Như Ngọc nhìn đồng hồ trên tường, rồi quay lại nhìn Như Nguyệt càu nhàu:
– Chọn đại một bộ đi. Nếu không thì trễ giờ mất bây giờ.
– Mau nhìn phụ mình xem, mặc cái nào thì đẹp hơn – Như Nguyệt nhìn đống quần áo cô bày trên giường mà chống cằm suy nghĩ.
– Đã bảo với bà là mặc đầm sẽ đẹp hơn mà không chịu. Toàn áo thun quần jean thì chọn cái nào mà không được chứ, suy nghĩ lắm quá để làm gì? – Như Ngọc sầm mặt muốn nổi cáu với Như Nguyệt, cô đã mặc đồ xong lâu rồi mà Như Nguyệt vẫn chưa lựa xong. Cô vẫn muốn Như Nguyệt mặc bộ váy được tặng, vì Như Nguyệt mặc lên rất đẹp.
– Mặc đầm rườm rà lắm. Chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà, có phải đám cưới đám hỏi gì đâu mà mặc đầm – Như Nguyệt lắc đầu từ chối.
– Tui thấy áo này mặc với quần này là đẹp rồi, đừng nghĩ nữa, mau đi thay đi, kẻo thầy Phong đến mà bắt thầy chờ thì ngại lắm – Như Ngọc túm lấy một bộ đồ rồi nhét vào tay Như Nguyệt bắt cô đi thay đồ.
Như Nguyệt nghe đến chuyện Thiên Phong sắp đến, cô không dám chần chừ nữa bèn ôm bộ đồ Như Ngọc đưa cho rồi nhanh chóng thay đồ. Vốn dĩ cô không thích ăn bận cầu kỳ, nhưng vì sáng nay, xe của cô bỗng dưng bị hư. Đang nghĩ đến việc đón taxi đến dự sinh nhật của Diệp Hân, nhưng khi về chỉ sợ không còn taxi nữa thì Thiên Phong xuất hiện và đề nghị sẽ đưa hai người đi dự tiệc và đưa hai người về nhà an toàn bằng xe hơi. Như Nguyệt rất vui vì thế càng muốn ăn bận đẹp hơn một chút.
Như Nguyệt vừa được Như Ngọc giúp tết mái tóc dài thật đẹp, thật gọn gàng phù hợp với bộ đồ cô đang mặc thì Hoàng Tuấn đẩy cửa phòng đi vào hỏi:
– Này, hai người sửa soạn xong chưa. Đến rồi đó.
– Xong rồi, xuống liền đây – Như Nguyệt vừa đáp vừa đứng dậy tung tăng chuẩn bị xuống lầu ra xe của Thiên Phong mà không chú ý đến sắc mặt hơi nhăn nhó của Hoàng Tuấn.
Nhưng Như Ngọc đi sau thì thấy rõ ràng cho nên huých tay Hoàng Tuấn hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì vậy?
– Xuống đi rồi biết – Hoàng Tuấn ảo nảo đáp lời, do Hoàng Tuấn cũng chơi chung nên Diệp Hân mời luôn cả cậu tham gia. Lúc đầu rất hâm hở, có dịp vui chơi nên Hoàng Tuấn hăng hái lắm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng trước nhà Như Nguyệt, nói thật cậu hết thấy vui.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy Thiên Phong đứng mĩm cười với cô, nụ cười anh rất đẹp khiến tim Như Nguyệt đập thình thịch. Cô khựng lại, mặt đỏ ửng quay đầu nói với Như Ngọc đang đi sau lưng:
– Mình thích thầy thật rồi, làm sao đây.
Đến khi Như Nguyệt ra khỏi cửa mới giật mình khi thấy Viễn Hinh cũng có mặt ở trước cửa nhà cô. Không phải là đi chung với Thiên Phong, mà là đi một chiếc xe hơi sang trọng riêng. Hai người đứng trước mặt cô rạng ngời đến mức chói mắt. Hai người đàn ông dáng dấp cao ráo , lại ăn bận rất đẹp, khiến Như Nguyệt có chút choáng ngợp.
Vừa thấy cô ra, Viễn Hinh nhíu mày quan sát cô từ trên xuống dưới rồi lên tiếng cằn nhằn ngay lập tức:
– Sao lại ăn bận như thế này.
– Không ăn bận thế này chứ ăn bận thế nào – Như Nguyệt đối với vẻ mặt của Viễn Hinh nói năng cộc lốc.
– Như vầy đẹp mà. Rất thoải mái – Thiên Phong vỗ vai Viễn Hinh, nhìn Như Nguyệt tán thưởng.
