơn cho mà xem."
Một cái cau mày vắt ngang gương mặt Lidian. "Ồ."
Dollie quay về phía nàng một ánh nhìn bối rối. "Cậu trông có vẻ mất tinh thần thế. Ờ, mình nghĩ tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều khao khát tóm được anh trai mình chứ!"
"Anh trai cậu rất thu hút," Lidian thừa nhận, trong giọng nói khách quan nhất có thể. "Dù sao đi nữa, mình đã yêu người khác rồi."
"Thật à?" Dollie nhăn mặt. "Tệ quá. Mình thích một ngày nào đó Eric sẽ cưới một cô gái như cậu. Ai đó tốt dụng, tự nhiên và không hay hờn dỗi. Hầu hết phụ nữ đều vây quanh anh ấy như không khí vậy đó." Dollie ngừng lại và thêm vào một cách tự hào. "Anh ấy là mục tiêu của mùa lễ hội, cậu biết rồi mà."
Sau một cuộc nói chuyện thật dài, thật thích thú với Julia, Elizabeth đi thay quần áo đi đường của bà bằng một chiếc váy xanh mặc ban ngày. Thật là khuây khỏa đi được sống trong ngôi nhà của một người bạn cũ, tạm được thoát khỏi những lo lắng thường nhật mà nàng và Lidian thường xuyên phải đối mặt. Và cuộc viếng thăm này sẽ tốt cho Lidian, mong rằng nó sẽ mở rộng kinh nghiệm cho con gái bà và cho con bé thấy cuộc sống có khả năng mang lại những gì.
Elizabeth hướng về phía chiếc cầu thang đồ sộ dẫn xuống tầng dưới, nhưng dừng lại trước một tấm gương lớn có khung bằng vàng được trang trí ở cuối sảnh. Trông thấy vài lọn tóc của bà đã tuột khỏi chiếc kẹp, bà với tay lên để vuốt lại chúng. Bà thích tất cả mọi thứ về sự xuất hiện của bà trông gọn gàng và trong tầm kiểm soát, chưa bao giờ tóc bà bị xổ ra hoặc xuất hiện một vết nhỏ trên quần áo của bà. Âm thanh từ những bước chân bị nuốt nghẹn bởi tấm thảm Aubusson, và bà không hề nghe thấy tiếng một người đàn ông đang lại gần cho đến khi ông ta gần như chạm vào bà.
Thẹn thùng vì bị bắt gặp đang làm dáng, Elizabeth quay lại nhìn ông ta với một nụ cười tội lỗi. Dù sao đi nữa, nụ cười của bà nhạt đi nhanh chóng khi bà trông thấy cái người không dưng tự nhiên xuất hiện ấy chính là Garrett De Gray. Đôi mắt đen của ông ta liu riu với ngọn lửa bất mãn, và chiếc miệng trông có vẻ sưng sỉa và khó chịu. Ông ta nhìn lôi thôi, như thể ông ta mới dậy khỏi giường và mặc quần áo quá ư là vội vã. Bà có thể nhận thấy mùi rượu brandy từ phía ông ta – và giờ mới chỉ có giữa ngày!
"Ngài De Gray," bà nói rõ ràng, vươn người thẳng dậy toàn bộ chiếu cao hơn một mét sáu của bà.
"Phu nhân Acland," ông ta nặng nề đáp. "Nếu người khách khác chịu đựng được, tôi nghĩ bà cũng sẽ chịu được."
"Phiền ngài nhắc lại?" Elizabeth ngạc nhiên nói. Bà sẽ cảm thấy cảm thông cho bất cứ một người đàn ông nào khác ở vào vị trí của ông ta, nhưng cái kẻ láo xược này khó mà xứng đáng với sự quan tâm ân cần như vậy.
Ông ta đáp lại bằng cái nhìn trơ trẽn lên xuống cơ thể bà. "Đầy đặn và gọn ghẽ như một cô gà mái bé nhỏ. Góa chồng ở độ tuổi đẹp nhất... thực sự là lãng phí. Bà có thể ghé thăm dãy phòng của tôi ở mạn phía đông nếu bà có nhu cầu cần người tâm tình."
"Gì thế này, đồ đàn ông thô lỗ!" Elizabeth kêu lên, đỏ mặt phừng phừng vì bất ngờ tột độ. "Không một ai nói chuyện với tôi theo cái kiểu sỗ sàng như thế - và lại đến từ em trai của Edgar nữa chứ hả trời..."
"Edgar và tôi không có gì giống nhau, tạ ơn Chúa. Anh ấy bị đè nặng với khuôn phép và chuẩn mực mà tôi sẽ chẳng bao giờ thèm băn khoăn mà sống với nó."
"Ngài nên học theo gương ngài ấy," bà lạnh nhạt nói, và tiếp tục vượt qua ông ta để hướng về phía cầu thang.
"Vậy sao?" Garrett hỏi, và bật cười một cách đáng ghê tởm trong khi bà nhanh chóng tránh xa khỏi ông ta. "Mạn phía đông, thưa phu nhân. Đừng quên nhé."