Sao hắn cứ thính ngập tràng thế, tim nó đập hoài chắc nổ tung quá.
Sau khi ăn xong thì cả hai đi mua bắp và nước vào rạp chiếu phim. Phim bọn nó chọn là ‘Thanh Xuân Của Tôi Có Cậu’, phim rất nhẹ nhàng phù hợp với những người trẻ như nó.
Khi xem xong thì nó vui vẻ lắm luôn, nắm tay nó đi về. Hắn nhìn bề ngoài thì lạnh lùng thế thôi chứ cũng lãng mạn lắm luôn á.
------------------------------
Anh mới vừa bước xuống xe, mở cửa nhà thì một con cún nào đó lao vào ôm chân anh. À nhầm, Nhã Hân. Cô níu níu tay anh.
- Đi bar với em đi, đi uống bia ăn mừng.
- Anh thì không sao nhưng em chưa đủ tuổi họ không cho vào đâu.
- Vậy à, em chưa nghĩ đến. Em thấy trong phim họ đi bar vui lắm. À, em nhớ có một Student Bar ở gần nhà em. Đi với em nha, nha, đi đi mà.
- Ok, bỏ chân anh ra rồi lên xe.
----------------------
- Zô.
Cô cụng chai với anh.
- Ăn mừng vì em thực sự thoát khỏi thứ tình cảm quái quỉ kia rồi. Không biết tại sao là em chả buồn nữa, tưởng sẽ khóc te tua tơi bời chứ.
- Em…em thật sự không hối hận.
- Không hối hận.
Anh lúc này lại cảm thấy mừng cơ đấy, hay có lẽ là anh thích cô rồi. Không, chắc chỉ là là vui vì mừng cho bà chị họ thôi, anh vội vàng phủ nhận.
Cô với anh cụng chai bia corona. Tuy là rượu nhẹ thật nhưng với một con người tửu lượng kém như cô cũng say bí tỉ rồi, còn với anh như chưa uống. Bất giác anh đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp phúc hậu của cô, bất chợt cười. Anh cõng cô ra xe, nhét cô vào ghế phụ rồi đi qua mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Anh cố gắng đi chậm một chút, anh có cảm giác muốn lưu giữ giây phút này lâu hơn. Cô thì ngà ngà say lầm bầm với anh.
- Đáng chết, tại sao anh lại đẹp trai thế, đẹp hơn cả cái tên Phong luôn.
- Hừ. Anh nhàn nhạt trả lời cô.
- Anh đẹp trai gì đó ơi, làm bạn trai tôi đi.
Cô nói rồi lao tới hôn lên má anh rồi ngồi cười. Anh lúc đó tim đập thình thịch, đâu phải là lần đầu được hôn, à không chỉ là thơm thôi mà. Vì cái thơm đó mà anh phải tấp vào lề đường để bình tĩnh lại rồi mới lái xe đi tiếp.
Anh đưa cô lên phòng cho khách, khác với dáng vẻ lúc nãy, giờ cô lại giống một con mèo yên ổn ngủ say trong ngực anh. Anh để cô xuống giường rồi đi ra, nào ngờ cô trong mơ kéo anh lại, quán tính như thế nào đó mà anh lại nằm đè lên người cô, môi chạm môi. Cô lúc nó lại bảo nóng kéo kéo cái áo thun lên. Anh gõ nhẹ chóp muỗi cô.
- Hư nhé.
Nói thật chứ nếu là thằng khác là nó ôm cô ăn sạch sành sanh rồi đó, ai như anh mới chỉ ăn được phân nửa thôi . Anh cắn nhẹ vành môi nó, đưa lưỡi vào trong đi tìm mật ngọt trong khoang miệng cô, cô lúc đó lại mơ hồ đáp lại anh. Anh di chuyển tay tới áo của cô, kéo lên. Lúc này anh lại nghe tiếng cô nói mơ.
- Mẹ ơi, đừng rời xa ba mà, ba thương mẹ lắm đấy, mẹ đừng đi mà.
