Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như Nguyệt và Như Ngọc giật mình quay lại, thì quả nhiên là bóng dáng to lớn đầy ngạo nghễ của Viễn Hinh ở trước mặt. Viễn Hinh không chỉ đi một mình mà còn có Đăng Khôi và hai người bạn nữa, người nào người nấy vẻ mặt đều kiêu căng phách lối trong cực kỳ đáng ghét. Vĩnh Hinh đứng đầu, khoanh tay trước ngực, nụ cười nhếch môi rất gợi cảm, nếu là lúc thường, Như Nguyệt nhất định sẽ ngắm thỏa thích nhưng hiện tại cô không có tâm trạng ngắm nhìn.

Như Ngọc mặt tái xanh, người hơi run , đang định lên tiếng tay định chỉ về phái Viễn Hinh, nhưng Như Nguyệt chụp bàn tay đang đưa ra của như Ngọc, làm ra vẻ chợt nhớ ra điều gì nên nói lớn tiếng:

– Chết rồi, ba dặn hôm nay phải về sớm, thế mà quên mất. Tụi mình mau về nhanh để ba chờ.

Như Ngọc ngây người nhìn Như Nguyệt thì nhận thấy cái nháy mắt của cô, Như Ngọc chợt hiểu ra, cô đưa tay vỗ vỗ đầu, rồi gật gù bảo:

– Đúng rồi. bà không nhắc chút nữa tui quên. Tụi mình mau về nhanh thôi, kẻo lại bị mắng nữa.

Nhưng khi Như Nguyệt muốn đẩy xe ra thì cảm thấy có chút vướn vướn, Như Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, cô muốn cố sức đẩy xe đi thật nhanh vẫn bị vướng, còn nghe âm thanh lộc cộc vang lên. Như Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn vào nơi phát ra tiếng lộc cộc đó, sau khi nhìn xong cô thấy giận run cả mình, cô trừng mắt nhìn Viễn Hinh đầy tức tối:

– Ông làm chuyện này phải không?

– Chuyện gì ? – Viễn Hinh vênh mặt cười đắc ý hỏi, tỏ vẻ không hiểu Như Nguyệt đang nói cái gì.

– Còn giả vờ à? – Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi nhìn Viễn Hinh chất vất.

– Ngớ ngẩn à! – Viễn Hinh nhướn mày nhìn Như Nguyệt đáp trả.

Như Nguyệt tức điên với vẻ mặt kênh kiệu hách dịch đến khó ưa của Viễn Hinh, cô tức tối chỉ vào mặt Viễn Hinh mà nói thẳng không thèm vòng vo gì nữa:

– Ông có dám thề là không phải ông đã lấy ổ khóa khóa xe của của tui lại hay không hả?

– Ờ, tui khóa đó, rồi sao .

Như Nguyệt bị sự thừa nhận bất ngờ của Viễn Hinh làm cứng họng, cô không nghĩ Viễn Hinh lại chịu thừa nhận hành vi xấu của mình nhanh chóng như thế. Lại nói với cái giọng rất ư là bình thản, cứ như việc khóa xe của cô lại là việc hiển nhiên cần thiết vậy.

– Chìa khóa đâu? – Như Nguyệt dằn cơn tức giận lên đỉnh điểm của mình xuống để hỏi.

– Hỏi ai vậy – Viễn Hinh thản nhiên xem câu hỏi của cô thành vô hình.

– Hỏi ông chứ hỏi ai? – Như Nguyệt tức giận gào lên.

Viễn Hinh bật cười trước vẻ tức giận của Như Nguyệt rồi huých tay Đăng Khôi đang đứng bên cạnh bảo:

– Hỏi ông kìa?

Đăng Khôi thấy Viễn Hinh bán cái qua ình thì nhún vai ra vẻ bó tay với Như Nguyệt, mấy người bạn khác thì phá ra cười. Như Nguyệt tức đến mức muốn bay đến đánh cho Viễn Hinh một trận, nhưng như ngọc đang ở bên cạnh kéo tay cô giữ lại. Nhưng Như Nguyệt bị vẻ mặt chọc tức của Viễn Hinh làm ất bình tĩnh, cô tức giận nhìn Viễn Hinh mắng:

– Cái tên khốn Quần Lót Rùa kia, có mau đưa chìa khóa ra hay không hả.

Viễn Hinh nghe Như Nguyệt gọi ba chữ “: Quần Lót Rùa” thì nụ cười ngạo nghễ trên mặt biến mất thay vào đó là sắc mặt lạnh tanh. Giọng quả quyết nhìn Như Nguyệt đáp:

– Không đưa.

Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thay đổi sắc mặt thì nuốt nước miếng cái ực, trong lúc nhất thời cô lại nói ra câu nói cấm kị rồi, hối không kịp nữa rồi. Nhưng dù sao nói thì cũng đã nói rồi, hắn cũng đã biết cô là ai rồi, xem như ván bài đã lật ngửa, cô cũng chẳng cần phải khách sáo với tên này nữa làm chi. Cứ trực tiếp đánh phủ đầu tránh mối đe dọa của hắn ta.

– Bộ ông quên anh Thiên Phong đã nói gì hồi tối rồi phải không? – Vừa nói, Như Nguyệt vừa liếc mắt nhìn qua bên Đăng Khôi, chính cái tên này nói cho cô biết chuyện Viễn Hinh rất trọng lời nói của Thiên Phong, hôm qua Thiên Phong đã bảo Viễn Hinh không được động đến cô rồi, cho nên cô không sợ tên khốn này chút nào hết.

– Hôm qua anh Thiên Phong nói gì vậy? – Viễn Hinh giả vờ ngạc nhiên quay sang hỏi Đăng khôi.

– Anh Phong bảo cậu khôn được động đến con Heo Mập Cận Thị kia – Đăng Khôi vừa đáp vừa cố kéo dài giọng tên gọi mới mà Viễn Hinh vừa đặt cho Như Nguyệt,

Như Nguyệt trừng mắt mắng thầm Đăng khôi rồi nhanh chóng nhướn mày tự đắt với Viễn Hinh, hắn có ngon thì dám động đến cô đi, cô lập tức tìm thiên Phong kể tội hắn ta. Nhưng đáp lại cái nhìn đầy khiêu khích của Như Nguyệt , Viễn Hinh lại nói:

– Nhưng anh ấy không cấm các cậu động đến con nhỏ heo mập cận thị này đúng không?

– Đúng vậy. Trêu chọc bạn ấy cũng là một sự thú vị đó chứ – Một cậu bạn lên tiếng đáp lời Viễn Hinh.

– Nói như vậy là sao chứ hả đồ khốn kia. Cả một đám con trai xúm vô bắt nạt hai cô gái yếu đuối vậy mà xem được à – Như Nguyệt tức đến hộc máu mắt vì trừng mắt nhìn vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét của Viễn Hinh – Đúng là một bọn hèn, một bọn tiểu nhân.

– Chỉ quân tử với người quân tử, còn tiểu nhân thì phải dùng cách tiểu nhân đối phó, có đúng không? – Viễn Hinh đáp trả hết mấy câu nói cho Như Nguyệt khiến cô nghẹn họng, vì là cô chơi khâm một cách tiểu nhân trước giờ không trách được ai.

– Không nói nhiều nữa. Mau giao chìa khóa ra cho tui đát xe ra về, nếu không tui tìm anh Thiên Phong méc lại cho xem.

– Muốn nói gì cũng có bằng chứng nha. Chuyện ai đó dùng đá làm trầy xe của tôi, tôi có hình làm bằng chứng. Còn chuyện xe của mấy người bị ai khóa lại thì không có bằng chứng gì, đừng có vu oan giá họa, ngậm máu phun người nha.

– Thôi bỏ đi Nguyệt . Ra ngoài kêu thở mở khóa là được – Như Ngọc nãy giờ im lặng, cuối cùng cô quyết định kêu Như Nguyệt nhườn nhịn cho yên chuyện.

– Đúng rồi. Theo trí nhớ của mình thì đây là ổ khóa đặc biệt phòng ngừa trộm. Thợ khóa bình thường sẽ không mở được thì phải. Thôi đừng quan tâm nữa, ở ác nên gặp quả báo đó mà. Tụi mình đi thôi – Viễn Hinh cười cười giả vờ nhìn ngắm ổ khóa rồi lên tiếng, sau đó khoát tay cùng mấy người bạn bỏ đi.

Như Nguyệt nhìn ổ khóa, quả thật nhìn nó hơi khác với mấy ổ khóa thông thường. Cô lo lắng có thể tên khốn này thật sự dùng ổ khóa này để chơi cô. Cô chẳng thể bỏ xe được, nên dở khóc dở mếu nhìn Viễn hinh rời đi. Cuối cùng thì Như Nguyệt cắn môi , hảo hán không sợ thiệt trước mắt, cô nhìn Viễn Hinh gọi:

– Này, đồ khốn. Gì cũng được. Mau đưa chìa khóa đây.

Viễn hinh đang bước đi, nghe tiếng Như Nguyệt gọi thì dừng lại, nụ cười trên môi nhếch lên đắc ý. Anh đã nghĩ trong vòng giây cô sẽ gọi anh lại mà, quả nhiên đến giây thứ đã nghe tiếng cô rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio