Hẹn Ước

chương 70

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ong MD

Beta: Vô Phương

Mộ phần của Trần Minh Sinh được đặt tại quê hương của cô.

Anh muốn được chôn cất ở đây.

Mẹ của Trần Minh Sinh tinh thần không ổn định, hoặc có thể nói là cuối cùng mọi người cũng ý thức được bà bị tâm thần. Bà bị đưa vào viện điều dưỡng.

Lễ tang của Trần Minh Sinh do đội cảnh sát tổ chức.

Dương Chiêu lái xe đến cửa nhà tang lễ nhưng không vào. Lễ truy điệu rất đơn giản, chú Từ gọi các thành viên trong đội cảnh sát quen biết Trần Minh Sinh đến, cũng chỉ khoảng mười mấy người.

Trong tang lễ, Văn Lỗi gọi điện thoại cho Dương Chiêu, cô không bắt máy.

Chú Từ nói, coi như hết.

Văn Lỗi muốn đưa toàn bộ sổ tiết kiệm của Trần Minh Sinh cho cô, chú Từ ngăn lại.

“Cậu đưa cho cô ta có ích lợi gì, cậu đưa hết cho cô ta, sau này mẹ Trần Minh Sinh phải làm sao, sau này bác gái chỉ còn một thân một mình biết sống thế nào.”

Văn Lỗi phân bua: “Đây là của anh Sinh giữ lại cho chị — giữ cho Dương Chiêu.”

Chú Từ dứt khoát: “Ngay cả lễ tang cũng không đến thì còn giữ cái gì.”

Cuối cùng, bọn họ đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của Trần Minh Sinh cho mẹ anh, và liên hệ một người bà con xa của Trần Minh Sinh giúp họ chăm sóc bà.

Lễ tang của Trần Minh Sinh do đội cảnh sát góp tiền tổ chức. Tro cốt của anh được chôn trên sườn núi. Bọn họ chọn một vị trí thuận tiện để dễ dàng thăm viếng.

Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng.

Chú Từ và Văn Lỗi về Côn Minh, tiếp tục công việc của họ.

Dương Cẩm Thiên đi học đại học.

Dương Chiêu về Mỹ.

Có điều mỗi năm vào ngày đó, cô đều trở lại nơi đây.

Mỗi lần đến thăm anh, Dương Chiêu đều nói một câu—

“Trần Minh Sinh, sang năm em sẽ không đến nữa.”

Nhưng vào ngày đó năm sau, cô vẫn đến.

Cô mang theo rất ít đồ, chỉ có một bó hoa bách hợp và một hộp thuốc.

Cô đến thăm anh cũng rất nhanh, chỉ hút mấy điếu thuốc, nói mấy câu rồi rời đi.

Có đôi khi, Dương Chiêu cảm thấy thật kỳ diệu.

Đội cảnh sát chọn một tấm hình Trần Minh Sinh khi còn rất trẻ, mặc đồng phục. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, cô chợt nở nụ cười, cô nói với anh: “Không thể tưởng tượng được anh mặc bộ đồng phục này lại đẹp trai đến vậy.”

Cô trở về.

Trở về trên con đường cũ, cô lại trở về.

Năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba…

Tấm ảnh đã hơi cũ.

Dương Cẩm Thiên tốt nghiệp đại học rất thuận lợi, cậu thi đậu nghiên cứu sinh, hiếm khi có ngày nghỉ liền về nhà một chuyến.

Để chúc mừng cậu, Dương Chiêu bay gấp từ Mỹ về.

Dương Cẩm Thiên đã hoàn toàn trưởng thành, thành tích của cậu nổi trội xuất sắc, mục tiêu rõ ràng.

Mấy ngày Dương Chiêu trở về, Dương Cẩm Thiên lái xe đưa cô đi khắp nơi.

Đó là năm thứ tư.

Mùa hè năm đó, ngồi trong xe của Dương Cẩm Thiên, Dương Chiêu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện —

Cô quên mất ngày giỗ năm nay.

