Như Nguyệt đơ hết cả người, đôi đũa trên tay cũng rơi xuống, người hơi run run. Không biết cái tên khốn này tính cái gì. Dù bị ép ăn, nhưng mà ít nhiều gì cô cũng cảm thấy ngon miệng bởi thức ăn này đúng chuẩn sao, rất ngon, giờ thì thức ăn chặn ngăn cổ họng bảo cô làm sao mà có thể ăn tiếp được đây.
Đôi đũa bị rớt, Viễn Hinh rất tốt bụng giúp Như Nguyệt lấy một đôi đũa mới, đặt nhẹ lên cái dĩa trước mặt của Như Nguyệt, làm như không thấy vẻ mặt thất thần của cô mà nói:
– Ăn tiếp đi.
Ăn tiếp. Ăn tiếp…..Cô ăn tiếp được nữa mới lạ đó. Thà là bị cái tên này bán qua Châu Phi hứng chịu cái nóng còn hơn là cái lạnh như ở Bắc cực này.
Thấy vẻ mặt nhăn nhó không cầm đũa của Như Nguyệt, Viễn Hinh gõ gõ tay lên bàn mấy cái , giọng lạnh lùng hỏi:
– No rồi à?
Như Nguyệt nhìn đống thức ăn trên bàn buồn rầu không mở miệng đáp, cô đang chuẩn bị tâm lý nghe Viễn Hinh xài xể nhiếc móc kiểu giảng đạo về sự đói khổ của người Châu Phi, sau đó thì cả trăm con mắt đổ dồn nhìn cô chê cười. Không ngờ, Viễn hinh lại đứng lên kéo tay cô và nói:
– No rồi thì đi thôi.
Như Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng cô thấy mừng vì không phải đối diện với đống thức ăn kia nữa, vội vàng theo Viễn Hinh rời đi.
Viễn Hinh tiếp tục đưa cô đến một siêu thị, Như Nguyệt nghỉ con trai như Viễn Hinh vật chất đầy đủ, không thiếu thốn cái gì cho nên chắc chỉ là buồn chán muốn đi dạo siêu thị mà thôi. Cô lẽo đẽo theo sau lưng Viễn Hinh mà chẳng buồn kéo theo xe đẩy hay xách giỏ.
Kết quả, đi dạo một vòng , trên tay cô ôm lỉnh kỉnh đủ thứ đồ, mà Viễn Hinh lại có dấu hiệu không ngừng mua tiếp. Như Nguyệt bất đắc dĩ quơ đại một cái giỏ xách của siêu thị bỏ đồ vào. Lát sau chiếc giỏ trên tay cô nặng trĩu, cô muốn khòm cả người xách giỏ đi theo sau lưng Viễn Hinh mà thầm mắng hắn ta muốn hành hạ mình. Trên đời này có ai mua hàng như hắn ta hay không? Cứ đi ngang qua một hàng nào đó, chẳng cần xem nó là gì, cứ thấy thuận mắt là với tay lấy, sau đó nhét vào tay Như Nguyệt bất chấp tay cô đã không còn chỗ chứa. Như Nguyệt lại lần nữa đổi từ giỏ nhỏ sang giỏ lớn rồi từ giỏ lớn sang xe đẩy mà sự mua điên cuồng của Viễn Hinh vẫn chưa dừng lại.
Kết thúc việc mua sắm bằng việc Như Nguyệt đứng xếp hàng chờ trả tiền, còn Viễn Hinh nhàn nhã đứng bấm điện thoại chơi game. Nhưng may mắn một điều là Viễn Hinh đúng chất công tử con nhà giàu không để con gái trả tiền, hết lần này đến lần khác cậu trả tiền mà không bắt Như Nguyệt trả, cô rất hài lòng về điều này.
– Gửi hàng đến địa chỉ này cho tôi – Viễn Hinh chìa ra một tờ giấy ghi địa chỉ rồi không nói thêm lời nào kéo Như Nguyệt đi ra khỏi siêu thị.