Được khen, Như Nguyệt rất vui, cô nhìn Thiên Phong mà nói:
– Tụi em xong rồi thầy, chúng ta đi thôi.
– Vậy giờ đi xe thầy hay xe cậu ấy – Thiên Phong cười cười hất đầu ra hiệu về phía Viễn Hinh mà hỏi.
– Không phải hai người đến cùng nhau à ? – Như Nguyệt tròn mắt nhìn Viễn Hinh tò mò lên tiếng hỏi.
Viễn Hinh trước ánh mắt của cô thì ho nhẹ một cái, mặt hơi đỏ lên tiếng nói:
– Tình cờ em đi ngang qua đây, thấy anh nên mới ghé qua mà thôi.
– Ồ, ra là vậy – Thiên Phong có chút nhạc nhiên, lúc anh đến rõ ràng là đã nhìn thấy xe Viễn Hinh từ đang đậu đằng xa, nhưng anh cũng không muốn bắt bẻ gì thằng em của mình, cho nên chỉ gật đầu rồi bảo – Vậy giờ đi xe thế nào?
– Đương nhiên tụi em đi xe của thầy rồi ạ – Như Nguyệt nhanh nhảu đáp liền, cô đâu ngu dại gì chui đầu vào xe của tên khốn đó để bị hành hạ chứ. Đi theo Thiên Phong là an toàn nhất, nói xong cô vội vàng mở cửa chui vào xe.
Viễn Hinh nghe cô nói vậy thì sầm mặt tức tối nói:
– Ai bảo là sẽ cho bạn đi cùng chứ. Mất công bẩn xe .
Nói xong, Viễn Hinh mở cửa lên xe, phóng xe đi thật nhanh, để lại mọi người đưa mắt nhìn theo. Thiên Phong lắc đầu cười nhẹ rồi nhanh chóng lái xe đưa mọi người đi.
– Woa, toàn trai đẹp không? – Như Ngọc há hốc miệng nhìn ngắm mấy anh chàng có mặt trong buổi tiệc, ai cũng ăn mặc thật đẹp.
– Sang trọng quá – Như Nguyệt thầm than khóc trong lòng, cô không nghĩ một bữa tiệc sinh nhật lại sang trọng như thế này. Nhìn ai cũng áo lụa quần là còn cô chỉ áo thun quần jean hết sức bình thường. Hèn chi tên Viễn Hinh lại trợn mắt nhìn cô đầy kinh ngạc như thế, thật sự là cô cũng cảm thấy bản thân mất mặt lắm – Biết thế mặc bộ váy được tặng cho rồi.
– Giờ bà hối hận cũng muộn rồi, bảo mà không chịu nghe. Thôi đi, cứ xem như là cá tính và tự tin nhìn lên vậy – Như Ngọc nghe cô than thở thì chép miệng an ủi.
Như Nguyệt cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của vài người trên người mình, cô chỉ biết ngượng cười thôi. Bạn trong lớp đại học, Diệp Hân chẳng mời ai ngoài cô và Như Ngọc. Người quen ngoài Hoàng Tuấn ra chỉ có Viễn Hinh, và Đăng khôi mà thôi, nhưng hai người đó đang bị một đám con gái quay quanh, hơn nữa cô tránh Viễn Hinh còn hơn tránh hủi, làm gì đến gần hắn ta làm chi. Thiên Phong thì chưa thấy vào. Như Nguyệt cũng chẳng có thời gian than thở nhiều vì Diệp hân đã bước ra nhìn thấy cô rồi. Diệp Hân hôm nay diện một cái đầm hồng vay ngực rất đẹp, tôn lên làn da trắng mịn đến con gái như cô còn thích nữa là.
Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng hòa mình vào buổi tiệc, sau khi tặng quà cho Diệp Hân xong, hai cô nàng ham ăn nhìn thấy tiệc buffel đương nhiên không thể bỏ qua, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đến cách ăn mặc không phù hợp với quần chúng xung quanh. Hai người đang đang mắt tròn mắt dẹp với món ăn đẹp mắt thì Như Ngọc khẽ huých tay Như Nguyệt bảo:
– Ê nhìn kìa. Anh chị kia đẹp đôi ghê chưa.
Như Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Như Ngọc thì hóa đá mất mấy giây. Sau đó cô lập cập nói với Như Ngọc:
– Là họ đó.
– Ai cơ? – Như Ngọc quay đầu nhìn Như Nguyệt hỏi rồi nhìn hai người đó lần nữa. Hai người đi vào được chào hỏi quá chừng.
– Cặp đôi truyền thuyết.
Như Ngọc lập tức quăng bỏ dĩa thức ăn xuống bàn, rồi lục lọi trong túi xách ra cuốn sổ tay nhỏ cùng một cây bút hồng có lông ngắn trên đầu. Đang định hùng dũng lao đi thì bị Như Nguyệt giữ lại:
– Bà định làm gì?
– Xin chữ ký chứ làm gì – như Ngọc trả lời thản nhiên như việc xin chữ ký hai người đó là điều tất nhiên cần làm.
– Cho tui xin đi bà. Tui mất mặt chưa đủ à, bà cũng định mất mặt theo à.
Như Ngọc nghe Như Nguyệt nói thì luyến tiếc bỏ sổ tay và bút vào, nhưng mắt vẫn giáng về phía hai người kia. Ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
– Càng nhìn càng thấy hai người họ quen nha. ..Đúng rồi , trên tạp chí doanh nhân. Còn nhớ một lần chú Phong được lên báo hay không, mình cũng mua về xem, có thấy hai người họ, họ được khen rất nhiều.
– Nếu họ không giàu thì đã bị thằng con phá của kia làm cho ra đường ở rồi – Như nguyệt khinh thường liếc Viễn Hinh đang nói chuyện với bạn trong góc mà mắng, cô vẫn nhớ Viễn Hinh thoải mái vung tiền mua sắm quần áo cả trăm triệu không chút chớp mắt. Cô cảm thấy buồn thay cho ba mẹ Viễn Hinh, nên đưa mắt nhìn họ, nào ngờ lại bị mẹ của Viễn Hinh bắt gặp.
Thấy bác gái cười với mình, Như Nguyệt bèn cười đáp lại nhưng trong bụng khóc ròng rã. Theo phép lịch sự, cô phải đến chào hỏi và cám ơn, nên Như Nguyệt đành truyền cái dĩa trên tay mình sang cho Như Ngọc, sau đó bước về phía ba mẹ Viễn Hinh.
– Con chào cô chú – Như Nguyệt tỏ ra lễ phép gật đầu nhìn hai người có sức hút trước mặt mình – Cô chú cũng dự tiệc ạ.
– Ừ, cô chú là bạn thân của ba mẹ Diệp Hân, nên xem Diệp Hân như con gái từ nhỏ. Sinh nhật của Diệp Hân tất nhiên phải đến rồi – Hiểu Đồng nhẹ nhàng cười đáp lại cô.
– Ba mẹ đến rồi sao? Cô chú và mọi người đang chờ ba mẹ ở nhà trên. Ba mẹ lên trên đi, ở dưới này ồn lắm – Viễn Hinh từ đâu xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng lần này, Như Nguyệt lại chẳng ghét mà còn mừng thầm như vừa được giải thoát khỏi tù.
– Vậy ba mẹ lên trên gặp cô chú, tụi con cứ ở dưới này chơi vui vẻ đi – Vĩnh phong gật đầu rồi nắm tay cùng vợ định bước lên trên lầu thì Hiểu Đồng quay đầu nói:
– Cô cứ tưởng hôm nay cháu sẽ mặc váy cơ đấy.
Một câu khiến Như Nguyệt chết sững, cô chỉ biết cười trừ nhìn ba mẹ Viễn Hinh rồi đi. Hối hận lần thứ vì đã không mặc bộ váy kia.
Viễn Hinh đợi ba mẹ đi xa rồi mới liếc nhìn Như Nguyệt , để đở quê, Như Nguyệt đành cười ngốc với Viễn Hinh. Cô giả lả tìm chủ đề khác để nói, bèn chĩa tay vào tay Viễn hinh gọi nhỏ:
– Này, bạn tặng quà gì cho Diệp hân vậy? Theo mình thấy thì nên nhân cơ hội này mà tỏ tình với bạn ấy đi, kẻo có kẻ khác cướp tay trên đó. Nhìn xem, xung quanh bạn ấy có biết bao anh chàng.
Sau đó, cô cười hì hì, đưa ra lời đề nghị:
– Thật ra mình có thể giúp đỡ bạn tỏ tình với Diệp Hân.
Trước lời nhiệt tình giúp đỡ của Như Nguyệt, Viễn hinh chỉ khinh bỉ nhìn rồi bĩu môi chế dĩu:
– Xấu xí còn quê mùa một cục.
Trước khi rời đi còn phán lại một câu:
– Ngu ngốc.
Nói xong thì bỏ đi khiến Như Nguyệt muốn nổi cáu cũng không được. Bộ đồ này cô thấy đẹp lắm mà, chỉ tại mấy người kia còn mặc đẹp hơn nhiều mà thôi. Còn nữa nha, chưa biết ai thông minh hơn ai à.