Đến lúc cô vội vàng chạy đến mới phát hiện tấm ảnh kia vẫn y như cũ.

Cô đã hơn ba mươi nhưng anh vẫn vậy.

Nụ cười của anh không hiện rõ, nét mặt vẫn thản nhiên, cô chạy gấp gáp nên thở hổn hển, nhưng dáng vẻ của anh vẫn không hề thay đổi.

Tại khoảnh khắc đó, Dương Chiêu hoảng hốt.

Cô chậm rãi bước đến trước mộ anh, trước khi rời khỏi đó, cô tìm người quản mộ. Cô hỏi bác ấy, mấy năm nay có ai đến viếng mộ anh không.

Người quản mộ kiểm tra một lát rồi nói: “Không, chỉ có mình cô.”

Dương Chiêu gật đầu, rời đi.

Sau khi rời khỏi đây, Dương Cẩm Thiên lo lắng nhìn cô. Dương Chiêu nhìn cậu cười cười, nói không sao.

Hôm đó thời tiết hơi oi bức, Dương Cẩm Thiên đưa cô đến một tiệm kem.

Lúc ăn kem, Dương Chiêu nhìn thấy Dương Cẩm Thiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô hỏi cậu: “Có chuyện gì?”

“Không, không có gì.” Dương Cẩm Thiên chối bay.

Dương Chiêu hất cằm: “Có chuyện gì, mau nói đi.”

Dương Cẩm Thiên nhếch miệng, lén lút nhìn Dương Chiêu, sau đó nói: “Chị, là, là như vầy —”

Dương Chiêu im lặng nghe cậu nói xong, mỉm cười hỏi lại: “Ba mẹ chị bảo em đến thúc giục chị lập gia đình phải không?”

Dương Cẩm Thiên đính chính: “Không phải thúc giục, là khuyên mà.”

Dương Chiêu ‘à’ một tiếng.

“Chị ơi…”

Dương Chiêu nói: “Có gì muốn nói thì nói luôn đi.”

Dương Cẩm Thiên ngập ngừng: “Lần này em tìm chị còn một chuyện nữa.”

Dương Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”

Dương Cẩm Thiên lấy điện thoại ra, bấm bấm một lúc rồi đưa cho Dương Chiêu xem.

Trên màn hình là ảnh của một người đàn ông, khoảng ba mấy tuổi, ăn mặc kiểu thư sinh, đeo kính trắng, cười vô cùng dịu dàng.

“Ai vậy?”

“Chị cảm thấy thế nào?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

Dương Chiêu nhìn cậu, hiểu ra ngay.

“Muốn tự tìm anh rể sao?”

Mặt Dương Cẩm Thiên lúng túng: “Đâu có, đây là thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh của em, giỏi lắm đó. Thầy ấy, thầy ấy…”

“Thầy ấy làm sao?”

Dương Cẩm Thiên nói: “Thầy vẫn còn độc thân, tình cờ thấy hình của chị, nên hỏi thăm em tình hình của chị. Chị, chị có… có hứng thú không?”

Dương Chiêu nhíu mày.

Dương Cẩm Thiên lại tiếp: “Tính tình thầy ấy rất tốt, hiền lành. Chị biết không, thầy ấy là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy.”

Dương Cẩm Thiên nói liến thoắng một hồi, Dương Chiêu bỗng nhiên nói: “Chị quên.”

Dương Cẩm Thiên sửng sốt: “Cái gì?”

“Năm nay, chị quên…” Dương Chiêu nhìn xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ. Cô không để ý Dương Cẩm Thiên có hiểu hay không, thản nhiên nói: “Lúc chị đến thì phát hiện anh ấy vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, bộ dạng ấy, không chút thay đổi.”

Dương Cẩm Thiên trầm mặc.

Dương Chiêu nói tiếp: “Em biết không, khoảnh khắc đó chị có cảm giác, anh ấy đang chờ đợi.”

“Chờ cái gì?”

Chờ thế giới này hoàn toàn lãng quên anh.

Dương Chiêu không trả lời.