Lúc đó thì anh mới sực tỉnh, ý thức được bản thân mình đang làm việc gì.Anh không muốn cô phải khó xử, đối với anh cô thật đặc Có lẽ thực sự anh chỉ xem Mi như là em gái, ngay cả khi chia tay anh cũng chưa từng nghĩ đến Mi, nhưng trong giấc mơ của anh lâu lâu lại xuất hiện cô. Bắt đầu từ ngày mai, anh phải quyết tâm theo đuổi cô cho bằng được.
- A.
Cô vừa tỉnh dậy thì đập vào mặt là khuôn mặt đẹp không tì vết nào đó. Cô còn tưởng đang mơ thấy anh chàng nào trong bộ phim gần đây coi nữa cơ. Chân mày rậm, da trắng, mũi cao, lông mi dày, đôi môi công quyến rũ. Đúng là khuôn mặt tỉ lệ vàng, ngay cả điêu khắc chắc cũng chả thể nào hoàn hảo hơn. Nhưng càng nhìn thế nào lại càng quen thế kia, cô chớp chớp mắt và kết thúc bằng giọng hét kinh hoàn kia.
- Hử, ngủ đi.
Anh biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn kéo cô ôm vào lòng.
- Tại sao em, em lại ở đây.
Lúc này thì anh mới ngồi dậy mặt uất ức.
- Em đã lấy đi lần đầu của anh rồi còn ngây thơ gì nữa. Hôm qua em say bí tỉ rồi cầu xin anh làm chuyện đó, còn lột hết đồ ra nữa chứ. Anh là đàn ông mà, đâu phải bọn gay ngoài kia.
Cô lúc này như được nghe kể chuyện vậy, không nhớ ra cái gì cả. Nhưng cô chắc chắn bản thân dù có say cũng sẽ không bao giờ như vậy cả, cô giương cổ lên cãi.
- Anh lừa em đúng không, em nghe nói lần đầu tiên sẽ có máu. Còn có cả đau nữa cơ mà.
- Em khờ lắm, chăn anh đã đem đi giặt từ sáng sớm rồi. Còn việc đau thì họ nói láo thôi, như con muỗi cắn thôi, mà em còn say nữa làm sao mà biết được.
Cô lúc này mới ngẫm lại, đúng thật cô đang nằm trên cái giường chả có chăn. Cô tự cốc vào đầu mình ‘Hân ơi là Hân, xem mày gây ra họa gì rồi này’. Anh lúc này thì đắc chí cười, tài năng của anh nên sớm đạt giải OSCAR rồi. Thật ra là đây là phòng dành cho khách nên anh cũng lười bỏ chăn, ai ngờ việc vô tình đó lại có ích mới hay.
- Giờ em phải chịu trách nhiệm với anh đấy nhá.
- Em…em, hay là xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi, nha.
- Em định chối bỏ thế à.
Anh thực sự tức giận à nha, xảy ra chuyện thế mà cô bảo xe như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Thôi thì cho là cô ngại đi, sau này phải dạy dỗ cô thật đàng hoàng không cô leo lên đầu anh ngồi mất.
- Ghét em.
Anh nói rồi đi xuống lầu nấu đồ ăn sáng. Cô thì ngồi nhìn trần nhà, nhìn rất lâu. Có ai như cô không, vừa mới đau buồn chúc phúc cho bạn trai xong thì đã mất đêm đầu tiên.
Anh thì đang ở bếp vui vẻ chiên trứng và nướng bánh mì, ngâm nga hát.
And all my love, I"m holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again my love
Over seas from coast to coast
To find the place I love the most
Where the fields are green, to see you once again my love.
Mylove.
Lúc anh bày dĩa ra bàn thì cô cũng vừa đi xuống.
- Xuống ăn sáng rồi anh cho nhờ xe tới trường.
Cả hai người chỉ lo ăn, căn bản là không biết mở lời như thế nào