Xách…đẩy…bao nhiêu đó đồ, lòng vòng mấy tiếng đồng hồ khiến hai tay Như Nguyệt muốn rụng khỏi thân xác, vậy mà Viễn Hinh lại tiếp tục bắt cô xách đồ cho cậu ở một cửa hiệu thời trang cao cấp. Đây là một cửa hiệu chuyên bán cả đồ nam lẫn nữ, Như Nguyệt nhìn quần áo đẹp treo trong cửa hiệu thì thích vô cùng nhưng mà…
– Bạn không sợ mặc vào làm hỏng hết cả bộ đồ của người ta hay sao?
Lời chế nhạo rõ ràng đến mức mấy cô nhân viên đứng gần đó cười khúc khích, Như Nguyệt mặt đỏ cả mang tai muốn bay đến đạp cho Viễn Hinh một cái, lấy quần áo ở đây đè chết tên khốn này luôn đi. Lời chế nhạo đã thêu rụi hoàn toàn hứng thú của Như Nguyệt, cô hậm hực chỉ biết nguyền rủa tổ tông mấy đời của Viễn Hinh trong bụng mà thôi.
Cho nên cô cũng muốn phá hứng thú mua sắm của Viễn Hinh, hễ Viễn Hinh cầm một bộ quần áo nào đó lên nhìn ngắm với ánh mắt thích thú thì Như Nguyệt liền phán ngay:
– Quê mùa.
– Xấu hoắc.
– Thiết kế vầy cũng là thiết kế sao?
– Chỉ có dân bình thường mới mặc bộ này, chẳng có phong cách gì hết…
Như Nguyệt mở miệng chê đến mức mấy cô nhân viên đi theo sau đó, luôn miệng khen Viễn Hinh đẹp trai, dáng chuẩn mặc bộ quần áo này vào sẽ càng khiến cậu thu hút nhiều hơn bị nghẹn họng, mặt ai cũng tái lại, đen như đít nồi nấu củi dưới quê của cô. Họ nhìn Như Nguyệt với ánh mắt căm thù cùng cực, cứ như thể cô sinh ra để làm kẻ thù với họ vậy. Đặc biệt họ còn cười chê cái kiểu theo hầu hạ đàn ông đầy nhục nhã của Như Nguyệt, cứ như thể cô là hạng con gái sẵn sàng làm nô tỳ để bám đại gia ý.
Có một điều là, mặc kệ cô có chê thế nào thì Viễn Hinh vẫn là chọn mấy bộ quần áo đó. Như Nguyệt ngậm ngùi xách đống quần áo theo hầu Viễn Hinh, cô chẳng buồn nhìn xung quanh, cứ nhắm hướng lưng Viễn Hinh mà đi theo , không để ý Viễn hinh đã dừng lại Như Nguyệt đập cả người vào thân người rắn chắc vạm vỡ của Viễn Hinh. Đầu còn đang choáng voáng, Như Nguyệt nghe Viễn Hinh nói:
– Này, mình muốn thay đồ, bạn cũng muốn nhìn à.
Lúc hỏi câu này rõ ràng môi Viễn Hinh hơi nhếch lên, ánh mắt đầy sự trêu chọc khiến Như Nguyệt đỏ mặt xấu hổ phát hiện mình đã theo Viễn Hinh vào phòng thay đồ, cô tức giận đem đống quần áo mình xách nãy giờ tống hết vào người Viễn hinh sau đó tông màn chạy ra ngoài.
Vì xấu hổ nên cô cứ thể chạy ra mà không chú ý trước mặt mình là sào quần áo, cô va vào sau đó ngã sắp xuống đau điếng. Mấy cô nhân viên dường như đi tiếp khách khác, chẳng ai chú ý đến việc Như Nguyệt bị té mà đỡ cô dậy. Như Nguyệt bị đau cắn răng chịu đựng, nghĩ đến cả một ngày bị hành hạ, giờ còn bị xui xẻo như thế, tự nhiên thấy uất ức mếu máo khóc.
Một chiếc khăn giấy chìa đến trước mặt Như Nguyệt , giọng nói nhẹ nhàng hỏi:
– Cô bé không sao chứ?
Như Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mặt cô là gương mặt rất xinh đẹp.