“Chị, mọi chuyện đã qua rồi.” Dương Cẩm Thiên nói, “Chị phải chăm sóc bản thân mình, tất cả những chuyện này không là gì cả. Chỉ là chị tự dồn mình vào ngõ cụt mà thôi.”

Dương Chiêu nhìn ly kem trước mặt, Dương Cẩm Thiên nói tiếp: “Chị, giờ thầy em cũng ở đây, chị muốn gặp thầy ấy không?”

Dương Chiêu im lặng thật lâu, mới trả lời trong vô thức: “… Ừ.”

Bên ngoài, cây cối tươi tốt, cỏ mọc xanh mướt.

Dương Chiêu cảm thấy tất cả mọi thứ đều là tình cờ.

Cô tình cờ nhớ lại, tình cờ nhớ nhung, tình cờ nhận ra mình luyến tiếc anh.

Ngày hôm sau, Dương Cẩm Thiên đến nhà Dương Chiêu tìm cô.

Cuối cùng, Dương Chiêu cũng mua lại căn hộ này dù cô ít khi sử dụng, cô đưa chìa khóa cho Dương Cẩm Thiên để khi nào thuận tiện cậu sẽ tạt qua thăm nom giúp.

Dương Cẩm Thiên đẩy cửa phòng ra.

“Chị, em chuẩn bị xong hết rồi. Em nói chị nghe nè, thầy em làm em buồn cười gần chết, cứ như mối tình đầu ấy, thầy ấy căng thẳng muốn chết luôn.”

Trong phòng vô cùng im ắng.

Dương Cẩm Thiên: “Chị —?”

Không có ai trả lời.

Dương Cẩm Thiên không nói gì nữa, căn hộ lập tức trở nên tĩnh lặng. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Dương Cẩm Thiên vào phòng ngủ của Dương Chiêu, trong toilet, tiếng nước chảy càng lớn hơn nữa.

Dương Cẩm Thiên chậm rãi bước qua, từ từ đẩy cửa ra —

“Chị?”

Mùa hè năm đó, Dương Chiêu tự sát ở nhà mình.

Cô tự cắt cổ tay, mất máu quá nhiều.

Lúc cô chết rất sạch sẽ. Cô nằm trong bồn tắm, thậm chí còn không để máu vấy ra bên ngoài.

Dáng vẻ của cô rất thanh thản. Dương Cẩm Thiên cảm thấy, sở dĩ cậu không phát điên là vì nhìn Dương Chiêu không hề đau đớn. Cô thật sự, thực sự thanh thản.

Báo địa phương muốn đưa tin nhưng bị người nhà họ Dương tìm người chặn lại hết.

Cô chết có nghĩa là nỗi đau đã lên đến tột đỉnh, họ không muốn những người khác quấy rầy cô nữa.

Ngoại trừ Dương Cẩm Thiên, không ai biết vì sao Dương Chiêu tự sát. Rất nhiều người quy kết là vì cô theo đuổi nghệ thuật cực đoan. Chỉ có Dương Cẩm Thiên biết không phải như thế.

Cậu là người đầu tiên phát hiện thi thể của cô, lúc báo cảnh sát, cậu nhìn thấy một tờ giấy ghi chép đang mở trên mặt bàn trong thư phòng của cô. Trên đó, Dương Chiêu viết một đoạn hơi lộn xộn, cũng không giống phong cách thường ngày của cô, mà hệt như tiện tay nghệch ngoạc —

Tôi từng có một khoảng thời gian

Trong khoảng thời gian đó

Tôi có thể dùng tất cả vốn từ nghèo nàn của tôi để miêu tả mỗi giây, mỗi phút

Tôi có thể dùng cạn kiệt tâm hồn của tôi để ghi khắc từng chi tiết

Nhưng khoảng thời gian này vô cùng ngắn ngủi

Tựa như một câu chuyện xưa cũ vừa có khúc dạo đầu đã kết thúc trong im lặng

Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để cố gắng mở ra câu chuyện mới

Nhưng tôi đã không thành công

Tôi bắt đầu sợ hãi cảm giác khi dùng câu nói “Rất nhiều năm trôi qua” để hình dung về sinh mệnh

Cho nên gắng gượng lâu như vậy cuối cùng tôi cũng quyết định buông tay

Cho dù câu chuyện ngày xưa ấy ngốc nghếch, vô vị cũng phải có kết thúc

Bây giờ, tôi rất vui mừng

Bời vì câu chuyện ngày xưa không ai biết ấy

Cuối cùng đã kết thúc trọn vẹn.

( Tựa gốc của truyện là “Chuyện xưa không muốn ai biết đến”)

Bên cạnh tờ giấy còn có một mảnh giấy nhỏ, Dương Cẩm Thiên gom hết tất cả mang đi.

Cậu không biết làm như vậy là đúng hay sai, cậu không muốn ai nhìn thấy những thứ này, bất kỳ ai cũng không được.

Trong lễ tang của Dương Chiêu, cha mẹ cô cố hết sức kìm nén bi thương nhưng vẫn không thể bình thản như trước. Dương Cẩm Thiên bỗng cảm thấy hận, hận anh, hận cô, cũng hận chính mình.

Cậu vẫn ở bên cạnh cha mẹ Dương Chiêu, mọi chuyện trong lễ tang đều do Tiết Miểu để ý sắp xếp.

Trước lễ tang, Tiết Miểu già đi rất nhiều so với lúc Dương Cẩm Thiên nhìn thấy anh trước đó.

Sự già cả này xuất phát từ nội tâm, già từ trong ra ngoài.

Tối hôm đó, Dương Cẩm Thiên chạy xe từ nhà đến một ngôi mộ ở ngoại thành.

Nơi này, giá cả có vẻ rẻ hơn so với nội thành. Dương Cẩm Thiên dừng xe, vào trong khu mộ.

Cậu hỏi người quản mộ, tìm được mộ của Trần Minh Sinh.

Lúc đến đó, cậu chợt cảm thấy hơi buồn cười.

Sao cậu có thể đến viếng anh ta chứ.

Đến lúc Dương Cẩm Thiên nhìn thấy hình của Trần Minh Sinh, rốt cục cậu cũng hiểu được, Dương Chiêu nói vĩnh viễn không thay đổi là có ý gì.

Bức hình này đã rất cũ, rất cũ rồi, cũ đến mức cậu nghĩ đây là một góc hoàn toàn bị lãng quên.

“Anh còn nhớ tôi không?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

Người cảnh sát trên bức hình lẳng lặng nhìn cậu.

“Tôi hận anh.”Dương Cẩm Thiên thản nhiên nói.

“Nhưng tôi càng hận bản thân mình.” Giọng Dương Cẩm Thiên không nhanh không chậm, ánh mắt cậu vô hồn vì khóc quá nhiều.

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều điều. Nếu lúc trước tôi nghe chị ấy thêm một lần, bớt một lần đi chơi. Nếu tôi không chọc đến anh, nếu chị của tôi vĩnh viễn không biết anh thì thật tốt biết bao.”

“Anh biết không, ngày anh chết, chị tôi trở về chỉ nói với tôi một câu. Chị ấy nói: ‘Là chị, là chị đã kéo anh ấy đến đó.’ Tôi không hiểu như thế có ý gì, anh biết không?”

Đất trời đều im lặng, chỉ có Dương Cẩm Thiên tự nói với mình.

“Hôm nay, tôi đến là muốn nói cho anh biết, từ nay về sau, thực sự không còn ai đến thăm anh nữa đâu.”

Nói xong, cậu xoay người bỏ đi.

Nhưng đi được vài bước, cậu dừng chân, sau đó quay trở lại thật nhanh.

“Tôi hận anh!” Dương Cẩm Thiên hơi kích động, “Tôi hận anh, cả đời tôi cũng không tha thứ cho anh. Anh đã cướp chị tôi, anh đã làm gì vậy chứ—”

Dương Cẩm Thiên ôm mặt, vì gắng sức nên cả người cậu run lên.

Cuối cùng, cậu vội vã rút trong túi áo ra một thứ, nó rơi luôn vào khe hở của bia mộ bằng đá hoa cương. Đó là một tấm hình, vừa rơi xuống liền bay một vòng, nhét chặt vào một góc bia mộ.

Dưới ánh trăng, hình ảnh kia rất mơ hồ. Tuy mơ hồ nhưng có thể nhìn ra, đó là một tấm hình, nước hình không nét lắm, thoáng nhìn như là giơ máy chụp đại, thậm chí còn hơi nhòe.

“Trước đây, chị tôi thường xuyên ngắm tấm hình này, tôi sẽ đưa xuống dưới cho anh.” Dương Cẩm Thiên gằn giọng, “Còn những thứ khác, đừng hòng, tôi sẽ không cho anh bất cứ thứ gì cả.”

Đó là một bức tranh hoàn chỉnh, đáng tiếc camera di động không thể phơi bày trọn vẹn chi tiết phong phú và sắc thái của nó, chỉ thấy một vùng tối tăm. Dương Cẩm Thiên cũng nhìn bức tranh này rất nhiều lần, cậu nhìn nó là vì không biết tại sao Dương Chiêu lại dành hết nỗi lòng cho nó như vậy.

Cậu cảm nhận nghệ thuật không cao, trước đây nhìn mãi vẫn không thấy điều gì kỳ lạ.

Nhưng hôm nay, đứng cách cánh bia mộ nhỏ bé kia, cậu bỗng nhiên chú ý tới một điểm mà trước đây không hề để ý.

Ở một góc sáng sủa của tấm hình, có một vùng màu trắng mơ hồ.

Nó rất mơ hồ, giống như ở một nơi vô cùng xa xăm.

Dương Cẩm Thiên lắc đầu, không nhìn nữa.

“Tôi không biết đó là đâu.” Cậu thản nhiên nói: “Có lẽ anh biết.”

Cậu đi từng bước ra ngoài, cuối cùng, cậu quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt Trần Minh Sinh vẫn là nét bình tĩnh muôn thuở. Mái tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt đoan chính. Dương Cẩm Thiên nhìn anh, cậu cảm thấy giống như anh đang nói chuyện.

Anh nói cám ơn cậu.

Dương Cẩm Thiên rời đi.

Cậu ngồi hút thuốc trên sườn núi bên ngoài khu mộ.

Bình thường cậu ít khi hút thuốc, nhưng lúc này cậu không thể chịu đựng nổi. Cậu cần làn khói thuốc nồng đậm kia ngăn chặn sự nặng nề trong lồng ngực.

Triền núi rất cao, cậu nhìn hàng vạn ánh đèn trước mắt, trong lòng trở nên trống rỗng.

Gió thổi qua, cậu nghiêng đầu tránh luồng cát bụi.

Vừa nghiêng đầu, cậu thấy trong khe hở bên triền núi có một đóa hoa nhỏ nhắn.

Đóa hoa ấy lung lay như sắp đổ trong gió, nhưng dù nó lung lay thế nào cũng không hề gục ngã.

Dương Cẩm Thiên bỗng nhiên khóc lớn thành tiếng.

Cậu bị một nỗi bi thương to lớn bao phủ.

Nhưng cậu không biết lý do.

Vì không biết lý do nên cậu càng thêm đau khổ.

Cậu mơ hồ cảm thấy, cậu không biết rất nhiều chuyện, và cậu cũng vĩnh viễn không thể biết được.

Dương Cẩm Thiên đưa tay lau nước mắt trên mặt.

Theo bàn tay cậu, một mảnh giấy nhỏ tung lên, cuốn bay theo gió.

Chữ viết trên mảnh giấy như rồng bay phượng múa, hình như là người viết rất vội vã.

Có lẽ gió đọc được nội dung trên tờ giấy nên càng thổi mạnh hơn để đưa nó đi xa hơn.

Trên mảnh giấy chỉ có vỏn vẹn bảy chữ ——

【 Trần Minh Sinh, em đến tìm anh. 】

Hết truyện

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio